Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Dao đứng ở cửa sổ nhìn ra phía xa, lập tức cảm thấy cảnh vật liền không giống trước.

Năm giác quan của bản thân đột nhiên giống như mở linh khiếu, thế giới bên ngoài trở nên sinh động dị thường. Lần đầu tiên nàng kinh ngạc phát hiện, sự vật trước mắt đều trở nên sáng ngời như vậy, hết thẩy động tĩnh trong phạm vi mấy trượng, thấy hoặc là không có thấy, cơ hồ hoàn toàn ở trong lòng bàn tay nàng. Loại cảm giác khống chế này, trước đây nàng hoàn toàn không có cảm nhận được.

Lỗ tai khẽ nhúc nhích liền có thể nghe được bên ngoài phòng có con dế mèn đang núp trên cây, phát ra tiếng kêu nhỏ, cùng với âm thanh ruồi bọ vỗ cánh bay qua. Đôi mắt giống như được thanh tẩy sáng ngời triệt để, hoa văn trên nóc nhà, mỗi một sợi tơ của mạng nhện, đều có thể thảy rõ ràng. Mũi có thể ngửi được mùi máu tươi trên cơ thể cùng mùi ẩm ướt nồng đậm ở bên ngoài.

Đôi tay khẽ động, Sở Dao ngây người kinh ngạc nhìn bàn tay của mình vô cùng linh hoạt. Trong cơ thể cảm thấy tựa hồ chưa bao giờ có loại lực lượng này, bất đồng với nội lực chân khí trước kia. Linh khí hấp thu kia hóa thành một loại lực lượng kỳ dị, di chuyển ở bên trong thân thể Sở Dao, thanh tẩy gân cốt khắp người, rèn luyện thân thể, thanh trừ tạp chất, bài trừ dư độc!

Thân thể Sở Dao so với trước kia nhẹ nhàng không ít, ở trong phòng thoáng vừa động, di chuyển trong chớp mắt, chỉ để lại một bóng lưng.

Hơn nữa trong cơ thể của nàng như mọc ra một con mắt, có thể thấy rõ hết thảy từng tế bào trong thân thể, từ ngũ nội tạng, đến huyết mạch, đều có thể thấy rõ, một loại chân khí kỳ dị, chậm rãi chảy xuôi, tẩm bổ thân thể cô.

Người tu tiên bên trong thân thể sẽ sinh ra một loại chân khí mười phần huyền diệu, dưới bốn vạn tám nghìn lỗ chân lông cùng các giác quan, vận chuyển tự nhiên, loại lực lượng không thể tưởng tượng được. Đây là năng lực đặc thù của người tu tiên!

Sở Dao còn thấy trong đan điền của chính mình hình thành một mảnh hải dương, đây là khí hải, là nơi tu sĩ dùng để tích tụ chân khí!

Bất quá khí hải của Sở Dao, nhìn kĩ thì sẽ thấy trong hải dương kia chỉ có một giọt nước!

Tu tiên là không có ngày đêm, đều dựa vào thời gian để tích luỹ linh lực.

Thị giác, khứu giác, vị giác, cảm giác, thính giác, năm giác quan kết hợp tạo thành một loại cảm giác, là cảm ứng thần thức của người tu tiên!

Bất quá hiện tại Sở Dao có thể cảm nhận được mấy trượng ở ngoài, thậm chí mười mấy ngoài trượng, bởi vì nàng hiện tại vừa mới phá quan, theo trước kia, thần thức của nàng sẽ thu nhỏ lại, cuối cùng cố định, quan trọng nhất là kỳ Luyện Khí, thần thức không thể quá phạm vi ba thước!

"Trách không được mọi người đều tranh nhau tu tiên, nguyên lai tu luyện lại sảng khoái như vậy a!"

Sở Dao cảm thụ được linh khí tràn trề trong cơ thể, cảm giác thân thể của mình trước kia quả thực chính là phế vật.

Nàng lại ngồi ổn định lần nữa,, tiếp tục hấp thu linh khií trời đất để tu luyện, sau khi nàng ngưng kết ra tức chân khí thứ ba thì nhất quyết sẽ không tu luyện thêm, trong cơ thể cảm giác kinh mạch truyền đến đau nhức tới từng cơn.

"Đây là chuyện gì? Đúng rồi, lệnh bài!"

Sở Dao nhớ tới Quý Diêu Hoa nói qua, ngưng kết thần thức về sau, liền có thể kế thừa được tri thức ở bên trong lệnh bài, nói không chừng tìm được nguyên nhân kinh mạch trướng đau.

Nàng đem lệnh bài đặt ở trên trán, cảm giác hơi lạnh từ trán truyền tới trong đầu, một cổ tri thức khổng lồ mãnh liệt xâm nhập vào trong đầu Sở Dao, trừ bỏ các điều lệ của Ngưng Thúy các, còn có ít kiến thức về giới Tu Tiên, Sở Dao cẩn thận tìm tòi, rốt cuộc phát hiện ra đáp án.

Nguyên lai loại kinh mạch trướng đau này gọi là bình cảnh, hiện tại Sở Dao vừa mới bước chân vào con đường tu tiên, một ngày chỉ có thể tu luyện năm canh giờ, nếu quá năm canh giờ, thân thể liền khó chịu, không có cách gì để tu luyện!

Sở Dao bỏ lệnh bài xuống, đếm ngón tay, lập tức chấn động: "Tính ra mỗi ngày chỉ được tu luyện năm canh giờ, mà có đến tận mười mấy tức chân khí, nếu tiến vào kỳ Luyện Khí thứ hai thì ít nhất cần phải thời gian tới hai năm! Hai năm, chỉ sợ thi thể của mình đều mọc nấm!"

"Không có khả năng, không có khả năng, nhất định mình phải có biện pháp tu luện gì đó nhanh hơn!" Sở Dao lại lần nữa cầm lấy lệnh bài bắt đầu xem xét có phương pháp giải quyết gì hay không, dần dần nàng phát hiện, phương pháp hữu dụng nhất đó chính là linh thạch, linh đan, linh thiện!

Linh thạch là cơ sở của giới Tu Tiên, cầm một khối linh thạch hấp thu linh khí bên trong. Tốc độ tu luyện của Sở Dao có thể nhanh hơn mấy lần, bất quá linh khí trong linh thạch ẩn chứa thạch khí, không thể hấp thu quá nhiều nếu không đối với thân thể sẽ gặp bất lợi.

Linh đan còn là thứ tốt, lúc ăn xong chân nguyên tự động chuyển hóa, thân thể cường hóa, nhanh hơn so linh thạch nhưng ăn nhiều thứ này sẽ sinh ra kháng dược tính.

Tốt nhất dùng linh thạch, phụ trợ linh đan, hai thứ cùng sử dụng, đây là kiến thức cơ bản của giới Tu Tiên!"

Cái gọi là *linh thiện*chính là dùng *linh cốc*, *linh thực *cùng *linh thịt* tràn ngập linh lực làm thành đồ ăn, lấy thực phẩm đại bổ, không hề nguy hại, so với linh thạch, linh đan mạnh hơn rất nhiều, là phương pháp phụ trợ tu luyện tốt nhất.

<Linh thiện= món ăn có chứa linh khí>
<*Linh*=linh khí, *cốc*=ngũ cốc>,*thực*=thực phẩm>

Nhưng thứ quý nhất vẫn là linh thiện, chúng có giá cao chót vót, một miếng linh thiện có thể bổ sung linh khí bằng năm khối linh thạch, ít nhất phải trả mười khối mới có thể ăn được!

"Xem ra vô luận ở nơi nào, tiền đều là thứ quan trọng nhất a!" Sở Dao âm thầm quyết định, về sau chính mình phải kiếm thật nhiều linh thạch hơn, có linh thạch mới có tiền đồ!

Đảo mắt đã qua một đêm, Sở Dao không ngủ, nhưng là thân thể nhẹ nhàng vô cùng, tu luyện so ngủ đối  với thân thể còn hữu ích hơn."

Sở Dao được Phỉ Thuý hầu hạ rửa mặt xong xuôi, sau khi dùng quan đồ ăn sáng liền đi tới nơi của Từ mụ mụ để báo danh, tiến vào cửa phòng liền phát hiện ba người Bạch Liên Hoa, Liệt Hồng Hà cùng Ôn Nguyệt Dung đã ngồi ngay ngắn ở một bên.

"Từ mụ mụ sớm," Sở Dao hiện tại nhãn lực phi thường tốt, đã có thể nhìn ra được Từ mụ mụ là tầng thứ bốn của cảnh giới kỳ Luyện Khí, giới Tu chân chú ý thực lực vi tôn, cho nên thái độ của cô không khỏi cung kính: "Tiếu Tiếu thỉnh an ngài."

"Ừm!" Từ mụ mụ hòa ái gật đầu, ánh mắt nhìn Sở Dao tràn ngập tán thưởng.

"Các vị tỷ muội, buổi sáng tốt lành a!" Sở Dao quay đầu lại chào hỏi Bạch Liên Hoa, Liệt Hồng Hà cùng Ôn Nguyệt Dung, nàng phát hiện ba người này đều không có luyện khí thành công, vẫn thuộc về  phạm trù phàm nhân, trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm giác ưu việt.

"Tiếu Tiếu buổi sáng tốt lành!" Ba người cũng mỉm cười đáp lễ.

"Di? Tiếu Tiếu, hình như ngươi có điểm gì đó không giống ngày thường." Bạch Liên Hoa cẩn thận lập tức phát hiện Sở Dao có chỗ bất đồng, trên người khí chất xuất trần thoát tục càng thêm rõ rệt.

"Đúng rồi!" Liệt Hồng Hà cũng ngạc nhiên nói: "Như thế nào một buổi tối không thấy, ngươi so với ngày hôm qua lại trở nên xinh đẹp hơn?"

"Thật vậy sao?" Sở Dao hơi mỉm cười, đang muốn nói ra nguyên nhân lại phát hiện ba người đồng thời đem đầu hướng về phía cửa, sắc mặt đều thay đổi.

Vừa thấy dáng vẻ này của các nàng, Sở Dao không cần quay đầu lại cũng biết là Ngọc Băng Băng đến.

Vai phụ chính là vai phụ a! Sở Dao không có để mình lên sân khấu biểu diễn mà yên lặng tìm vị trí ngồi xuống, nhìn Ngọc Băng Băng phong tình vạn chủng, hào quang bắn ra bốn phía đi đến.

Nữ chủ chính là nữ chủ, quả nhiên cũng luyện khí thành công.

"Từ mụ mụ sớm!" Ngọc Băng Băng hành lễ với Từ mụ mụ, âm thanh yêu kiều nói: "Băng Băng bởi vì luyện công mà tới chậm, còn thỉnh Từ mụ mụ thứ lỗi."

Sở Dao lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng khiêm tốn của Ngọc Băng Băng như vậy, thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ tu luyện còn có thể thay đổi được cả tính cách."

"Ha ha, ta vui vẻ còn không kịp, như thế nào lại trách tội ngươi." Từ mụ mụ vui vẻ ra mặt nói: "Không nghĩ tới ngươi cùng Tiếu Tiếu thế nhưng sau một đêm liền luyện khí thành công, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng a!"

"Chỉ có ta cùng Tiếu Tiếu luyện khí thành công thôi sao? Còn các cô nương khác.." Ngọc Băng Băng làm bộ kinh ngạc nhìn về phía Bạch Liên Hoa, Liệt Hồng Hà cùng Ôn Nguyệt Dung ngụ ý không cần nói cũng biết.

Ta sai rồi, Sở Dao nhìn dáng vẻ tức giận đến sắc mặt đỏ lên của những người khác, trong lòng vô cùng bội phục năng lực Ngọc Băng Băng, mọi lúc mọi nơi đều khiến nữ phụ nảy sinh cừu hận.

"Các cô nương khác cũng cần phải nỗ lực tu luyện, không nên chậm trễ mới đúng." Từ mụ mụ ngữ khí có điểm bất mãn.

Ba người vội vàng nói: "Vâng, đệ tử nhất định sẽ nỗ lực tu luyện."

Lúc này Liệt Hồng Hà nhìn về phía Ngọc Băng Băng, ánh mắt quả thực như muốn phát hỏa.

"Băng Băng, Tiếu Tiếu, hai người các ngươi hãy đi tới trước mặt ta." Từ mụ mụ vẫy tay để hai người bước đến liền lấy ra hai túi gấm bằng tơ vàng đưa ra nói: " Hai cái Càn Khôn Bảo Nang này là vật khen thưởng cho các ngươi,  bên trong có ba thước  không gian hình vuông, có thể chứa đựng đồ vật."

"Đa tạ Từ mụ mụ!"

Sở Dao vui sướng vô cùng tiếp nhận Càn Khôn Bảo Nang, nàng đã sớm thèm muốn cái túi gấm nhỏ thần kỳ kia của Quý Diêu Hoa. Cái túi gấm nhỏ màu vàng này khi chạm tay vào lại có cảm giác mềm nhẹ, rất khó tưởng tượng được nó có thể chứa đựng nhiều đồ vật như vậy.

Từ mụ mụ còn nói thêm: "Các ngươi đưa linh khí vào là có thể mở ra Càn Khôn Bảo Nang, thử xem xem."

Sở Dao đưa linh khí vào, tức khắc đồ vật trong Càn Khôn Bảo Nang kia đều xuất hiện, mà cái túi nhỏ này chỉ to bằng nắm tay."

Trong Càn Khôn Bảo Nang còn có đồ vật khác, hai bộ áo bào ánh sáng lóe ra nhàn nhạt, còn có năm khối linh thạch, năm viên đan dược nhỏ bằng hạt đậu xanh.

Linh thạch rực rỡ lung linh,?trong ẩn chứa một nguyên thuỷ, một thuần tinh, linh khí tự nhiên.

Sở Dao hiện tại đã biết linh thạch quý giá, bởi vì người tu tiên vô luận là tu luyện đả toạ, luyện khí luyện đan, bày trận, chế phù vẫn là tu luyện pháp thuật, giao dịch mua bán, đều không thể đi thiếu linh thạch, ở giới Tu chân, linh thạch chính là vạn năng, không có linh thạch, chỉ dựa vào Sở Dao tự mình khổ sợ tu luyện ít nhất thời gian hai năm mới có thể tiến vào Luyện Khí tầng thứ hai.

Năm viên đan dược kia cũng không phải vật phàm, màu sắc giống sạch sẽ giống như nhất phỉ thúy, lục quang lưu chuyển.

"Càn Khôn Bảo Nang có hai bộ áo bào, một bộ dùng khi tĩnh tâm tu luyện, mặt trên áo bào sẽ khắc Tụ Linh Phù, có thể tụ khí, nâng cao tinh thần, loại bỏ tâm ma, rất hữu ích khi tu luyện.

Một bộ khác dùng để thay mặc thường ngày của Ngưng Thúy, áo bào này là Ngưng Thúy các chúng ta đặc chế, dùng ngọc tơ tằm bảy màu cùng ngọc đan thiên hương linh bằng cỏ dệt tạo thành, lại dung hợp trăm loại linh dược, sau khi mặc vào khí chất xuất chúng, mùi hương vừa lòng người, có thể trừ tà tránh độc, loại bỏ trăm côn trùng, lợi hại nhất chính là đao thương bất nhập, trừ phi là pháp khí mới có thể là tổn hại."

"Hai người các ngươi luyện khí thành công, phong làm nhất đẳng đệ tử, mỗi tháng có thể lĩnh năm viên linh thạch, năm viên tụ khí đan, mỗi khi tăng lên một cảnh giới liền thêm ba khối linh thạch cùng ba viên đan tụ khí."

Sau khi Từ mụ mụ giới thiệu vật phẩm bên trong Càn Khôn Bảo Nang, Bạch Liên Hoa, Liệt Hồng Hà cùng Ôn Nguyệt Dung đôi mắt hâm mộ nhìn không rời.

"Từ mụ mụ." Liệt Hồng Hà tính tình vốn nóng nảy, nhịn không được hỏi: "Chúng ta luyện khí thành công sau, có phải hay không cũng có khen thưởng này a."

"Càn Khôn Bảo Nang cùng hai bộ áo bào, mỗi đệ tử khi luyện khí thành công đều có."

Không đợi Liệt Hồng Hà Hồng thở phào nhẹ nhõm, Từ mụ mụ liền nói thêm: "Nhưng chỉ có nhóm đệ tử đầu tiên luyện khí thành công, mới có thể phong làm nhất đẳng đệ tử, mỗi tháng được lĩnh năm khối linh thạch, năm viên đan tụ khí. Mỗi lần tăng lên một cảnh giới, là có thêm một khối linh thạch cùng một viên đan tụ khí. Nhóm đệ tử thứ hai luyện khí thành công, mỗi tháng chỉ có thể lĩnh bốn khối linh thạch, bốn viên tụ đan khí, mỗi lần tăng lên một cảnh giới, thêm hai khối linh thạch cùng hai viên đan tụ khí, về sau liền lấy kiểu này làm đánh giá, cấp bậc càng thấp, phúc lợi càng ít."

"Từ mụ mụ, như này không công bằng." Liệt Hồng Hà không phục nói: "Không thể bởi vì một lần tụt lùi liền xác định chúng ta kém hơn so với các nàng."

"Đúng vậy!" Bạch Liên Hoa cùng Ôn Nguyệt Dung cũng nhịn không được nhất chí với lời nói này của Liệt Hồng Hà.

"Đừng có ở đây nói cái gì công bằng, cũng chỉ trách các ngươi học nghệ không tinh thông, tu luyện không chăm chỉ." Từ mụ mụ ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm khắc, sợ tới mức ba người không dám lên tiếng nữa.

"Bất quá phân chia cấp bậc cũng không phải quyệt định trong một lần." Từ mụ mụ ngữ điệu chậm rãi nói: "Về sau còn có rất nhiều bình xét cùng thi khảo, thành tích thi khảo sẽ trực tiếp liên quan đến xếp hạng của các đệ tử."

"Ta là tuyệt đối sẽ không thua các ngươi." Liệt Hồng Hà bị lời nói này của Từ mụ mụ khơi dậy ý chí chiến đấu không chịu thua.

Nàng ta đã đem Sở Dao cùng Ngọc Băng Băng lên chung một con thuyền, đều xem bọn họ trở thành địch nhân.

Sở Dao phảng phất nhìn ra được tình hữu nghị yếu ớt giữa mình và Liệt Hồng Hà đã bắt đầu sụp đổ.

Qua một đêm, Bạch Liên Hoa, Liệt Hồng Hà cùng Ôn Nguyệt Dung tất cả đều luyện khí thành công, phong làm nhị đẳng đệ tử, từ đây mở ra màn tranh đấu kịch liệt giữa các mỹ nữ Thiên Cấp của Ngưng Thúy các.

Chương 12: Cơ Hội.

Các chương trình học tại Cực Lạc Cung Ngưng Thúy các chia làm ba cấp bậc: Sơ, trung, cao cấp.

Chương trình học sơ cấp, dạy ngươi làm như thế nào thành một mỹ nhân hoàn chỉnh, trung cấp chỉ cách câu dẫn nam nhân, cao cấp chính là làm cách nào để chinh phục nam nhân.

Từ mụ mụ không e dè nói với các nữ hài: "Các ngươi tư chất quá kém, liền tính tu luyện chăm chỉ, thành tựu cao nhất cũng bất quá là Luyện Khí tầng thứ năm, sáu, nhưng nếu có thể được nam tu cấp cao nào đó coi trọng, chọc cho bọn họ cao hứng, nói không chừng còn có thể tiến vào Trúc Cơ. Cho nên các ngươi phải chăm chỉ tu luyện phấn đấu vì mục tiêu hấp dẫn lấy nam tu cấp cao."

Những ngôn luận này đều được các nữ hài tử của Ngưng Thúy các dùng làm chân lý.

Sở Dao biết Từ mụ mụ nói lời dễ nghe này giống như vì  suy xét tiền đồ cho bọn họ nhưng kỳ thật đều là mục đích huấn luyện của Ngưng Thúy các, chính là để về sau bọn họ có thể bán được với cái giá tốt hơn.

Bất quá coi như đã biết rõ chân tướng nhưng lại có ích lợi gì, nàng cũng không có năng lực đi thay đổi vận mệnh a.

Trước mắt nhóm Sở Dao còn chưa phát dục hoàn chỉnh nên chỉ có thể tiến hành chương trình huấn luyện sơ cấp."

Đừng chỉ xem đây là chương trình học sơ cấp, nội dung huấn luyện rất nhiều, có đề cao trình độ tri thức, khoá văn hóa, có khoá nghệ thuật bồi dưỡng khí chất ưu nhã, có khoá vũ đạo rèn luyện hình thể, còn có khoá trù nghệ, giám định và thưởng thức.

Mỗi một chương trình học đều có khảo hạch, điểm khảo hạch trực tiếp quyết định cấp bậc phân chia của bọn họ.

Cấp bậc đối với các nữ hài tử của Ngưng Thúy nói tới là quan trọng nhất, trực tiếp nhất thể hiện ở chỗ đệ tử cấp bậc càng cao, phúc lợi càng tốt, linh thạch cùng đan dược được đưa đến càng nhiều, cho nên mỗi người đều là liều mạng học tập.

Không thể không nói, đối mắt của Kim trưởng lão đôi mắt vẫn là thực độc đáo, lúc ấy hắn phân chia Thiên chức phẩm cấp, hiện tại liền cùng với xếp hạng của mọi người đều giống hệt nhau.

Ngọc Băng Băng không cần phải nói, hào quang vai chính, mọi môn đều đứng thứ nhất, liền tính Sở Dao liều chết tu luyện, cũng không có khả năng xếp hạng thứ nhất, hào quang nữ chủ tuyệt đối là vô địch.

Cũng may Sở Dao ở thế giới trước cũng là loại chăm chỉ rèn luyện, lại trải qua quá khoảng thời gian thi đại học u ám tôi luyện, cho nên nàng bằng vào ngộ tính cùng nỗ lực kinh người cuối cùng có thể bảo trì được vị trí thứ hai vạn năm của mình.

Vị trí thứ hai chính là Bạch Liên Hoa cùng Liệt Hồng Hà, hai người thay phiên nhau, còn Ôn Nguyệt Dung vĩnh viễn xếp cuối cùng.

Ngọc Băng Băng hào quang nữ chủ đã đủ làm người  đố kỵ, nhưng nàng ta còn không thu liễm, mọi lúc đều có thể chọc giận nữ phụ sinh ác ý, ngay cả Sở Dao cũng vô số lần dâng lên nghĩ muốn bóp chếp nàng ta, nhưng nàng biết nữ chủ là không có khả năng bị loại pháo hôi như nàng lật đổ được, cho nên chỉ có thể cắn chặt răng, bóp đùi nhịn xuống, nàng yên lặng chờ đợi cơ hội, có thể thay đổi vận mệnh của chính mình. Sở Dao chỉ có một mục tiêu, đó chính là cướp được bảo bối của nữ chủ, rời khỏi Cực Lạc Cung.

Nhưng là nàng có thể nhịn nhưng người khác thì không được, cạnh tranh ở Ngưng Thúy các tàn khốc sau, các nữ hài tử bắt đầu hắc hóa.

Ngưng Thúy các trước mắt thực sự quản lý nghiêm ngặt, bình thường cửa lớn đóng chặt, là không cho phép đệ tử tùy ý ra ngoài, cho nên linh thạch mọi người có được, chỉ có thể dựa việc Ngưng Thúy các khen thưởng cùng phúc lợi mỗi tháng.

Nhưng là hai người Liệt Hồng Hà cùng Ôn Nguyệt Dung không biết sao túi tiền đột nhiên giàu, liền có thể bỏ ra nhiều linh thạch để ăn một món "Thiên Tuyết hầm linh dưa "

Sở Dao hoài nghi hai người kia có phải hay không có người viện trợ lén đi ra ngoài, nàng không có chứng cứ, cũng không muốn làm chuyện thị phi, cho nên coi như không biết.

Tiếp theo là thái độ của Bạch Liên Hoa đối với Ngọc Băng Băng có thay đổi rất lớn, tuy rằng nàng bình thường một bộ dạng nhu nhược, với ai cũng đều nói lời dễ nghe, nhưng là hiện tại đối với Ngọc Băng Băng thái độ nhiệt tình đến quỷ dị, cả ngày lấy mặt nóng đi dán mông lạnh, vô luận Ngọc Băng Băng cao ngạo miệt thị như thế nào, nàng đều có thể mặt dày lại gần, khăng khăng một mực muốn cùng Ngọc Băng Băng làm bằng hữu.

Sở Dao đem thái độ Bạch Liên Hoa để ở trong mắt, đại khái cũng có thể phỏng đoán được ý đồ, đơn giản chính là trước lấy được tín nhiệm của Ngọc Băng Băng, sau đó lại ở sau lưng hung hăng cho nàng một đao.

"Xem ra nhóm người Bạch Liên Hoa muốn bắt đầu đối phó Ngọc Băng Băng, cơ hội của ta liền tới." Sở Dao trong lòng mừng thầm, càng thêm chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của bọn họ.

Trước tiên phải nắm rõ hướng đi của bọn họ, Sở Dao cũng là nghĩ hết cách, thông qua Phỉ Thuý biết được nhược điểm của đám nha hoàn bên cạnh Ngọc Băng Băng cùng Bạch Liên Hoa sau, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, làm cho các nàng ta tiết lộ ra thời điểm Ngọc Băng Băng cùng Bạch Liên Hoa lén ra ngoài thì ngay lập tức phải báo cáo cho cô.

Vừa xong khoá vũ đạo trở về Sở Dao từ chỗ Lưu Ly cùng Trân Châu lấy được một tin tức phi thường hữu dụng, đêm qua, Bạch Liên Hoa đi đến phòng Ngọc Băng Băng nói chuyện hồi lâu, hai người bọn họ đã hẹn ba ngày sau sẽ cùng nhau đi đến thành Lĩnh Nam.

Mỗi tháng cử hành đại tập hội một lần, phi thường náo nhiệt, rất nhiều người tu chân cấp thấp sẽ hội tụ tập ở phường thị, buôn bán pháp khí không cần của mình, linh dược, công pháp bí tịch, vật phẩm tu tiên, dùng để mua sắm vật phẩm hỗ trợ bản thân tu luyện.

Sở Dao trong lòng cười lạnh, biết được tình tiết lần đầu tiên Ngọc Băng Băng bị chỉnh đã xuất hiện.

Trong thịt văn, những tình tiết luân XX đã là chuẩn bị, không đáng nhắc tới, bất quá cô nương này đó ác hơn, trong sách nhắc tới các nàng không biết tìm nơi nào được độc trùng tử, hủy dung hủy thân, làm người sống không bằng chết.

Thật không hổ là tà phái hạt giống tuyển thủ, tâm tư đủ ngoan độc.

Sở Dao đương nhiên sẽ không đi cứu Ngọc Băng Băng, mục tiêu của nàng chính là bảo bối của Ngọc Băng Băng, cho nên ba ngày sau đại hội Lĩnh Nam cô nhất định phải tham gia.

Bây giờ Bạch Liên Hoa hẳn là ở trong phòng nghỉ ngơi vì thế Sở Dao trực tiếp đi tới ở tìm nàng ta.

"Tiếu Tiếu như thế nào lại có thời gian rảnh tới tìm ta chơi a!" Bạch Liên Hoa thấy Sở Dao cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn mời nàng vào phòng tiếp khách.

Sở Dao lần đầu tiên tới căn nhà của Bạch Liên Hoa, chỉ thấy bên trong bày các loại linh hoa, cả căn phòng mùi hương lượn quanh mũi, giống như hoa hướng dương.

"Liên Hoa, phòng của ngươi thật đẹp a!" Sở Dao cười khích lệ nói: "Thực sự có phẩm vị!"

"Quá khen, quá khen." Bạch Liên Hoa hàm súc cười.

Hai người ngồi xuống sau, Trân Châu nhanh pha một bình trà hảo hạng bưng lên.

Sở Dao chờ Trân Châu đi mới nói nói: "Liên Hoa, lần này ta tới là có việc muốn nhờ ngươi."

"Ta liền biết ngươi, người cuồng tu luyện không có việc gì sẽ không tới tìm ta." Bạch Liên Hoa nhu hoà nói: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì."

"Ta gần đây tích góp được một ít linh thạch, muốn mua một kiện pháp khí dùng vừa tay." Sở Dao cười tủm tỉm nói: "Ta nghe nói ngươi có biện pháp ra ngoài, khi nào đi liền mang ta theo cùng để còn trải sự đời a!"

"Ngươi nói như thể ta là bán pháp khí a." Bạch Liên Hoa hờn dỗi liếc mắt trừng Sở Dao một cái, tiếp theo bưng chén trà làm bằng men sứ lên, chậm rãi uống ngụm trà, mới nói: "Ta đều giống với các vị tỷ muội mỗi ngày ngây ngốc ở trong Ngưng Thúy các tu luyện, như thế nào cách gì a."

"Ai nha! Liên Hoa tốt của ta! Trước mặt tỷ muội ngươi còn giả vờ cái gì a!" Sở Dao tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Ngươi cùng Liệt Hồng Hà, Ôn Nguyệt Dung thường xuyên chạy ra tham gia đại hội, tưởng ta còn không biết sao!"

"Ai nói chúng ta thường xuyên chạy ra ngoài, ngươi tận mắt nhìn thấy sao?" Bạch Liên Hoa buông chén trà, cười như không cười nhìn Sở Dao nói: "Không có chứng cứ, ngàn vạn lần không nên nói bậy, miễn làm mất hoà khí tỷ muội."

"Chứng cứ ta hiện tại là không có. Bất quá sao, ba ngày sau chính là đại hội sau Lĩnh Nam, đến lúc đó ta tới tìm Liên Hoa tâm sự, không biết lúc đó có thể tìm được người không?" Sở Dao đồng dạng cười như không cười nhìn Bạch Liên Hoa nói: "Ngươi không muốn mang ta đi ra ngoài, xem ra là bởi vì cảm tình tỷ muội giữa chúng ta còn chưa đủ sâu, cho nên về sau chỉ cần đến ngày đại hội, ta liền tới tìm ngươi chơi, ngươi cảm thấy thế nào!"

"Tiếu Tiếu tới tìm ta chơi, ta đương nhiên hoan nghênh." Bạch Liên Hoa hơi mỉm cười, nhu nhược nói: "Bất quá ngày mai ta muốn bế quan tu luyện, chỉ sợ không thể tiếp đãi ngươi!"

"Như thế nào như vậy trùng hợp a! Ta nghe nói ngày mai Ngọc Băng Băng, Liệt Hồng Hà còn có Ôn Nguyệt Dung cũng muốn bế quan tu luyện, các ngươi không phải là đã thương lượng tốt rất đi."

"Bế quan tu luyện thực bình thường, Khánh Khánh ngươi suy nghĩ quá nhiều."

"Kỳ thật ta nghĩ như thế nào không quan trọng," Sở Dao đôi mắt sáng long lanh nhìn Bạch Liên Hoa nói: "Quan trọng là Từ ma ma nghĩ như thế nào."

Ý định uy hiếp, không cần nói cũng biết.

Bạch Liên Hoa sắc mặt lập tức trầm xuống, mắt to  tràn ngập nước hiện lên một đạo hàn quang, lạnh lùng nhìn Sở Dao.

Sở Dao hơi mỉm cười, định liệu trước sẽ đối đầu cùng Bạch Liên Hoa.

Hai người đối diện một hồi, Bạch Liên Hoa đành chịu thua, không tình nguyện nói: "Tốt, cùng là tỷ muội, chẳng lẽ ta sợ ngươi. Có cơ hội ta liền mang ngươi đi ra ngoài một lần, ngươi đi về trước chờ tin tức của ta đi, để ta sắp xếp thật tốt về sau sẽ thông báo cho ngươi."

"Không được, ta không chờ lâu như vậy được." Sở Dao chậm rãi lắc đầu, nói với Bạch Liên Hoa: "Ta muốn cùng các ngươi ba ngày sau tham gia đại hội sau thành Lĩnh Nam."

"Ngươi cũng muốn đi?" Bạch liên hoa nghe xong những lời này, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, nàng nhìn vẻ mặt kiên định của Sở Dao, biết là nàng nghiêm túc, liền cúi đầu trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu nhàn nhạt nói: "Nghĩ muốn đi cũng không phải là không thể được, bất quá ngươi biết biện pháp ta chuẩn bị, yêu cầu cần một ít linh thạch."

"Có thể." Sở Dao sảng khoái nói: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền mới nguyện ý mang ta đi cùng?"

"Không nhiều lắm," Bạch Liên Hoa hơi mỉm cười, đôi mắt mang theo một tia ý cười lạnh lùng nói: "Hai mươi khối linh thạch."

"Hai mươi khối linh thạch? Ha ha," Sở Dao nghe xong điều kiện này, không khỏi cười nói: "Ngươi đang nói giỡn sao?"

Sở Dao gia nhập Ngưng Thúy các bất quá thời gian mới có ba tháng, mỗi tháng bốn khối linh thạch, bốn viên đan tụ khí, mỗi viên đan tụ khí tính ra bằng một khối linh thạch, hiện tại trên người nàng bất quá cũng chỉ có hai tư khối linh thạch, điều kiện này của Bạch Liên Hoa quả thực chính là công phu sư tử ngoạm.

"Ai! Ta cũng không có cách nào." Bạch Liên Hoa làm bộ thở dài, vẻ mặt khó xử nói: "Ngươi là người mới, phí sử dụng tất nhiên là quý."

Sở Dao biết nàng ta không muốn đưa nàng tham gia đại hội Lĩnh Nam ba ngày sau, miễn cho mình phá hỏng kế hoạch hãm hại Ngọc Băng Băng bọn họ, cho nên mới nói ra điều kiện như vậy nhưng Sở Dao là không đi không thể, lập tức liền cười lạnh nói: "Đừng cho là ta không biết các ngươi đang đánh chủ ý gì."

Bạch Liên Hoa chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì?"

"Kế hoạch của các ngươi chính là muốn lừa cho Ngọc Băng Băng đi ra ngoài, sau đó tìm người XX nàng ta, các ngươi còn tìm một con trùng độc, muốn phế bỏ tu vi nàng ta, làm nàng ta không bao giờ có thể tu luyện được nữa." Sở Dao từng câu từng chữ nói: "Tâm địa thật là độc ác a!"

Bạch Liên Hoa nghe đến đó, đột nhiên mở to hai mắt gắt gao nhìn Sở Dao.

Nhưng nàng ta thực mau hồi phục bình thường, che miệng nhẹ nhàng cười nói: "Tiếu Tiếu, ngươi ở đây nói bậy gì đó? Băng Băng tuy rằng ưu tú, có nhiều lúc ta cũng sẽ có điểm ghen ghét nàng. Nhưng chúng ta dù sao cũng hảo tỷ muội đồng môn, ta sao có thể làm ra loại chuyện này. Nàng là nhân tài ưu tú nhất trong chúng ta, về sau tiền đồ vô lượng, ta nghĩ muốn cùng nàng tạo dựng quan hệ thật tốt."

"Được rồi. Đừng ở trước mặt ta giả vờ." Sở Dao cau mày, không kiên nhẫn nói: "Yên tâm, ta sẽ không gây trở ngại kế hoạch của các ngươi. Chỉ cần Ngọc Băng Băng còn ta liền không khả năng có đứng đầu, ta cũng muốn nàng ta chết. Tóm lại, chỉ cần ngươi dẫn ta cùng đi tham gia đại hội thành Lĩnh Nam, sau đó mang ta về là được, sự việc khác ta coi như không biết."

"Ngươi thật là suy nghĩ nhiều." Bạch Liên Hoa nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn Sở Dao nói: "Vậy được rồi, ngày mai ta liền mang ngươi cùng đi, muốn xem rõ ngươi định làm gì. Bất quá cần phải có hai viên linh thạch làm phí mới được."

"Tốt, hai viên linh thạch thì hai viên linh thạch." Sở Dao đưa cho Bạch Liên Hoa hai viên linh thạch, hẹn buổi trưa ngày mai tập hợp ở chỗ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro