Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Dao về tới phòng, bắt đầu nghĩ cách làm như thế nào mới có thể cướp đi bảo bối từ trên tay Ngọc Băng Băng.

"Haiz, vì cái gì mà lúc ấy mình lại không xem quyển sách kia một cách cẩn thận!" Sở Dao một lần nữa hối hận thật lâu, nếu nàng biết được quầy hàng mà Ngọc Băng Băng mua Lưu Li Thanh Tịnh Châu ở đâu thì tốt rồi, như vậy nàng liền có thể thần không biết quỷ không hay đem bảo bối lấy tới tay.

"Rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt." Sở Dao bực bội nắm tóc, nghĩ đi nghĩ lại, đều nghĩ không ra được phương án gì tốt, nếu thật sự không được chỉ có thể dùng cách trực tiếp cùng thô lỗ nhất, đó chính là đi theo sau Ngọc Băng Băng, chờ đến lúc nàng ta mua Lưu Li Thanh Tịnh Châu, trước khi trả tiền nàng sẽ nhanh hơn một bước hoặc trực tiếp đoạt lấy.

Dù gì ngay từ đầu Ngọc Băng Băng cũng không biết Lưu Li Thanh Tịnh Châu này là bảo bối, nếu cướp đi nàng ta cũng sẽ không cảm thấy nghi ngờ, nhiều nhất sẽ cùng nàng đánh nhau một trận.

"Vì bảo bối, liều mạng." Sở Dao nắm tay, chuẩn bị thật tốt cùng Ngọc Băng Băng xé rách mặt.

Giữa trưa ngày hôm sau, Sở Dao đúng giờ đi đến căn nhà của Bạch Liên Hoa để tập hợp.

"Ngươi gọi nàng ta làm gì."

Ngọc Băng Băng thấy Sở Dao, vẻ mặt ghét bỏ.

"Chợ là của nhà ngươi mở sao?" Sở Dao mặt lập tức trầm xuống, khó chịu nói: "Ngươi có thể đi, ta liền không thể ư?"

Sở Dao trước kia chưa từng trực tiếp chống đối với Ngọc Băng Băng, đây là lần đầu tiên nàng dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với nàng ta. Nàng cố ý muốn khiêu khích nàng ta, tạo ra một cỗ địch ý nồng đậm, như vậy nàng mới có lý do để cướp đi Lưu Li Thanh Tịnh Châu.

Không chờ Ngọc Băng Băng nổi giận, Bạch Liên Hoa liền bước tới hoà giải nói: "Mọi người đều là tỷ muội tốt, các ngươi đừng nên như vậy."

"Chỉ với cái dạng này mà cũng xứng làm tỷ muội tốt của ta ư!" Ngọc Băng Băng khinh thường trừng mắt liếc nhìn Sở Dao một cái.

"Ai nha, hai người các sao lại giống hệt như chọi gà vậy." Bạch Liên Hoa nhanh kéo hai người ra nói: "Các ngươi nếu còn cãi nhau, ta sẽ không đưa các ngươi đi ra ngoài."

"Là nàng ta khiêu khích trước." Sở Dao giành nói đầu tiên: "Ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bất quá sẽ không cùng nàng ta so đo ."

"Tốt a! Sở Dao, ngày thường nhìn ngươi giống như người câm không nói lời nào, hôm nay vậy mà thật lợi hại nha." Ngọc Băng Băng hơi nhướng mày, lạnh lùng cười, trong giọng nói chứa đựng hàm ý: ta nhớ kỹ ngươi.

"Tốt, Hồng Hà cùng Nguyệt Dung bọn họ đều đã rời khỏi, chúng ta vẫn nhanh đuổi theo đi!" Bạch Liên Hoa mỗi tay kéo một người, mang theo cả hai tới sau núi Lăng Vân Phong.

Ba người đi nửa canh giờ, rốt cuộc cũng tới đỉnh núi Lăng Vân Phong, Bạch Liên Hoa từ trong túi càn khôn lấy ra một cái lệnh bài màu xanh lá, nói: "Khâu đại ca, ta đã đến đỉnh núi rồi."

Một lát sau, Sở Dao liền thấy trong không trung xuất hiện một vật đen to lớn bay nhanh đến, chưa tới một lát công phu đã dừng ở trước mặt bọn họ.

Nguyên lai bóng đen kia vẻ ngoài là một con phi hạc đầu trắng thật lớn, cưỡi bên trên là nam tu da ngăm đen, mặc bộ đồ màu xám, dáng người lùn cường tráng.

"Khâu đại ca tốt."? Bạch Liên Hoa vẻ mặt ngượng ngùng đi về phía trước, mềm như bông nói: "Lần này lại làm phiền ngài."

"Là việc nhỏ, Liên Hoa hà tất cùng ta khách khí." Khâu đại ca nhìn Bạch Liên Hoa, trên mặt không che dấu được ái mộ chi tình.

"Đa tạ Khâu đại ca." Bạch Liên Hoa hơi cúi đầu, trên mặt có chút đỏ bừng, một bộ dạng tiểu nữ nhi yêu kiều, làm Khâu đại ca nhìn càng không chớp mắt.

"Không hổ là Cực Lạc Cung hạt giống tuyển thủ, chương trình học quyến rũ nam nhân còn chưa còn bắt đầu mà đã vận dụng thật nhuần nhuyễn."

Sở Dao trong lòng âm thầm bội phục, nhìn trộm về phía Ngọc Băng Băng, người này tương lai trở thành siêu cấp yêu nữ, khuôn mặt vẫn trương ra vẻ lãnh diễm cao quý, nhìn Khâu đại ca bằng ánh mắt khinh bỉ, nhìn Bạch Liên Hoa mang vẻ khinh thường.

Nữ chủ chính là nữ chủ, đi đến nơi đâu cũng đều toả sáng như vậy a! Sở Dao thiệt tình bội phục Ngọc Băng Băng, vốn tưởng rằng nàng ta chỉ ở tại Ngưng Thúy các mới tỏ ra cao ngạo như vậy, nguyên lai ở bên ngoài cũng đều làm vẻ băng lãnh cao quý.

"Hai vị cô nương này là?" Khâu đại ca cùng Bạch Liên Hoa nói được mấy câu, lúc này mới nhìn về phía Sở Dao cùng Ngọc Băng Băng, đôi mắt hiện lên một tia kinh diễm.

Hiện tại Ngọc Băng Băng tuy rằng cũng rất mỹ lệ, nhưng cùng Sở Dao không khác biệt mấy, so với Bạch Liên Hoa thì hơn một chút, nàng ta tuy ở trong pháp trận bày ra dung mạo xinh đẹp nghịch thiên, nhưng còn cần một khoảng thời gian dài mới trưởng thành được.

"Đây là bằng hữu của ta, Lâm Tiếu Tiếu cùng Ngọc Băng Băng." Bạch Liên Hoa thấy biểu tình của Khâu đại ca trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn cứ ôn nhu giới thiệu: "Còn muốn làm phiền Khâu đại ca đưa chúng ta đi thành Lĩnh Nam."

"Khâu đại ca tốt!" Sở Dao ngọt ngào cười, lộ ra trên mặt hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, kiều thanh nói: "Ta là Tiếu Tiếu, thật vui khi biết ngươi."

Quyến rũ nam nhân ai không biết, bổn cô nương nói như thế nào thì cũng là mỹ nữ thứ hai cấp Thiên của Cực Lạc Cung!

"Tiếu Tiếu, biết ngươi cũng là vinh hạnh của ta." Khâu chí khoan nhìn Sở Dao ngây ngô cười hắc hắc, vẻ mặt thành thật, hắn từ trong túi pháp bảo lấy ra hai khối lệnh bài đưa cho Sở Dao cùng Ngọc Băng Băng cười nói: "Ta gọi là Khâu Chí Khoan, là đệ tử của Vạn U Cốc, phi hạc đầu bạc này là linh thú phi hành của ta. Các ngươi sau này muốn nếu tham gia đại hội tuỳ lúc có thể gọi ta, ta sẽ cho các ngươi giá cả ưu đãi nhất."

"Cảm ơn Khâu đại ca." Sở Dao tiếp nhận lệnh bài, cười càng ngọt ngào, khiến cho Bạch Liên Hoa đứng bên cạnh tức giận đến ngứa răng.

"Khâu đại ca," Sở Dao nhận lấy lệnh bài, ngọt ngào nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn nên nhanh xuất phát đi."

"Không thành vấn đề, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát." Khâu Chí Khoan sắp xếp cả ba ở trên người phi hạc đầu bạc thật tốt, liền bay về hướng đông, tuy rằng trên người phi hạc đầu bạc có một loại khí thuẫn, chống đỡ cuồng phong khi bay nhưng gió vẫn lớn, thổi đến tóc dài của Sở Dao phiêu du theo gió.

Sở Dao nhìn núi cao, đất rộng, con sông, thôn trang, liên tiếp bay qua dưới chân cô, thầm nghĩ trong lòng: Loại phi hành này cảm giác quá tuyệt vời, ngày nào đó bản thân tu luyện thành công, cũng có thể ngự khí phi hành thật là sảng khoái a!

Ước chừng sau nửa canh giờ, ở phía trước một mảnh núi non liên miên phập phồng xuất hiện, Khâu Chí Khoan hô: "Tới rồi, phía trước chính là thành Lĩnh Nam."

Wow! Đây là thành Lĩnh Nam sao? Thật là quá thần kỳ. Sở Dao khiếp sợ nhìn cảnh tượng phía trư

Chỉ thấy giữa ngôi cao là một thành thị, bên ngoài là tường thành màu xám đá hoa cương, ở bên thì đường phố đông đúc, hai bên đều là nhà lầu, năm tầng đến bảy tầng giống nhau, thấp nhất cũng là ba tầng, chỉ thấy vô tận thương tùng, thúy bách trải rộng trong thành thị, như mộng như ảo, cây xanh bóng mát, mây trắng lượn lờ dưới chân bay tới bay lui, tựa như nhân gian tiên cảnh.

Nhà lầu tinh xảo mỹ lệ này đó, phảng phất như xầy bằng thủy tinh, thân tường thân cao kín, ngăn cản ánh mắt bên ngoài, không cách nào nhìn trộm vào trong.

Thành Lĩnh Nam có mười hai cái cửa thành, Khâu Chí Khoan bay đến chỗ một cửa thành thì dừng lại, Bạch Liên Hoa dẫn đầu nhảy từ trên phi hạc đầu bạc xuống.

"Đa tạ Khâu đại ca." Bạch Liên Hoa lấy ra một cái túi thêu nhỏ màu đỏ đưa cho Khâu Chí Khoan nói: "Đây là một ít phí, đêm nay còn muốn làm phiền Khâu đại ca đưa chúng ta trở về."

"Không thành vấn đề." Khâu Chí Khoan tiếp nhận thêu túi, nhân hậu nói: "Lúc các ngươi trở về truyền âm cho ta là được, ta còn có việc liền đi trước, các ngươi hãy từ từ mà đi dạo."

"Đa tạ Khâu đại ca, Khâu đại ca hẹn gặp lại!" Sở Dao phất tay cùng Khâu Chí Khoan từ biệt, trong lòng liền thả lỏng.

Sở Dao vốn còn lo lắng Khâu Chí Khoan này da mặt sẽ dày bồi bọn họ đi dạo phố, phải biết mị lực của nữ chủ là vô địch đối với nam nhân.

Sở Dao rất sợ khi mình cướp đoạt Lưu Li Thanh Tịnh Châu của Ngọc Băng Băng, đầu óc Khâu Chí Khoan nóng lên tiến tới ngăn cản nàng, vậy kế hoạch liền xong đời.

Khâu Chí Khoan là Luyện Khí ba tầng, cô đánh không lại hắn a.

"Các ngươi lần đầu tiên tới thành Lĩnh Nam, cần phải đi đến cửa thành để thông báo, giao nộp phí nhập cửa, lấy giấy thông hành mới có thể đi vào." Bạch Liên Hoa mang theo hai người đi vào cửa thành tới phía trước một cái đình được trang trí tinh mỹ.

Chỉ thấy bên ngoài đình đã có bốn người xếp hàng, nhóm của Sở Dao cũng thành thật đi tới xếp hàng, thực nhanh liền đã đến phiên bọn họ.

Trong đình một nam tu ăn mặc pháp bào màu xám, dáng vẻ giống Luyện Khí tầng thứ mười, hắn nhàn nhạt nói: "Phí vào thành nộp hai mươi linh châu, lần đầu tiên vào thành ở trên đá ký ức đưa vào linh lực."

Bạch Liên Hoa dẫn đầu lấy ra hai mươi linh châu đưa cho nam tu áo bào xám, cầm lấy được giấy thông hành màu đen hình tròn, Sở Dao cùng Ngọc Băng Băng cũng móc ra linh châu, đổi lấy hai tờ giấy thông hành.

"Hai người các ngươi đưa linh lực vào chỗ này." Bạch Liên Hoa chỉ vào một khối bạch ngọc tròn hình bóng rổ ở bên trên bàn, hướng dẫn Sở Dao cùng Ngọc Băng Băng linh lực vào trong, tiếp theo bạch ngọc chợt lóe ánh sáng, sau đó trở về yên lặng.

"Bên kia có thể tặng phẩm miễn phí của thành Lĩnh Nam." Tu sĩ áo bào xám chỉ vào một góc, nói tiếp: "Người tiếp theo."

Sở Dao tò mò đi đến góc đình, vừa hay thấy một tấm gỗ đỏ nằm chỉnh tề thành hàng ở trên bàn, một quyển sách nhỏ da bìa ngoài màu đen, bên cạnh là một đống ngọc bài.

"Ngọc bài này là đồ chơi gì vậy." Bạch Liên Hoa cầm lấy ngọc bài vừa nhìn thấy, lập tức ghét bỏ nói: "Ai sẽ cần cái thứ này a."

"Sở Dao?" Ngọc Băng Băng đọc chữ khắc ở trên lệnh bài, khinh thường nói: "Lĩnh Nam thành này cũng quá quái dị đi, như thế nào lại viết tên người khác lên ngọc bài làm tặng phẩm a."

"Đúng vậy, thật là không thể hiểu được." Bạch Liên Hoa gật đầu tán đồng, tùy tiện cầm lấy ba quyển sách nhỏ nói: "Ngọc bài này chúng ta bỏ lại, mỗi người lấy một quyển sách nhỏ rồi nhanh vào thành đi."

"Sở Dao?" Nàngkỳ quái cầm lấy ngọc bài lên, lập tức trong lòng chấn động mạnh, chỉ thấy ba tấm bạch ngọc bài này mặt trên có khắc hai chữ giản thể "Sở Dao".

Thế giới này thực sự trùng hợp như vậy ư? Sở Dao vuốt ve chữ trên bạch ngọc bài, tâm tình vô cùng kích động: Có phải hay không đang có người muốn thông qua ngọc bài này để tìm nàng. "Sẽ là ai? Chẳng lẽ là tiểu Hoàng hay là Lâm Minh Khê? Hoặc là bố mẹ nàng?

Sở Dao nghĩ đến cha mẹ mình cũng xuyên qua bản thịt văn, lập tức rùng mình, thật là đáng sợ, sự việc này tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Lại nói thế giới này nhiều người trùng tên trùng họ, một cái ngọc bài không thể đại biểu cho cái gì.

"Lâm Tiếu Tiếu." Ngọc Băng Băng thấy Sở Dao vẫn luôn nhìn ngọc bài đến phát ngốc, nhịn không được mở miệng châm chọc nói: "Ngươi cũng quá nghèo kiết xác đi, tặng phẩm đều không muốn buông tha a."

"Tiếu Tiếu, ngươi muốn lấy cái ngọc bài này thật sao! Ngươi lấy để làm gì?" Bạch Liên Hoa cũng kỳ quái nhìn Sở Dao.

"Ta thích! Ngươi quản được sao?." Sở Dao lạnh lùng liếc mắt Ngọc Băng Băng một cái, đem bạch ngọc bài  cất vào trong túi càn khôn liền hướng Bạch Liên Hoa nói: "Đi thôi, chạy vào thành, mục đích hôm nay của ta chính là muốn mua một cái Lưu Li Thanh Tịnh Châu."

Sở Dao đi vào thành Lĩnh Nam, chỉ thấy được chỗ này đều là phòng ốc, lầu các, người đến người đi, thật là náo nhiệt, tiếng rao hàng bên tai nối liền không dứt, có quầy hàng chỉ cần cô thoáng lại gần, chủ quán liền phi thường nhiệt tình giới thiệu vật phẩm thượng hạng trong quầy cho nàng.

Sở Dao giả vờ đi dạo qua mấy quầy hàng, tuỳ ý chọn Lưu Li Thanh Tịnh Châu, mấy chủ quán đều đem hạt châu của mình thổi phồng đến vô cùng kì diệu, phảng phất đeo vào là có thể trẻ mãi không già, trong đó cũng có mấy viên công hiệu không tồi, giá cả thích hợp, ngay cả Bạch Liên Hoa cũng có chút tâm động muốn mua, nhưng nữ chủ Ngọc Băng Băng bất luận đều không tỏ ra thái độ gì.

Ngọc Băng Băng sẽ không vì đối nghịch với nàng mà không muốn mua hạt châu này a!" Thảm, nàng chẳng lẽ ăn trộm gà không thành còn thêm mất nắm gạo. Sở Dao trong lòng âm thầm hối hận. Vì Ngọc Băng Băng không có hứng thú với Lưu Li Thanh Tịnh Châu nên nàng đành giả bộ kén cá chọn canh, không hài lòng, kéo Bạch Liên Hoa đi tiếp về phía trước.

"Tiếu Tiếu, ngươi rốt cuộc muốn mua cái Lưu Li Thanh Tịnh Châu như thế nào a." Bạch Liên Hoa thật sự rõ ý nghĩ của Sở Dao.

"Đương nhiên muốn mua món hàng tốt, giá rẻ!" Sở Dao tự nhiên nói: "Thời gian còn sớm, chậm rãi đi dạo a!"

"Nhưng ta không rảnh cùng ngươi chậm rãi đi dạo." Ngọc Băng Băng không hài lòng hừ một tiếng, tiếp theo dùng lời nói mệnh lệnh cho Bạch Liên Hoa: "Bạch Liên Hoa, nhanh dẫn ta đến cửa hàng bán pháp khí."

"Ngươi cho rằng Bạch Liên Hoa là nha hoàn của ngươi sao? Ngươi muốn nàng đi nàng liền đi sao?" Sở Dao cố ý châm ngòi ly gián tình cảm của cả hai.

"Được rồi, hai người các ngươi đừng làm loạn nữa." Bạch Liên Hoa đứng ra, đầu tiên là ngăn cản Sở Dao, tiếp theo mới ôn nhu nói đối với Ngọc Băng Băng: "Băng Băng, ngươi đừng có gấp! Con đường này cũng là nơi chuyên bán pháp khí, chúng ta đi dạo về phía trước, sẽ không trì hoãn thời gian."

Đúng lúc này, ven đường truyền đến một tiếng gào.

"Kế ước thuê bổn tiệm đã đến hạn, sẽ giảm giá bán thương phẩm, các vị đạo hữu đi ngang qua ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ!"

"Đi, chúng ta đi qua nhìn xem!" Nghe được ba chữ  bán giảm giá, Bạch Liên Hoa lập tức cảm thấy hứng thú lại gần.

Chỉ thấy quầy hàng kia đều là ngọc giản cùng một ít bùa chú, phù bút, chủ quán là vị hai lão đạo, mắt thấy có người tới gần, vội tươi cười nói: "Vài vị đạo hữu, thương phẩm của bổn tiệm đại hạ giá, giá cả tuyệt đối ưu đãi, thỉnh các vị tùy ý lựa chọn."

"Ngươi có bán Lưu Li Thanh Tịnh Châu sao?" Sở Dao còn chưa mở miệng, Bạch Liên Hoa đã giúp cô hỏi.

"Ba vị đạo hữu tới vừa đúng lúc." Lão đạo cười ha hả nói: "Ta nơi này còn dư lại năm viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu, đều là hàng thượng đẳng, tiện thể bán cho các ngươi."

Lão đạo từ góc quầy hàng lấy ra một cái rương gỗ màu đỏ, mở ra đặt ở trước mặt cả ba, chỉ thấy bên trong bày năm viên nhỏ bằng ngón cái.

Bạch Liên Hoa cầm lấy một viên trong đó, tinh tế đánh giá, còn đưa linh lực vào để cảm nhận.

Sở Dao cũng lấy một viên, làm bộ nghiêm túc nghiên cứu!

"Ba vị đạo hữu thật là tinh mắt, Lưu Li Thanh Tịnh Châu nơi này của chúng ta rất thích hợp cho ba vị đạo hữu sử dụng, có thể tĩnh tâm, tụ khí, định thần, không chỉ phụ giúp chúng ta lúc tu luyện, hơn nữa nữ đạo hữu đeo vào còn có công hiệu bảo dưỡng dung nhan xinh đẹp.."

Lão đạo liên tiếp nói không ngừng, tựa như cả ba chỉ cần dùng Lưu Li Thanh Tịnh Châu này là tu vi, khí chất, mỹ mạo, đào hoa đều có thể tăng nhanh, thăng lên tới đỉnh gặp được đạo lữ như ý, đắc thành đại đạo.

Bạch Liên Hoa nghe được hoa tâm nở rộ, vuốt ve Lưu Li Thanh Tịnh Châu luyến tiếc rời tay.

Chờ lão đạo giới thiệu xong, Sở Dao mới không nhanh không chậm hỏi: "Đạo hữu, ngươi ra giá đi, bao nhiêu tiền một viên."

Lão đạo mở bàn tay ra, làm bộ hời cho các ngươi." Năm khối linh thạch một viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu."

"Năm khối linh thạch?" Bạch Liên Hoa cùng Sở Dao nhìn nhau liếc mắt một cái, cái giá so với tiểu quán vừa đi dạo qua đều là một khối linh thạch một viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu thì không phải cái giá rẻ.

"Tiếu Tiếu, ta cảm thấy viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu này không có tốt như cái vừa rồi chúng ta thấy nha!" Bạch Liên Hoa làm bộ làm tịch bỏ viên linh châu xuống, bộ dạng giả vờ không quá vừa ý, Sở Dao biết nàng ta bắt đầu muốn ép giá.

"Hạt châu này giống như nhau!" Sở Dao hiểu ý gật đầu phối hợp với Bạch Liên Hoa, cũng đem viên linh châu trên tay mình thả về chỗ cũ.

"Lưu Li Thanh Tịnh Châu này của ta chất lượng tốt nhất, ngươi đi đâu cũng tìm không ra được cái giá nào hời hơn so với ở đây." Lão đạo bất mãn nói: "Nếu không phải lão đạo ta muốn vân du, cần nhiều lộ phí, thì không có khả năng lợi cho các ngươi như vậy."

"Nếu chúng ta mua nhiều viên, có phải hay không có chút phúc lợi." Bạch Liên Hoa khinh nhu cười nói: "Nếu ngươi nói là có hời, bọn ta mỗi người sẽ lấy một viên."

"Nếu là cùng nhau mua, vậy thì ba viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu bớt lại một khối linh thạch." Lão đạo lộ ra vẻ mặt đau lòng, nói: "Không thể hơn nữa."

"Băng Băng, Lưu Li Thanh Tịnh Châu này không tồi, lại tiện nghi, chúng ta cùng nhau mua đi." Bạch Liên Hoa  nhỏ giọng cùng nàng ta nói: "Có trợ giúp đối với tu luyện."

Ngọc Băng Băng là người cuồng tu luyện, bất luận đồ vật gì trợ giúp cho tu luyện nàng ta đều sẽ không bỏ qua, cho nên bị Bạch Liên Hoa thuyết phục, cầm lấy một viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu trong số đó đưa vào linh lực, chỉ thấy một cỗ cảm giác mát lạnh tiến vào tâm thần, cả người đều thập phần đình tĩnh.

Sở Dao đứng ở bên cạnh thấy Ngọc Băng Băng rốt cuộc cũng có dáng vẻ động tâm, trái tim lập tức nhảy lên, chẳng lẽ bảo bối ở chỗ này sao?

Sở Dao căn bản đứng ở bên trái Bạch Liên Hoa, vì thế có thể cướp được bảo bối trước tiên, nàng làm bộ xem xén mặt vật phẩm khác, dạo bước đi tới bên cạnh Ngọc Băng Băng.

"Ta còn muốn mua pháp khí a." Ngọc Băng Băng vuốt ve viên linh châu, có chút khó xử nói.

Nàng sở dĩ lần này cùng Bạch Liên Hoa lén tới tiểu hội Lĩnh Nam chính là từ trong nàng ta nghe nói ở đây có thể tìm được pháp khí tốt, linh thạch nàng tích góp được cũng không nhiều lắm, cho nên không dám mua đồ bừa bãi.

"Không việc gì." Bạch Liên Hoa mười phần sảng khoái nói: "Nếu linh thạch không đủ, ta có thể cho ngươi mượn trước. Lưu Li Thanh Tịnh Châu hời như vậy nếu bỏ lỡ thật đáng tiếc."

Ngọc Băng Băng cầm hạt châu do dự mãi, cuối cùng vẫn là gật đầu nói: "Tốt!"

Chính là cái này! Cơ bắp toàn thân của Sở Dao đã sớm căng thăng, đang chờ đợi cơ hội, thấy Ngọc Băng Băng gật đầu muốn mua, liền lấy hành động lấy sét đánh không kịp bưng tai, đoạt viên châu kia từ trong tay Ngọc Băng Băng.

"Ta muốn cái này." Sở Dao đem Thanh Tịnh Châu bỏ vào Càn Khôn Bảo Nang, sau đó móc ra năm khối linh thạch đưa cho lão đạo.

"Lâm Tiếu Tiếu, ngươi làm gì? Đây là hạt châu ta để ý." Ngọc Băng Băng bị Sở Dao cướp mất đồ, tức giận tới đôi mắt phun ra lửa, phẫn nộ nhìn Sở Dao nói: "Mau trả lại cho ta."

"Hừ! Lần trước phần thưởng vũ đạo "Thất sắc la y " kia ta cũng xem trọng." Sở Dao xoay người, không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn Ngọc Băng Băng nói: "Ngươi như nào cũng đã lấy mất."

"Ha ha." Ngọc Băng Băng tức giận cười nói: "Ngươi kỹ không bằng người lại không biết xấu hổ mà đi trách ta."

"Đó là Từ mụ mụ bất công, không phải vì ngươi là cực phẩm cấp Thiên sao, dựa khuôn mặt để kiếm cơm có gì đặc biệt hơn người, ta đã sớm nhìn ngươi không thuận mắt." Sở Dao tận lực làm cho ngữ khí của mình càng thêm chanh chua.

"Lâm Tiếu Tiếu, ngươi muốn chết." Ngọc Băng Băng mặt phủ sương lạnh, trên người linh lực kịch liệt dao động, nhìn dáng vẻ muốn cùng Sở Dao động thủ.

Sở Dao cũng sẵn sàng đón địch, chuẩn bị nhào tới kéo tóc nàng ta trước tiên, chọc lỗ mũi, moi tròng mắt nàng ta!

"Hai người các ngươi dừng tay cho ta." Bạch Liên Hoa nhanh chân đứng ở giữa đẩy cả hai người ra, nôn nóng cùng phẫn nộ nói: "Phường thất cấm đánh nhau, nếu như bị đội chấp pháp bắt được nhất định phải chết."

"Hừ! Ta lười đến cùng ngươi đôi co." Sở Dao nhân cơ hội quay đầu, hướng chỗ đông người chạy tới.

"Lâm Tiếu Tiếu, ngươi đừng đi a." Bạch Liên Hoa gấp đến độ dậm chân, thấy Ngọc Băng Băng đen mặt liền phải đuổi theo, chạy một phen giữ chặt Ngọc Băng Băng nói: "Băng Băng, thôi, đừng nói lý với nàng, nơi này còn có nhiều viên như vậy, đều giống nhau a."

"Hừ! Cái khác ta đều không cần, ta chỉ cần một viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu kia." Ngọc Băng Băng thấy bóng dáng Sở Dao đã biến mất trong đám đông, gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cục tức này ta nuốt không trôi."

"Trước mọi người, cùng nàng ầm ĩ sẽ thật mất mặt." Bạch Liên Hoa nhìn bốn phía, che miệng nhỏ giọng nói với Ngọc Băng Băng: "Nếu ngươi muốn dạy dỗ nàng, trở về ta liền giúp ngươi."

"Hừ! Ta nhất định phải làm nàng đẹp mặt." Ngọc Băng Băng tuy rằng trong lòng lửa giận không ngớt,, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Sở Dao chạy trốn thấy hai người kia không đuổi theo, rốt cuộc cũng yên tâm dừng bước.

"Rốt cuộc đã tới tay!" Sở Dao kích động, cẩn thận nâng niu bảo bối vừa trên tay.

Chỉ thấy viên linh châu lớn bằng đầu ngón cái này trong suốt, đưa linh lực vào sau, liền cảm giác có  một cổ mát lạnh thấm tận tâm can, làm người tâm thần tĩnh lặng, đầu óc thanh tỉnh."

"Hẳn chính là viên linh châu này." Sở Dao lật qua lật lại xem, cũng không phát hiện ra viên linh châu này có điểm gì khác lạ.

"Trở về sẽ nghiên cứu." Sở Dao biết trở về nhất định còn cùng Ngọc Băng Băng tranh đấu một trận, để phòng ngừa vạn nhất, nàng đã mua nhiều viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu giống nhau như đúc, chuẩn bị thích hợp trong lúc bị Ngọc Băng Băng đánh bại, sau đó nhịn nhục đưa hàng giả còn cho nàng ta.

Lúc này lệnh bài môn phái trong Càn Khôn Bảo Nang phát ra ánh sáng nhạt lập loè, Sở Dao nghĩ hẳn là Bạch Liên Hoa truyền tin tới.

Ta không nghĩ sẽ xen vào giữa chuyện của các ngươi,   các ngươi hãy cùng nữ chủ chậm rãi đấu đi, Sở Dao phớt lờ lệnh bài truyền âm, lấy ra lệnh bài của Khâu Chí Khâm cho nàng, truyền âm nói: "Khâu đại ca, ta là Tiếu Tiếu a, ta muốn trở về, ngươi có thể tới đây đón ta không?"

"Không thành vấn đề, ngươi tới cửa thành Tây Bắc trước chờ ta đi." Khâu Chí Khoan thực nhanh trả lời.

Sở Dao một đường hỏi thăm, vượt qua nửa phường thất sau, rốt cuộc cũng đi tới cửa thành Tây Bắc.

"Việc thu phí là không thể thiếu, vốn dĩ mỗi lần đưa ít nhất cần bốn viên linh thạch," Khâu Chí Khoan vỗ bộ ngực, hào sảng nói: "Là ngươi, ta liền chỉ thu hai viên linh thạch."

Thu phí hai viên linh thạch vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được của Sở Dao, vì thế cô liền cười ngọt ngào gật đầu, nói: "Đa ta Khâu đại ca."

"Đi thôi!"

Khâu Chí Khoan mang theo Sở Dao cưỡi phi hạc đầu bạc, liền bay lên.

Phi hạc đầu bạc bay qua núi non trùng điệp, núi hoang thâm cốc, Sở Dao đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.

"Khâu đại ca, con đường này không giống với đường trở về a." Sở Dao thật cẩn thận hỏi, nàng nhớ rõ lúc bay từ Lăng Vân Phong tới thành Lĩnh Nam, dọc theo đường đi phong cảnh tú lệ, non xanh nước biếc, vạn dặm ruộng tốt, hiện tại như thế nào đều toàn núi hoang thâm cốc.

"Chúng ta đi nối tắt trở về." Khâu Chí Khoan quay đầu nhìn Sở Dao cười hắc hắc, nói: "Yên tâm, bảo đảm sẽ đưa ngươi trở về an toàn."

Không biết có phải ảo giác của Dở Dao hay không , lúc này Khâu Chí Khoan cười hoàn toàn không có vẻ nhân hậu thành thật vừa rồi, ngược lại lộ ra một cỗ dâm tà.

"Khâu đại ca," Sở Dao trong lòng tuy rằng cảm thấy bất an, nhưng cũng không dám để lộ ra, liền không lộ thanh sắc cùng Khâu Chí Khoan dò hỏi nói: "Ngươi làm như thế nào quen biết Bạch Liên Hoa bọn họ a."

"Ngươi không biết sao?" Khâu Chí Khoan nghe lời này, dứt khoát xoay người đối diện cùng Sở Dao, cười khà khà nói: "Bạch Liên Hoa là biểu muội của ta!"

"Bạch Liên Hoa là biểu muội của ngươi sao?" Sở Dao cái miệng nhỏ khẽ nhếch, khó có thể tin , trong lòng lại nghĩ tới, vậy ngươi nhìn nàng ta bằng bộ dạng ái muội biểu tình, Bạch Liên Hoa còn ghen với bọn ta.

"Nga! Biểu muội a!" Sở Dao đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, thiếu chút nữa đã quên đây là ở cổ đại, biểu ca cùng biểu muội cũng có thể thành thân a.

"Hắc hắc!" Khâu Chí Khoan đột nhiên duỗi tay hướng Khuôn mặt Sở Dao sờ, nói: "Bất quá ta còn thích cả kiểu người như ngươi nữa."

"Khâu đại ca thật thích nói đùa." Sở Dao vội né tránh móng heo của hắn, nửa đùa nửa thật nói: "Ta cùng Bạch Liên Hoa chính là tỷ muội tốt, ta có thể cáo trạng ngươi với nàng a."

"Ha ha ha!" Khâu Chí Khoa đột nhiên cuồng thanh cười ha hả, bộ dạng kiêu ngạo điên cuồng kia cùng vừa rồi như hai người khác nhau.

"Không cần." Khâu Chí Khoan ngừng cười thoả thích, vuốt cằm, không có ý tốt đánh giá Sở Dao nói: "Ta sẽ giúp ngươi nói với nàng."

Sở Dao có ngốc cũng biết tình huống hiện tại phi thường bất lợi. Mẹ nó! Bạch Liên Hoa đáng chết thế nhưng cùng Khâu Chí Khoan thông đồng muốn làm nàng, nàng lại không phải là nữ chính, rốt cuộc chỗ nào của cốt truyện đã xảy ra vấn đề.

Tuy rằng giờ phút này tình cảnh của Sở Dao mười phần không ổn, nhưng nàng vẫn cứ bảo trì trấn định tìm kiếm cách thoát thân, tròng mắt vừa chuyển, liền ôm bụng ai u hô một tiếng, biểu tình thống khổ đối với Khâu Chí Khoan nói: "Khâu đại ca, bụng ta đột nhiên đau quá, có thể là lúc ở chợ ăn đồ không sạch sẽ, ngươi có thể hay không thả ta xuống để đi nhà xí a."

"Ha ha." Khâu Chí Khoan cười gian hai tiếng nói: "Tiểu Sở Dao a, lấy cớ này thật sự quá bừa đi, ngươi liền không thể ý tưởng gì thuyết phục hơn sao?"

"Khâu đại ca ngươi muốn như thế nào mới tình nguyện thả ta xuống a!" Sở Dao không muốn cùng Khâu Chí Khoan trực tiếp xé rách da mặt, vẫn mỉm cười nói: "Còn mong Khâu đại ca có thể cho ta một con đường sống."

Sở Dao ở trong lòng yên lặng đánh giá thực lực chênh lệnh giữa nàng cùng Khâu Chí Khoan.

Khâu chí khoan tu vi: Luyện Khí kỳ ba tầng, kỹ năng: Ngự thú, sủng vật: Nhất giai đầu bạc phi hạc

Tu vi của Sở Dao: Luyện Khí tầng một, kỹ năng: Cờ cầm thư họa, ca hát khiêu vũ, cắm hoa phẩm trà....

Chênh lệnh này căn bản chính là không thể so sánh a!

Sở Dao ở Ngưng Thúy tu luyện lâu như vậy, mỗi ngày chỉ học tập các loại tài nghệ biểu diễn, căn bản không có học quá bất luận pháp thuật gì, đối mặt với ác ý của Khâu Chí Khoan, nàng đã tính toán chính là bị cướp tiền cướp, chỉ cần lưu được mạng, quân tử báo thù mười năm không muộn.

"Tiểu Tiếu Tiếu  thật là người thông minh a, ta thật là quá thích ngươi." Khâu Chí Khoan tán thưởng nhìn Sở Dao, sau đó làm vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu nói: "Đáng tiếc lấy tu vi hiện tại của ta, không có cách nuôi ngươi. Cho nên ta sẽ đem ngươi bán đến chợ đen, ngươi liền ngoan ngoãn cùng ta đi! Lấy nhan sắc của ngươi, hẳn là có thể tìm được một chủ nhân tốt."

Chợ đen! Sở Dao nghe thế hai chữ, giống như sương lạnh trên đỉnh núi, toàn thân máu đọng lại, đi đến loại địa phương kia bị bán đấu giá, cuộc đời này chính là nô lệ, so với đỉnh lô còn thấp hơn, chết thật thảm.

Bạch Liên Hoa, ngươi thật là đủ ác độc a!

Sở Dao thà chết cũng không muốn đi tới những nơi như kia, liền cắn răng nhảy từ phi hạc đầu bạc nhảy xuống, thà rằng tan xương nát thịt, cũng không muốn làm này âm mưu của bọn họ được thực hiện.

"Hừ! Muốn chạy trốn, không có cửa đâu." Khâu Chí Khoan bấm tay niệm thần chú, dây thừng liên bay ra từ trên người phi hạc đầu bạc trói chặt Sở Dao, đem nàng cố định chặt chẽ.

"Cẩu tạp chủng, ngươi cùng Bạch Liên Hoa sẽ không được chết tử tế!" Sở Dao điên cuồng giãy giụa, lại không cách nào tránh thoát gông xiềng xích, chỉ có thể đối với Khâu Chí Khoan chửi ầm lên, trong lòng thực sự có loại cảm giác: Thành quỷ cũng không buông tha bọn họ.

"Mắng chửi đi, ngươi càng mắng ta càng vui." Khâu Chí Khoan không chút nào tức giận, ngược lại vẻ mặt hưởng thụ, hắn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt tinh tế của Sở Dao, nụ cười dâm đãng nói: "Tuy rằng không thể  phá thân ngươi, nhưng trước để ca ca làm ngươi sảng khoái đi!"

Bàn tay to dơ bẩn của Khâu Chí Khoan bắt đầu lôi kéo quần áo Sở Dao.

Sở Dao tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng vô cùng phẫn hận, nàng vẫn luôn cho rằng mình đang ở trong sách, chưa từng nhập tâm sâu sắc, nhưng là hiện tại bị người vũ nhục sinh ra một cổ hận ý cùng phẫn nộ, chân thật như thế nói cho làm nàng biết, hiện tại người sắp gặp loại nhục nhã này chính là nàng - Sở Dao.

Ngay lúc Sở Dao nhắm mắt, khối ngọc bài trắng có khắc hai chữ Sở Dao kia, đột nhiên phát ra một tia ánh sáng trắng sắc bén, phá tan Càn Khôn Bảo Nang bắn về phía đầu Khâu Chí Khoan.

Sao lại vậy, chẳng lẽ bởi vì quá hưng phấn mà đột tử? Sở Dao nhìn thi thể của Khâu Chí Khoan, tuy rằng nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng từ đáy lòng lại cảm thấy cao hứng, người xấu quả nhiên là không có kết cục tốt.

Bất quá hiện tại tình cảnh của nàng vẫn không ổn, phi hạc đầu bạc cứ buông cánh bay, nàng lại không biết phương hướng. Sở Dao nhanh lấy Càn Khôn Bảo Nang trên người Khâu Chí Khoan, mở ra tìm thử bên trong có vật gì khống chế linh thú hay không."

"Đã thấy." Hai mắt Sở Dao sáng lên, chỉ thấy Càn Khôn Bảo Nang của hắn thập phần phong phú, có một trăm hạ phẩm linh thạch, còn có hai khối ngọc giản, thậm chí còn có một cây búa pháp khí.

Sở Dao lấy ngọc giản ra để ở trên trán, phát hiện trong đó có một khối ngọc giản, là đồ phổ linh thú cùng chăn nuôi linh thú  **,còn lại là pháp quyết huấn luyện khống chế linh thú.

Sở Dao nhanh học pháp quyết khống chế linh thú phi hành.

Cũng may phi hạc đầu bạc chỉ là linh thú phi hành cấp thấp, chỉ số thông minh có hạn, Sở Dao luyện vài lần, liền có thể miễn cưỡng khống chế được nó.

"Về Lăng Văn Phong Ngưng Thúy các." Sở Dao dùng thần thức ra lệnh cho phi hạc đầu bạc.

Phi hạc đầu bạc liền thay đổi đầu hướng Lăng Vân Phong bay đi.

Sở Dao đem đồ vật của Khâu Chí Khoan bỏ vào Càn Khôn Bảo Nang treo bên người, lúc đi ngang thâm cốc nào đó Sở Dao khống chế phi hạc đầu bạc liền đem thi thể Khâu Chí Khoan ném đi xuống.

"Bạch Liên Hoa." Sở Dao nghiến răng nghiến lợi vẫn lấy ra lệnh bài môn phái đang phát sáng, nàng muốn nghe thử xem tiện nhân này định nói gì.

Sở Dao bấm tay niệm thần chú, lệnh bài chợt lóe sau đó âm thanh truyền tới.

Bạch Liên Hoa thanh âm nhẹ nhàng nói: "Tiếu Tiếu, ngươi trước để Khâu đại ca đưa ngươi trở về đi. Yên tâm, lộ phí ta sẽ kêu hắn tính rẻ cho ngươi ."

"Bạch Liên Hoa quả nhiên sớm đã sắp xếp." Sở Dao không ngờ tới chính là, kế hoạch này như thế nào lại rơi xuống trên đầu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro