Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương: 16 Truyền Âm.

Ngọc bài trong phái truyền đến thanh âm lần thứ hai của Ngọc Băng Băng.

Sở Dao đã sớm biết Ngọc Băng Băng sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua, truyền âm tới nhất định là mắng nàng, cho nên đã sớm chuẩn bị nhưng sau khi chờ Ngọc Băng Băng truyền âm, cả người nàng giống như sét đánh ngang tai.

Chỉ nghe thấy lời nói của Ngọc Băng Băng có phần kích động: "Nhị hoá*, còn nhớ Hoàng cô nương bên bờ hồ Đại Minh năm nào không?"

*Nhị hoá: công/thụ' Nhị là mắng khờ, ngốc nghếch= nhị hoá là đồ khờ, đồ ngốc. Ý chỉ công/thụ chậm tiêu trong chuyện tình cảm, hay việc gì đó.*

Trời ạ, Sở Dao đem truyền âm lặp đi lặp lại vô số lần, cuối cùng kết luận ra một việc khó có thể tin được, cô nàng tiểu Hoàng vậy mà xuyên qua thành nữ chính Ngọc Băng Băng.

Trong lòng Sở Dao dâng lên một cảm giác vô cùng không thiết thực, cùng nữ chính đấu lâu như vậy, hoá ra lại là người một nhà.

Nàng thở dài một hơi, ổn định lại tinh thần, tiếp tục nghe đoạn truyền âm ở phía sau, vẫn là giọng nói nôn nóng của Ngọc Băng Băng: "Nhị hoá, ngàn vạn đừng đi cùng Khâu Chí Khoan, hắn cùng Bạch Liên Hoa đã bàn với nhau sẽ gở trò với cậu a."

"Nhị hoá, cậu sẽ không chết đấy chứ! Nhanh trả lời mình a!"

Tuyệt đối là cô nàng tiểu Hoàng kia! Sở Dao nghe giọng điệu quen thuộc, lại thêm một lần nữa khẳng định thân phận của Ngọc Băng Băng.

Sở Dao trả lời Ngọc Băng Băng: "Tiểu Hoàng! Mình là Sở Dao, mình còn sống."

"Nhị hoá, cậu hiện tại ở chỗ nào?" Ngọc Băng Băng, à, nên gọi là tiểu Hoàng, rất nhanh đã truyền âm lại: "Ta cùng Bạch Liên Hoa chuẩn bị trở về."

Sở Dao trả lời nàng ta: "Mình đã xử lý Khâu Chí Khoan, bây giờ đang cưỡi phi hạc đầu bạc của hắn bay về hướng Lăng Vân Phong."

Qua một hồi lâu âm thanh của tiểu Hoàng mới truyền đến, ngữ khí mang mười phần kính nể: "Dựa vào, cậu lợi hại như vậy sao, Bạch Liên Hoa có biết chuyện này không?"

"Ha hả!" Sở Dao nhịn không được cười tự đắc.

Từ lúc xuyên qua thành nữ phụ thịt văn đến đây, Sở Dao tâm trạng vẫn luôn bị áp lực, phiền não, nhưng bây giờ lại biết được thì ra tiểu Hoàng cũng tới thế giới này, căn bản tâm trạng khổ sở giống như bị gió lớn thổi tan, loáng thoáng trở về lại thế giới trước, cùng tiểu Hoàng làm trò điên điên khùng khùng.

"Nhị hoá." Tiểu Hoàng vẫn luôn dặn dò nói: "Trở về liền ở yên trong phòng không cần đi ra ngoài, mình sẽ đi tìm cậu."

"Biết rồi." Sở Dao thở phào một hơi, nhìn trời đất bao la, chỉ cảm thấy trời xanh lam, nước màu lục, không khí thật tươi mát |: "Ha ha ha! Về sau có nữ chính che chở, ta còn sợ cái con khỉ gì a!

Sở Dao điều khiển phi hạc đầu bạc tới Lăng Vân Phong, liền đem nó thu vào túi linh thú, còn mình thì bước nhanh về Ngưng Thúy các, khi vào phòng cận thận không làm kinh động đến Phỉ Thuý.

"Tiểu Hoàng Qua, mình đã an toàn trở về phòng, vẫn đang chờ cậu a."

Sở Dao truyền âm xong liền ngồi chờ ở phòng khách, nhưng chưa đến nửa giờ đã nhịn không được đứng dậy đi qua đi lại, nóng vội chờ tiểu Hoàng đến.

Trong lòng nàng có nhiều vấn đề muốn hỏi, quan trọng nhất chính là có người tới nói cho nàng biết trong cốt truyện Lâm Khánh Khánh kết cục sẽ như thế nào.

Sở Dao từ khi xuyên không, luôn tự hỏi vì sao mình lại đến thế giới này.

Từ lúc nàng luyện khí thành công, bước vào giới Tu chân, nàng bắt đầu loáng thoáng hiểu được một chút thiên cơ, cảm thấy mình xuyên qua thịt văn không đơn giản như vậy.

Có câu vận mệnh do trời định đời trước, nàng trong quyển sách này cũng có thể là một người quan trọng, chỉ là bản thân không biết mà thôi.

Nếu không phải nàng mang theo ký ức kiếp trước, có lẽ cũng giống như nhóm người của Bạch Liên Hoa, mỗi ngày đều coi đây là cuộc sống chân thật.

Thời gian qua lâu như một thế kỷ, lâu đến nỗi Sở Dao hận không thể chạy đến Lăng Vân Phong đón người, cuối cùng tiểu Hoàng cũng truyền âm tới.

"Tiểu Hoàng Qua, ta đã tới."

Sở Dao một cái bước chạy thẳng về phía cửa, mở ra liền thấy khuôn mặt cao quý lãnh diễm của Ngọc Băng Băng kia, trước kia nhìn khuôn mặt này hận không thể xé ra, bây giờ lại hận không thể ôm hôn một cái.

Đóng cửa lớn lại, hai người lập tức cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ, thế nhưng không nói lên lời.

"Nhị hoá!"

"Tiểu Hoàng Qua!"

Hai người nhịn không được dang hai tay, ôm chặt nhau.

"Dựa vào!" Sở Dao đột nhiên thả lỏng tay ra, mười phần không được tự nhiên rùng mình một cái, nhìn ngực của Ngọc Băng Băng nói: "Loại xúc cảm này thật ghê tởm, ngươi sao có thể phát triển nhanh như  vậy."

Sở Dao thật sự nhớ nhung loại cảm giác bình thản khi ôn thân hình trước kia của tiểu Hoàng.

"Hào quang của vai chính cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu được." Ngọc Băng Băng kiêu ngạo, ưỡn cao ngực.

" Thật ghê tởm." Sở Dao khinh bỉ nhìn nàng ta một cái.

"Được rồi, đừng nói nhiều." Ngọc Băng Băng đặt mông ngồi ở trên một cái ghế, nói: "Nhanh thảo luận một chút về cuộc đời của Lâm Tiếu Tiếu, cậu có biết hiện tại bản thân đang rất hiểm hay không?"

"Mình biết bản thân là siêu cấp nữ phụ." Sở Dao kéo ghế dựa ngồi đối diện với Ngọc Băng Băng, vỗ mạng đùi nàng ta phẫn nộ nói: "Nhưng cậu dựa vào đâu mà lại có thể xuyên qua thành nữ chính a."

"Phi! Cũng không nghĩ thử xem quyển sách thần này là của ai!" Tiểu Hoàng giống như có chút đắc ý nhướng mày, nghi hoặc nói tiếp: "Cậu là như thế nào xuyên đến nơi này a."

"Mình còn đang định hỏi cậu đây." Sở Dao tức giận trừng mắt liếc nhìn tiểu Hoàng một cái, đem quá trình mình cùng Lâm Minh Khê đoạt sách, dẫn tới quyển sách bị hỏng cho nên bị xuyên không, sau đó lại hung hăng vỗ mạnh đùi tiểu Hoàng một cái rồi nói: "Cậu rốt cuộc từ ngõ ngách nào lấy được quyển sách thần này a, đúng là hại chết người mà."

"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói." Tiểu Hoàng cũng không chút khách khí trừng mắt nhìn lại:" Ai bảo hai người đem sách xé nát, gặp báo ứng đi."

"Ai biết đầu năm uy lực của tiểu thịt văn lớn lại như vậy a. Cậu nói thật đi, quyển sách thần này rốt cuộc là lấy ở đâu ra."

"Nói thật, mình cũng không biết." Tiểu Hoàng chột dạ nói: "Mình nhận được chuyển phát nhanh không rõ nguồn gốc, vừa mở ra đã là một quyển tiểu thịt văn. Mình còn tưởng rằng đây là phúc lợi của  trang web, cho nên liền nhận lấy. Bỏ đi, hiện tại truy cứu cái này còn có ích lợi gì, vẫn nên tìm cách hữu dụng hơn đi!"

Sở Dao tuy rằng đối tiểu Hoàng hận đến ngứa răng, nhưng cũng rõ những lời này của nàng ta là thật lòng.

"Đúng rồi, ở cạnh nhau lâu như vậy, mình vậy mà lại không phát hiện thân phận của cậu." Sở Dao nói một tiếng: "Khó thể ngờ được kỹ thuật diễn xuất của cậu tốt như vậy, sắm vai Ngọc Băng Băng thật không có kẽ hở, cậu làm sao phát hiện thân phận của mình?"

"Mình cũng không còn cách nào, giọng điệu cùng tính cách của Ngọc Băng Băng đều đi theo cốt truyện, mình không hoàn toàn có biện pháp khống chế." Tiểu Hoàng hơi nhíu mày, nói: "Đến ngay cả cậu, mình vừa mới gặp liền cảm thấy cậu là một trong những nữ phụ tâm cơ, cũng không vừa mắt. Bởi vì trong sách căn bản nhân vậy của cậu không có xuất hiện nhiều, cậu tuyệt đối là siêu cấp pháo hôi số một. Làm sao mình có thể nghĩ tới được cậu chính là Lâm Tiếu Tiếu."

"Bất quá khi đến thị trấn, mình thấy cậu cầm đi miếng ngọc bài bên trên có khắc hai chữ Sở Dao, trong lòng liền có chút nghi ngờ. Về sau lại thấy cậu cùng mình đoạt Lưu Li Thanh Tịnh Châu, mình càng thêm hoài nghi thân phận của cậu, vậy nên mới thử truyền âm cho cậu."

"Đúng rồi, cậu làm như thế nào giết chết được Khâu Chí Khoan. Hắn là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ ba a. Thực lực cách cậu một khảng rất xa nha."

"Mình cũng không biết." Sở Dao lắc đầu hoang mang, đem tình huống lúc đó tỉ mỉ kể lại một lần.

Chương 17: Gặp Nhau

"Cái chết của Khâu Chí Khoan có chút kỳ quặc a!" Tiểu Hoàng nghe Sở Dao diễn tả xong, cúi đầu trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Trên người cậu lúc ấy có đồ vậy gì đặc biệt không?"

Sở Dao chớp đôi mắt nghĩ rồi lắc đầu nói: "Cũng không có đồ gì a. Ngoài đồ vật của Ngưng Thúy các phát, cũng chỉ có viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu kia, ý của cậu có phải hay không chính là viên châu kia?"

"Phóng rắm, cậu cho rằng cho rằng đồ chơi kia là Thần Khí a!" Tiểu Hoàng cô nương khịt mũi coi thường nói: "Đồ chơi kia nhiều nhất chỉ có tác dụng tư âm bổ thận mà thôi."

"Vậy chính cậu tự mình tìm thử xem, đồ vật tất cả đều ở chỗ này." Sở Dao thật không nghĩ ra mình có thể có bảo bối gì, dứt khoát đem đồ vật trong Càn Khôn Bảo Nang đổ xuống trên bàn gỗ đỏ, đưa từng cái cho tiểu Hoàng xem: "Mấy thứ này là Ngưng Thúy các phát, còn lại đều lấy được từ trên người của Khâu Chí Khoan."

"Cậu nói phải cái ngọc bài này hay không?" Tiểu Hoàng cô nương loáng thoáng phát hiện đồ vậy này giống với ở đại lục mới, cầm lấy khối ngọc bài trắng mà ở thị trấn tặng cho kia, nhìn Sở Dao nói: "Mình đã sớm cảm thấy cái ngọc bài này có vấn đề."

"Cái này ngọc bài thật bình thường a, đưa vào linh lực cũng không có phản ứng, cậu cũng thử qua không phải sao?" Sở Dao đem ngọc bài lật qua lật lại nghiên cứu, cuối cùng kết luận nói: "Nói không chừng ở thế giới này có nữ thần gọi là Sở Dao a."

"Phóng rắm." Tiểu Hoàng cô nương vỗ bàn đứng dậy, thật nghiêm túc nói: "Thế giới này chỉ có một nữ thần, nàng kêu Ngọc Băng Băng!"

Sở Dao: "..."

"Được rồi, nói nghiêm túc đi." Tiểu Hoàng cô nương giả vờ ho khan một tiếng, lại ngồi xuống nói: "Khâu Chí Khoan chính là siêu cấp pháo hôi, chết như nào đều không sao cả."

"Bây giờ quan trọng nhất chính là vấn đề an toàn của cậu, tình cảnh bây giờ rất nguy hiểm. Bọn người Bạch Liên Hoa đã theo dõi cậu, cậu tùy lúc liền có bị biến thành pháo hôi."

"Nói đến chuyện này mình liền cảm thấy buồn bực. Mình lại không phải là nữ chủ, nhóm người Bạch Liên Hoa kia vì sao cứ muốn tới đối phó với mình a."

"Bởi vì cậu chính là pháo hôi." Tiểu Hoàng cô nương một bức đương nhiên bộ dáng.

*Pháo hôi: Nhân vật phản diện, xui xẻo hơn chính là vật hi sinh.*

"Dựa vào!" Sở Dao lập tức chán nản.

"Cậu thân là pháo hôi, không yên phận trải qua, vậy mà còn dám cùng nhóm Bạch Liên Hoa, Liệt Hồng Hà tranh đấu vị trí thứ hai của Ngưng Thúy các, các nàng không đối phó cậu thì đối phó ai a." Tiểu Hoàng cô nương khinh bỉ liếc mắt nhìn Sở Dao một cái, hỏi: "Cậu rốt cuộc có xem qua quyển sách này hay không vậy?"

"Quyển sách đáng chết ấy, mình mới lật qua được vài tờ đã bị Lâm Minh Khê lấy đi, nào đâu biết cái cốt truyện gì a." Sở Dao kích động đập bàn một cái bàn, nói lời thề son sắt:" Mình nếu biết cốt truyện, đã sớm đem nữ chính xử lý, chính mình thượng vị."

"Chỉ bằng nhân vật pháo hôi này, cậu còn đòi xử lý nữ chính, thật là người vô vị a." Tiểu Hoàng cảm khái lắc đầu nói: "Mình sẽ phổ cập kiến thức một chút! Bản thịt văn này là loại kịch bản gì, Bạch Liên Hoa bọn họ là dạng nữ phụ tầng thấp nhất, căn bản không có tư cách cùng mình đối nghịch, người có tư cách duy nhất chỉ có Tiếu mỹ nhân."

"Tiếu mỹ nhân?" Sở Dao mở to hai mắt nhìn, khó tin nói: "Tiếu mỹ nhân tại Truyền Công Đường kia, nàng vì sao phải đối phó cậu? Hai người có thù oán gì a."

"Bởi vì Cung chủ Cực Lạc Cung vừa ý Ngọc Băng Băng, cho nên Tiếu mỹ nhân vì yêu sinh hận, liền muốn hại chết mình, nhưng là......"

"Khoan đã, không phải chúng ta mỗi ngày đều ngây ngốc ở tại Ngưng Thúy các sao? Cậu làm sao có thể cùng Cung chủ Cực Lạc Cung quen biết? Đấy là chuyện từ bao giờ?" Sở Dao cảm thấy bản thân không theo tốc độ phát triển của cốt truyện.

Sở Dao đột nhiên nghĩ đến từ lúc xuyên không chỉ thấy qua một nam nhân, lập tức chấn kinh, sắc mặt đại biến nói: " Cung chủ Cực Lạc Cung, không phải là Kim trưởng lão đấy chứ? Thật là qúa ghê tởm rồi!"

Sở Dao vẻ mặt buồn nôn, làm nữ chính thì phải cùng người có bộ dạng xấu như vậy tiếp xúc da thịt, hy sinh cũng quá lớn rồi.

"Phóng thí!" Tiểu Hoàng kích động, nổi giận lời thô tục: "Kim trưởng lão này có tư cách gì động vào người Ngọc Băng Băng, pháo hôi này đó ở Ngưng Thúy như cậu mới là con mồi của hắn."

"Cậu nói là sau này mình sẽ cùng Kim trưởng lão cái này cái kia!" Sở Dao toàn thân run lên, vẻ mặt giống như vừa ăn phải một con ruồi.".

"Hừ!" Tiểu Hoàng đắc ý nói: " Cung chủ Cực Lạc Cung chính là một đại soái ca, cho nên Tiếu mỹ nhân mới có thể vì hắn mà muốn sống muốn chết a!"

"Soái ca thì thế nào, còn không phải là một người biến thái cuồng ngược đãi sao." Sở Dao căn bản không có hứng thú, nàng chỉ thấy có một chút kỳ quái: "Cậu rốt cuộc làm cách nào gặp được Cung chủ Cực Lạc Cung?"

"Kỳ thật hiện tại mình còn chưa thật sự gặp qua Cung chủ Cực Lạc Cung, hắn chỉ mới xem hình chiếu mà Kim trưởng lão truyền quay lại, đối với mình có điểm hứng thú mà thôi. Bất quá vì sự hứng thú này của hắn mà suýt chút nữa hại chết mình." Tiểu Hoàng không kiên nhẫn nói: "Ai nha, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì! Cốt truyện này về mình, đâu liên quan gì tới việc cậu đánh rắm, cậu nên chú ý bản thân mình một chút đi."

Tiểu Hoàng sắc mặt nghiêm túc nói với Sở Dao: "Cốt truyện tiếp theo mình phải rời khỏi Ngưng Thúy Các, đến lúc đấy nhóm nữ phụ các cậu bắt đầu nội đấu, cuối cùng thì tất cả bị giải vào ngục tối."

"Cái gì? Bọn mình đều bị giam vào ngục tối?" Sở Dao cả kinh đứng lên, còn tưởng rằng bản thân tìm được chỗ dựa, không nghĩ tới chỗ dựa này chỉ trong chớp mắt đã sụp đổ: "Mình không muốn đi ngục tối, mình muốn cùng đi với cậu."

"Ai, điều đó là không có khả năng." Tiểu Hoàng cô nương bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Qua hai tuần nữa, Tiếu mỹ nhân sẽ phát hiện ra Cung chủ Cực Lạc Cung đối với mình có vài phần ưu ái, vì thế thế nên ghen ghét tới phát điên, liền làm cho mình hôn mê đưa ra bên ngoài Ngưng Thúy các, sau đó hạ xuân đem mình bán cho chợ đen, rồi gặp được nam chính thứ 2, Ma Tu - Thiên Càn Sầu. Hắn đem mình mua lại, để bồi dưỡng thành vật thử nghiệm.

"Tương lai thập tử nhất sinh, bản thân mình còn khó bảo toàn, như thế nào đưa cậu theo?"

"Cậu đi theo mình chỉ sợ chết thảm hơn!"

Tuy lúc tiểu Hoàng cô nương diễn tả tình tiết này, thái độ bình tĩnh, ngữ khí vững vàng, không có một chút cảm giác bi thảm.

Nhưng lại Sở Dao nghe đến lạnh cả sống sống lưng, "Xuân thiền giao phối cổ" vừa nghe liền không phải thứ tốt gì. Tiểu thịt văn thật không phải là nơi dành cho nữ nhân con nhà lành a!

Sở Dao trầm mặc nửa ngày, thở dài, thương hại nhìn tiểu Hoàng nói: "Cậu cũng không dễ dàng gì a! Vậy không có biện pháp tránh được một kiếp này sao?"

"Cậu không cần quan tâm." Tiểu Hoàng cô nương xua tay, tiêu sái nói: "Dù sao mình cũng không chết được. Tiện thể nhắc đến Ma Tu- Thiên Càn Sầu cũng là một mỹ nam tử nha!"

"Mỹ nam tử thì thế nào, còn không phải là một tên biến thái cuồng ngược đãi sao." Sở Dao lời nói thấm thía: "Tìm nam nhân, quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm."

Tiểu Hoàng cô nương sắc mặt cứng đờ, nói tiếp: "Không nói mình nữa, hiện tại quan trọng nhất vẫn là vấn đề an toàn sống chết của cậu."

Sở Dao biết bản thân cũng không có biện pháp nào đi quản chuyện của tiểu Hoàng cô nương, liền vỗ vai nàng ta vài cái nhằm cổ vũ.

Chương 18: Bàn Bạc.

Sở Dao lấy ra túi linh thú của Khâu Chí Khoan, đầy chờ mong nói với tiểu Hoàng: "Vậy cậu nói xem nếu mình rời khỏi Ngưng Thúy các thì như thế nào? Mình sẽ cưỡi phi hạc đầu bạc trốn đến nào núi sâu rừng rậm nào đó tiếp tục tu luyện."

Nếu không phải vì nhận biết tiểu Hoàng,?Sở Dao đã sớm bỏ chạy sau khi giết chết Khâu Chí Khoan kia rồi.

"Không có khả năng." Tiểu Hoàng cô nương vô tình lắc đầu dập nát hy vọng cuối cùng của Sở Dao: "Mỗi tiểu cô nương tại Ngừng Thuỷ Các đều đã bị hạ cấm chế, giống như vòng cổ sủng vật, trừ phi cậu có cách giải trừ, nếu không bất luận cậu trốn đến nơi nào đều sẽ bị bắt trở về."

"Nếu cậu trốn ra mà bị bắt trở về, tuyệt đối là cuộc sống không bằng c**t!"

"Vậy phải làm sao bây giờ." Sở Dao thật sự có chút luống cuống: "Cậu biết rõ cốt truyện, mau giúp mình tìm con đường sống a."

"Yên tâm, sau khi biết cậu cũng xuyên đến thịt văn, mình đã cẩn thận nghiên cứu cốt truyện." Tiểu Hoàng cô nương vỗ vai trấn an Sở Dao, nghiêm túc nói: "Con đường sống duy nhất ở Ngưng Thúy Các chính là ngay trên người Bạch Liên Hoa."

"Nàng ta có thể có con đường sống gì?" Sở Dao không tin: "Cậu vừa rồi còn nói nàng ta nghĩ muốn giết mình, chẳng lẽ có biện pháp gì có thể khiến nàng ta giúp đỡ?"

"Không phải tìm nàng tới giúp cậu." Tiểu Hoàng cô nương nhếch khóe miệng lên, lạnh lùng cười, bộ dạng mang mười phần của Ngọc Băng Băng, nàng nhìn Sở Dao, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng nóng rực: "Là thủ tiêu nàng ta, cướp lấy cơ duyên."

"......" Sở Dao bị ánh mắt nóng bỏng của tiểu Hoàng cô nương nhìn đến sửng sốt, trong nhất thời nói không ra lời! Tuy thời điểm cô bị Khâu Chí Khoan đè lên cũng đã hận không thể giết chết Bạch Liên Hoa, nhưng thật sự lúc nghe được tiểu Hoàng muốn tiến hành kế hoạch này, cô vẫn cảm thấy giật mình.

Tiểu Hoàng đã từng là em gái yếu ớt, chỉ thấy con gián thôi mà đã thét chói tai a!

"Như thế nào, cậu sợ?" Tiểu Hoàng cô nương thấy Sở Dao sững sờ tại chỗ, nhếch cặp lông mày, khinh thường cười nói: "Không phải năm đó cậu ở tại ký túc xá nổ bản thân gan lớn hơn trời hay sao?"

"Mình sợ cái rắm a!" Sở Dao phục hồi tinh thần, khinh thường xì một tiếng khinh miệt.

"Nhanh nói cho mình nghe một chút thử xem, trên người nàng ta có cơ duyên tốt gì?" Sở Dao trở lại chỗ ngồi, vươn móng vuốt lại muốn vỗ đùi tiểu Hoàng cô nương nhưng bị nàng ta nhanh nhẹn tránh được.

"Nhị hoá, đừng vỗ nữa." Tiểu Hoàng cô nương mắt trợn trắng.

"Mau nói!" Sở Dao vươn tay, hắc hắc cười nhìn bộ ngực phát triển vượt quá bình thường của tiểu Hoàng, uy hiếp nói: "Nếu không nói, mình sẽ không ngừng vồ đùi."

"Cậu cái Nhị hoá này!" Tiểu Hoàng cô nương oán hận trừng mắt liếc nhìn Sở Dao một cái, lúc này thái độ mới nghiêm túc nói: "Theo mình căn cứ vào việc nghiên cứu bản tiểu thịt văn này nhiều lần, phỏng đoán được một việc đối với cậu mười phần có lợi."

"Bạch Liên Hoa hẳn là nữ nhân duy nhất rời khỏi Ngưng Thúy mà vẫn tồn tại được."

"Nàng ta rất có khả năng sẽ bị Cực Lạc Cung sắp xếp tiến vào đệ nhất đại môn phái chính đạo Linh Hư Cung làm gian tế, chuyên lấy việc ngủ với mấy lão già ở đó để moi tin tức, vì Ma đạo chuẩn bị tấn công. Cho nên cậu hãy thủ tiêu nàng ta, trở thành ứng cử viên được chọn đi làm gian tế."

"Cơ duyên tốt ở trên người Bạch Liên Hoa chính là đi ngủ với lão già biến thái của Linh Hư Cung sao?" Sở Dao cảm thấy không tốt 囧 a. Nàng đáng thương nhìn tiểu Hoàng : "Không còn con đường thứ hai nào để đi ư?"

"Ngủ với lão già cậu còn ghét bỏ, nếu như cậu bị đưa đi ngục tối, không biết còn phải ngủ với thứ gì nữa a!" Tiểu Hoàng hận rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc nhìn Sở Dao một cái, thở dài một hơi nói: "Thân phận của cậu ở trong sách so Khâu Chí Khoan còn hơn cả siêu cấp pháo hôi, tuỳ tiện chọn một trong những người ở Ngưng Thúy Các cũng có thể dễ dàng hại chết cậu."

"Cách lấy cơ duyên của Bạch Liên Hoa này, mình cũng chỉ căn cứ vào cốt truyện đoán mò, cảm thấy làm như vậy để có hy vọng mà thôi, nhưng cũng không chắc sẽ thành công một trăm phần trăm."

"Bởi vì trong sách không có nói nguyên nhân vì sao Cực Lạc Cung muốn phái nàng ta ra ngoài, lúc nàng ta xuất hiện thì đã ở phái Linh Hư Cung hô phong hoán vũ. Nhưng căn cứ vào tính cách của Bạch Liên Hoa có thế đoán được chi tiết hơn, có thể bởi vì ở thành Lĩnh Nam đã bán cậu đi nên mới bị Cực Lạc Cung phái đi làm gian tế."

"Mình chỉ có hai tuần để giúp cậu. Vô luận phương pháp gì chúng ta đều phải thử qua.

Tiểu Hoàng chậm chãi nói, nhưng là mỗi câu mỗi chữ đều phảng phất mùi máu tanh: "Nếu giết Bạch Liên Hoa mà vẫn không được, vậy thì mình sẽ giết luôn Liệt Hồng Hà cùng Ôn Nguyệt Dung, cho dù đem hết toàn bộ nữ phụ trong Ngưng Thúy Các giết sạch, mình cũng nhất định phải cứu được cậu."

Tiểu Hoàng cô nương ngữ khí bá đạo như vậy làm cho Sở Dao nghe xong lòng dạ nhảy loạn cả lên, cũng may tiểu Hoàng xuyên qua không phải là nam nhân, nếu không cô thật sự còn tưởng rằng tiểu Hoàng Qoa yêu mình!

"Nhị hoá, tuy rằng mình thật thích cậu." Tiểu Hoàng cô nương loáng thoáng nhìn ra nội tâm Sở Dao nghĩ gì, lập tức trịnh trọng thanh minh nói: "Nhưng mình càng thích nam nhân có ** hơn!"

"Vậy thì mình yên tâm rồi!" Sở Dao vỗ ngực, nàng cũng không muốn làm bách hợp a!

"Nhị hoá." Tiểu Hoàng cô nương có chút bi thương nhìn Sở Dao nói: "Nếu thật sự vô dụng, cuối cùng vẫn bị nhốt vào ngục tối thì nhất định phải sống sót, chờ khi mình thoát khỏi khống chế của cốt truyện, mình nhất định sẽ cứu cậu."

"Cậu nói như vậy tuy rằng mình thật cảm động, nhưng là!" Sở Dao nắm tóc, như muốn điên lên: "Mình không muốn đi ngục tối a. Đó là nơi người nên đến sao? Dù tính cậu tới cứu mình, đi từ nơi đó ra ngoài mình vẫn là còn người sao?"

"Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt."

Lúc Tiểu Hoàng cô nương nói những lời này ngay cả bản thân cũng không tin nổi lời nói của chính mình, nơi ngục tối đó, thật sự không phải là nơi người ở, kẻ nào từ đó ra bất luận là ai cũng không toàn vẹn.

"Cậu nói thử xem, nếu mình chết ở chỗ này, có thể trở lại thế giới trước được hay không?" Sở Dao ôm hi vọng hỏi.

Nàng đã tự hỏi vấn đề này rất nhiều lần, vừa hay có thể cùng tiểu Hoàng thảo luận một chút.

"Việc này khả năng rất chi là thấp!" Tiểu Hoàng cô nương cũng nghĩ đến vấn đề này: "Từ đầu khi bản thân xuyên vào thế giới trong sách, mình còn cảm giác thật hư ảo. Nhưng trong khoảng thời gian vừa qua bản thân đã lĩnh ngộ được, cậu cảm thấy giỗng như đang nằm mơ sao?"

Sở Dao trầm mặc trong chốc lát, không thể không thừa nhận nói: "Không giống, cảm giác rất chân thật."

"Đúng vậy. Hiện tại chúng ta thật sự sống ở thế giới này, cũng sẽ khóc, sẽ cười, sẽ đau, sẽ chết." Tiểu Hoàng tràn ngập cảm xúc nói: "Thế giới trước kia của chúng ta là thật sao? Sẽ không phải là, chúng ta vốn sống ở trong sách đó chứ?"

"Mình cảm thấy, nếu cậu chết ở chỗ này thì hoàn toàn là đã chết thật."

Sở Dao không nghĩ đến mình cùng tiểu Hoàng lại có suy nghĩ giống nhau. Nói vậy, mình chết đi khả năng xuyên trở về sẽ là rất nhỏ.

"Hơn nữa ở thế giới này cũng tốt, không khí tươi mát, thực phẩm lại an toàn. Tu luyện thành công phi thăng lên tiên giới còn tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Cậu hiện tại là Luyện Khí kỳ tầng nhứ nhất, hẳn là biết phương pháp tu luyện tốt đi. Trước kia chúng ta là phàm nhân, dù cho thật sự có tồn tại tiên nhân, cũng không liên quan tới chuyện của chúng ta. Nhưng bây giờ chúng ta có tư cách tu tiên, đây chính là một cơ duyên lớn a!" Tiểu Hoàng khoa trương nói: "Có tính là đang ở trong thịt văn đi nữa thì mình cũng không muốn lại làm phàm nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro