Đúng tôi đê tiện như vậy đấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh đầu tiên chính là một cô gái mới tỉnh giấc đang chuẩn bị rời khỏi giường , cơ thể của cô từ từ lộ ra khỏi lớp chăn vô cùng quyến rũ , trên cơ thể cô ta đầy những dấu vết hoang ái chứng minh cho cuộc chiến đêm qua hoang dã đến mức nào , người phụ nữ này chính là Hàn Mạt .
Cô đứng trước gương tỉ mỉ trang điểm lại cho mình , đôi môi mềm mại điểm một màu đỏ càng làm làn da thêm trắng nổi bật .
Hàn Mạt từng chút một chuẩn bị không hề gấp gáp , cô đặt thỏi son môi trên bàn , tiến lại người đàn ông đang nằm trên giường cúi xuống cho một nụ hôn.
" Bảo bối , tạm biệt !"
Người đàn ông ở trên giường mở mắt ra , khuôn mặt của anh đẹp đến mức làm người ta kinh ngạc , cứ như các bức tượng điêu khắc vậy .
Người này không ai khác là Thái tử của Nhâm gia , Nhâm Thần Phong nổi tiếng mọi nơi !
Hàn Mạt xoa ngón tay trầm tư một lúc , cô cảm thấy rất lấy làm vinh dự vì được " lên giường " cùng với vị Thái tử này .
Hàn Mạt cố tình kéo dài thời gian , cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông , đôi mắt si mê của Nhâm Thần Phong giống như cuốn vào người phụ nữ này .
Tiếng la hét bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên ầm ĩ , Hàn Mạt lướt qua đôi môi của Nhâm Thần Phong một cái .
Cánh cửa mạnh mẽ bị đẩy ra , xuất hiện trước mặt thêm một người phụ nữ , vẻ mặt cô ta tức giận đến đỉnh điểm , người phụ nữ này là dì của Hàn Mạt !
" Con ranh , mày có biết mày đê tiện thế nào không ?"
Hàn Mạt khoanh tay ung dung cười một tiếng
" Thì sao ? Đê tiện như vậy thì sao ?"
" Ba " một tiếng , Hàn Như Khả tức giận tát cô một cái , cô ta bây giờ giống như con thú dữ bắt đầu la hét .
" Mày ...tao nhất định cho mày biết lễ độ !"
Nhâm Thần Phong nhíu mày , anh nhìn vào bóng lưng của Hàn Mạt , từ trên giường ngồi dậy .
" Các người làm cái gì ?"_
Tiếng quát này của anh liền có hiệu lực , Hàn Như Khả không có can đảm chống đối , nhưng Hàn Mạt lại dám .
Cô quay đầu nhìn Nhâm Thần Phong, anh liền thấy một bên má của cô có chút đỏ .
!!!
Hàn Mạt khôi phục lại dáng vẻ , cô có chút căm phẫn trong lòng mà đóng sầm cửa lại bước ra khỏi nơi này .
Hàn Mạt siết chặt tay , cô nhất định khiến Hàn Như Khả từng chút từng chút sống không bằng chết !
Lái xe rời khỏi biệt thự , Hàn Mạt liền mất khống chế , thù hận và tủi nhục mà cô và mẹ phải chịu đựng chỉ không bấy nhiêu là có thể trả đủ !
Nước mắt làm cho khung cảnh trước mắt nhòe đi , mà bởi vì bị cảm xúc lấn áp mà Hàn Mạt mất tay lái .
Một tiếng vang lớn , xe của Hàn Mạt đâm vào lề đường , cô mơ màng nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn , sau đó cũng mất đi ý thức .
___
Nhâm Thần Phong vốn dĩ còn chưa hết suy nghĩ về chuyện đêm qua , anh nhìn ga trải giường còn dư lại chút dấu vết trong lòng vô cùng hưng phấn , anh cúi người nhặt nội y của Hàn Mạt lên , ngắm nghía một chút .
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh .
Nhâm Thần Phong nghe xong liền trở nên tối sầm , anh chộp lấy chìa khóa xe liền chạy ra ngoài như bay .
Rốt cục vì sao lại xảy ra tai nạn giao thông chứ ? Nhâm Thần Phong gọi cho trợ lý nam , dặn dò anh ta đến đồn cảnh sát , nói xong liền ngắt ngang điện thoại .
Hàn Mạt được chuyển vào bệnh viện , tình trạng của cô không quá nguy hiểm nhưng máu từ các vết thương nhỏ cũng không phải là ít .
Xử lí vết thương theo như thường lệ xong , Hàn Mạt được hộ tá đẩy đến phòng hồi sức .
Nhâm Thần Phong đứng ở trước quầy lễ tân , anh nóng lòng nhưng lại không thể bộc lộ cảm xúc , xác nhận tất cả xong anh liền vội vàng đi vào thang máy .
Vừa buổi sáng còn thấy bộ dáng xinh đẹp của cô bây giờ lại yếu ớt nằm trên giường .
Nhâm Thần Phong cay mày đi tới , vén chăn ra xem thử thì lòng lại khó chịu đến không thở nổi .
Anh đưa tay vén sợi tóc vương trên má của cô , nhẹ nhàng cúi xuống
" Hàn Mạt !"
Hàn Mạt nằm trên giường bất động , Nhâm Thần Phong đứng một lúc lâu , anh lại nghĩ đến cảnh Hàn Mạt đứng trước mặt anh cởi bỏ y phục , giống như có thứ phép kì lạ nào đó mà mê hoặc anh ....
Hàn Mạt cũng từ trong mê man mà mở mắt ra , cả người đau là chuyện bình thường nhưng Nhâm Thần Phong vì sao lại xuất hiện ở đây ? Ai đã báo cho anh biết chứ ?
" Có chỗ nào còn khó chịu không ?"
Hàn Mạt nhìn anh , trong mắt phủ một lớp sương ấm ức gật đầu .
" Chỗ nào cũng khó chịu !"
Nhâm Thần Phong cẩn thận để cô ôm lấy , bản thân cũng không dám động sợ cô đau , anh ôn nhu hơn vừa rồi
" Sao lại bất cẩn như vậy ? Còn mệt sao không ở lại nghỉ thêm một chút ?"
Rõ ràng bị anh làm đến thừa sống thiếu chết nếu nói không mệt thì anh chắc chắn có vấn đề !
Hàn Mạt vùi mặt vào chiếc áo phông đen của anh , trên người tỏa ra mùi hương đặc biệt .
Đang trong lúc cảm động thì bụng của cô lại kêu lên hai tiếng !
"..."
Nhâm Thần Phong không có thói quen ăn đồ ở ngoài , nhưng hiện tại anh không thể bỏ cô ở đây một mình .
Không nghĩ ngợi nhiều , Nhâm Thần Phong nhấc điện thoại nhờ mẹ giúp đỡ .
Quả thật rất nhanh , một người vệ sĩ mặc quần áo màu đen đem thức ăn đến , còn có sữa bò được hâm nóng .
Nhâm Thần Phong dịu dàng đút cô
" Ngoan , uống thêm một chút !"
Hàn Mạt nhấc cánh tay một chút liền cau mày , cô không nghĩ lại đau như vậy . Đột nhiên Hàn Mạt nhớ đến chiếc xe mà cô lái , chiếc xe đó là chiếc xe Nhâm Thần Phong rất yêu thích , hơn nữa ở nơi này cũng không có để mua nha ! Mà vừa rồi chắc chắn hư hỏng không ít .
Cô bối rối nhìn anh , muốn nói lại không dám nói , ấp a ấp úng nữa ngày mới khó khăn mở miệng .
" Về chuyện chiếc xe ...tôi nhất định sẽ bồi thường, !"
Nhâm Thần Phong nghe cô nói có chút bất ngờ , anh ngẩng đầu nhìn Hàn Mạt , đôi mắt đen sâu thẳm .
" Cái đó đáng giá hơn mạng em sao ?"
Hàn Mạt mềm lòng đỏ mặt , cô nhìn sang nơi khác khẽ lắc lắc đầu.
Nhâm Thần Phong khó khăn lắm mới dỗ được cô đi ngủ . Anh từ từ đứng dậy , lưng cảm thấy hơi mỏi một chút , định bụng sẽ lại sofa nghỉ ngơi nhưng bên ngoài cửa trợ lý của anh lại tới !
Anh ra hiệu cho cậu ta im lặng , sau đó tiến đến thật nhẹ nhàng đi ra ngoài .
------------------
" Là do Hàn Mạt đâm vào xe của người kia , bên kia thương tích khoảng 17% , chủ nhân cũng là một cô gái ! "
Nhâm Thần Phong gật đầu ,chỉ nhàn nhạt hỏi
" Đưa họ chi phí bồi thường , bên phía cảnh sát thì không cần để tâm !"
Cuộc nói chuyện ngắn gọn kết thúc , anh trở lại phòng bệnh , nằm lên sofa ,  buồn chán mở điện thoại ra xem .
Trong điện thoại đều là ảnh của cô , hơn nữa ảnh khóa màn hình là hình của Hàn Mạt đang ăn cơm , hai má phồng lên to tròn , trong miệng còn ngậm thìa !
Anh khẽ cười một cái , qua một lúc sau Nhâm Thần Phong ngủ thiếp đi .
Khi Hàn Mạt tỉnh dậy cô có chút muốn đi vệ sinh , nhưng mà Nhâm Thần Phong ngủ rồi cô không nỡ đánh thức anh , cho nên tự mình leo xuống .
Chân vừa chạm nền gạch đã đau đến mức run rẩy , Hàn Mạt nhịn đau , lần mò theo bức tường đi vào .
Cô đi được một chút , chân liền đau như bị phế , nhỏ giọng khóc .
Nhâm Thần Phong kinh hãi tỉnh dậy , anh giống như bay đi lại bên cạnh cô , nhanh chóng nhấc cả người của cô lên .
" Sao vậy , không biết gọi anh sao ?"
Cô gái này hôm nay sao lại ngốc như vậy chứ ?
Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng đem cô hướng đi vào nhà vệ sinh , tay kéo quần của cô xuống .
" Được rồi ...anh mau đi ra ngoài !"
Nhâm Thần Phong miệng lưỡi trơn tru , cười xảo quyệt
" Còn ngại cái gì , tất cả đều đã làm qua !"
Hàn Mạt trừng anh một cái , đợi Nhâm Thần Phong cút ra ngoài , cô mới dám xử lý .
" Nhâm Thần Phong , bế !"
Anh buồn cười , mở cửa nhà vệ sinh , đi vào bế cô lên , tiện tay xoa cái mông nhỏ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro