Không yêu chính là không yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Hinh ở Vân Nam đã được một thời gian , ở nơi đây vừa để cô có thời gian suy nghĩ , vừa để cô tập thích ứng những ngày không sống trong vòng tay của Nhâm Tống Sinh, không được anh che chở bao bọc , cô cảm thấy bản thân mình kiên cường hơn rất nhiều , có lẽ là thói quen luôn ỷ vào anh cho nên Ninh Hinh dần quên đi cách phải sinh tồn trong cuộc sống này như thế nào .
Cách vài ngày cô lại xem tin nhắn của Nhâm Tống Sinh gửi đến , anh gửi rất nhiều tin nhắn , đều là quan tâm đến cô , lí do Ninh Hinh luôn tránh đi đó chính là cô sợ yếu lòng , Nhâm Tống Sinh xin lỗi nhưng anh lại không sửa ...sửa rồi lại phạm lỗi !
Thời gian này , Nhâm Tống Sinh hoàn thiện bản thân một cách triệt để , sau khi trở về nhà bị ba mẹ dạy dỗ một trận ra hồn , Nhâm Tống Sinh đắm mình trong rượu một thời gian khá dài , cho đến khi nhập viện lần hai vì đau dạ dày , Trần Hạo Nhiên đã nhắn cho Ninh Hinh biết , nói cho cô nghe tình hình sức khỏe của Nhâm Tống Sinh.
Rõ ràng đối phương đều lo lắng quan tâm như vậy , vì sao lại chọn cách tạm thời xa nhau , Trần Hạo Nhiên cũng không hiểu , nhưng theo anh thấy Ngữ Á vẫn còn chưa buông đoạn tình cảm này .
Ninh Hinh điện thẳng đến cho Trần Hạo Nhiên, ngữ điệu giống như là đang ...khóc ?
" Anh ấy như thế nào rồi ? Có nghiêm trọng hay không ?"
Trần Hạo Nhiên liếc đến Nhâm Tống Sinh đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường , khuôn mặt tiều tụy thấy rõ thở dài nói
" Không có gì nguy hiểm nhưng mà cậu ta không chịu ăn uống gì cả "
Ninh Hinh để điện thoại ra xa để tránh tiếng khóc , cô siết chặt gấu váy ,mong muốn mình tan biến là tốt nhất .
" Khi nào anh ấy tỉnh dậy , nói với anh ấy gọi cho tôi được không ? "
Trần Hạo Nhiên đồng ý sau đó cúp máy , đúng như anh đoán , Ngữ Á gấp gáp chạy đến , trên tay cầm theo một cái lồng đựng thức ăn , vẻ mặt hớt ha hớt hải
" Phó tổng tài ...Nhâm..Tổng tài sao đổi ?"
Trần Hạo Nhiên nhét điện thoại vào túi quần , ngồi xuống ghế sofa màu sữa
" Không có gì , cô đến đây làm gì ?".
Ngữ Á thở dài một hơi , giày cao gót bên dưới lạch cạch dẫm xuống , vẻ mặt Ngữ Á đau xót , khóe mắt cô ta ươn ướt , giống như bộ dạng đau lòng nhưng mà Trần Hạo Nhiên lại không chút động tâm mà nói
" Tôi biết cô yêu Nhâm Tống Sinh, nhưng mà Nhâm Tống Sinh là đối tượng đã có bạn gái !"
Ngữ Á gân cổ lên , bất mãn nói
" Nhưng bọn họ đã chia tay rồi , tôi có thể được phép theo đuổi anh ấy "
Bởi vì lớn tiếng , cho nên Nhâm Tống Sinh tỉnh dậy nhíu mày , Trần Hạo Nhiên liền quăng điện thoại đến cho anh
" Ninh Hinh nói gọi lại cho cô ấy "
Nhâm Tống Sinh ngồi bật dậy , hoàn toàn xem Ngữ Á là không khí .
Ninh Hinh bên kia nhỏ giọng gọi
" Tống Sinh ..."
Nhâm Tống Sinh nghe giọng của cô ,liền biết cô nhóc chắc chắn mới khóc xong ,tâm can như bị thắt chặt
" Anh đây ...ngoan đừng khóc "
Ngữ Á nắm chặt tay , trên mặt đã khó chịu đến cực độ , trong nháy mắt mở cửa xông ra ngoài .
" Anh đừng uống rượu được không ? Nếu như anh cứ như vậy , em sẽ không trở lại nữa ..."
Nhâm Tống Sinh hốt hoảng
" Được , anh nghe lời em , em quay lại được không ?"
Lời này nói ra đến Trần Hạo Nhiên còn cảm thấy đau lòng , Ninh Hinh bật khóc nức nở , cô tắt máy vùi mặt vào ổ chăn .
Nhâm Tống Sinh vẫn còn áp điện thoại vào tai , cho đến khi anh hoàn toàn không nghe gì nữa mới cau mày bỏ xuống .
" Đem ra ngoài đi , nói với cô ta về sau đừng xen chân vào cuộc sống của tôi !"
Trần Hạo Nhiên liếc đến lồng đựng thức ăn , đưa tay cầm lấy , khi ra khỏi cửa anh thấy Ngữ Á từ hướng nhà vệ sinh đi lại , cô tròn mắt
" Anh ..."
Trần Hạo Nhiên đưa lại lồng đựng thức ăn cho Ngữ Á , giọng điệu không kiên nhẫn cho lắm
" Ngữ Á , tôi đã khuyên cô , Nhâm Tống Sinh không phải loại người có thể tùy tiện dính vào !"
Ngữ Á cúi đầu, ánh mắt vô cùng kiên định , giống như cô ta sẽ không từ bỏ cơ hội này , Trần Hạo Nhiên nhếch môi , ghét bỏ nói
" Phụ nữ ngu ngốc , người khác đã ghét bỏ còn cố dính vào !"
Mặc kệ Ngữ Á tức giận như thế nào , Trần Hạo Nhiên cũng không để ý , nếu đó là Ninh Hinh anh sẽ cảm thấy nên giúp , Ninh Hinh là một cô gái tốt , thật sự tốt , mặc dù sợ hãi nhiều thứ nhưng vẫn lựa chọn ở bên cạnh Nhâm Tống Sinh .
Trần Hạo Nhiên đi vào lại phòng bệnh , nhìn thấy Nhâm Tống Sinh chăm chú nhìn điện thoại , trong đáy mắt bi thương không rõ , nhưng mà có lẽ là nhìn ảnh của Ninh Hinh.
Không có Ninh Hinh mỗi ngày cuộc sống của anh đều như địa ngục , một chút vui vẻ cũng không có , lúc đó mới nhận ra rằng , thứ đã vĩnh viễn khắc sâu vào tim mình thì chẳng có sự vun đắp nào là thay thế được , so với sự quan tâm lo lắng của Ngữ Á , coi như là cảm ơn cô ta cho nên Nhâm Tống Sinh vẫn chưa xuống tay thẳng , nhưng đối với loại đang cố tình phá vỡ hạnh phúc của người khác thì không cần nương tay như vậy !
Hàn Mạt lần này rất tức giận , tức giận đến mức không muốn đi xem con , mặc dù đau lòng con trai nhưng mà nó làm ra chuyện gì cô cũng không dám tin .
Tình hình của Nhâm Tống Sinh ổn định , khi anh trở về nhà , mong mỏi cô nhóc từ bên trong lao vào lòng anh , Nhâm Tống Sinh đứng trước cái tủ đựng gấu của Ninh Hinh , ánh mắt không nhìn rõ là đau thương hay nhớ nhung...Có lẽ là cả hai , anh thật sự rất nhớ cô , nhớ đến mỗi giây mỗi phút đều ảo giác thấy hình bóng của cô .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro