Là phụ nữ không nên nhẫn nhịn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau , Ninh Hinh không đến công ty , điện thoại nhận hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Nhâm Tống Sinh , cô không bắt máy , rảnh rỗi 3 ngày liền.  Ninh Hinh không biết nên làm cái gì.  Tùy tiện đến một quán cà phê thư giãn , cà phê thơm uống vào lại đắng.  Giống như cô vậy , chưa nếm thì cảm thấy ngọt.  Nếm rồi thì mới biết cay đắng cỡ nào .
Hàn Mạt đúng lúc vừa đến , thấy cô đang ngồi liền đi đến , Hàn Mạt đã nghe chuyện của Ninh và Nhâm Tống Sinh rồi , may lần này có thể gặp mặt .
" Dì Mạt Mạt ...."
Hàn Mạt đã hơn 40 , khuôn mặt vẫn xinh đẹp đậm đà , thân hình còn chuẩn hơn cả Ninh Hinh . Trong lòng hoàn toàn là hâm mộ .
" A , hôm nay không đến công ty hả ?"
Ninh Hinh chống cằm " Dạ ..."
Hàn Mạt vốn dĩ là người rất thoáng , không phải nói lúc trước cô là người như thế nào , mọi người đều biết rất rõ rồi
" Dì biết chuyện của hai đứa rồi , à ...mà hôm nay nó bảo đi công tác "
Ninh Hinh lại càng buồn bã hơn nữa
" Dạ đúng rồi ạ , dì Mạt Mạt , con không biết có nên nói chuyện này hay không ?"
Hàn Mạt hai mắt rất sáng , khuyến khích cô mau nói
Kết quả vừa nghe xong , Hàn Mạt vô cùng tức giận. Ninh Hinh lại vô cùng hoảng sợ
" Dì , đừng tức giận mà "
Hàn Mạt thở phì phì
" Thằng nhóc con này , không ngờ lại dám làm trò này , nó không giống Nhâm Thần Phong chút nào !"
Ninh Hinh cắn môi , trong lòng đều là khó chịu , Hàn Mạt vỗ vai cô
" Đừng buồn , là phụ nữ thì không cần phải nhẫn nhịn , nếu muốn người đàn ông đó yêu mình đến tàn não.  Thì phải để hắn ta nếm mùi vị mất mát trước đã "
Dì ? .....Ninh Hinh vẫn chưa thông suốt , Hàn Mạt đã từng kể , trong lúc quen Nhâm Thần Phong, chú ấy chưa bao giờ làm dì ấy phải buồn hay cảm thấy đau khổ , thật là hâm mộ !
" Vậy con phải làm thế nào bây giờ ?"
Hàn Mạt uống một ngụm nước vô cùng thản nhiên nói
" Cứ vô tư thôi.  Đừng để tâm đến nó !"
Dạ !
Nói chuyện với Hàn Mạt xong , Ninh Hinh nhận ra rất nhiều điều.  Nếu muốn một người đàn ông thật lòng yêu mình phải để anh ta nếm cảm giác mất mát , như thế mới biết được anh ta có bản lĩnh yêu mình hay không!
Hàn Mạt vừa về đến nhà đã đùng đùng nổi cơn thịnh nộ
" Anh xem ..em ghét nhất là loại như vậy , bây giờ thằng ranh đó lại ...."
Nhâm Thần Phong ôm vợ
" Được rồi , đừng tức giận , em nóng giận quá làm gì "
Hàn Mạt hừ lạnh , thật muốn xem mặt cái con nhóc Lâm Huyên đó như thế nào !
*****
Ninh Hinh tản bộ ở trên đường , hít thở không khí trong lành , vừa hay lại bắt gặp Trần Hạo Nhiên
" Yo , chị dâu !!"
Xe của Trần Hạo Nhiên dừng bên cạnh cô , anh ta ló đầu ra
" Sao hôm nay chị không đến công ty , tổng tài nói chị nhận điện thoại của anh ấy "
Ninh Hinh làm bộ như không có chuyện gì thản nhiên nói
" A..điện thoại của tôi hỏng rồi , nếu không có chuyện gì , tôi đi trước "
Trần Hạo Nhiên thật cảm thán , anh ta mở điện thoại gọi cho Nhâm Tống Sinh
" Chị ấy nói điện thoại hỏng rồi , nhưng mà ...tôi thấy hình như là giận thật đấy !"
Nhâm Tống Sinh chỉ ừ một tiếng , sau đó liền tắt máy .
Lâm Huyên lần này đại diện cho công ty đến ký hợp đồng , Nhâm Tống Sinh đành lòng phải dành ra một ngày cùng Lâm Huyên đi tham quan , gọi điện cho Ninh Hinh không được , trong lòng vô rối rắm.
Lâm Huyên lại đi nhân cơ hội lần này , đem chuyện đi khoe mẻ với mọi người ở công ty .
Gửi một tấm ảnh vào nhóm chat.  Mọi người cùng nhau nhắn đi , người hâm mộ lại ghen tị , Ninh Hinh xem tin nhắn sau đó tắt thông báo , im lặng nhìn bầu trời , cô không mong điều gì quá xa xôi , chỉ có thể mong có được một tình yêu thật lòng , chân thành , nhưng mà là không thể nhỉ ?
Trong lòng không trút đi được gánh nặng , lại càng ngày càng thêm , cô sắp không chống đỡ nổi nữa rồi .
Một ngày trôi qua thật dài , Ninh Hinh trở về nhà , cởi bỏ trang phục , đắm mình trong bồn tắm , cô cảm thấy yếu đuối hơn bao giờ hết.  Chỉ muốn bật khóc thật lớn thôi !
Ổn hơn một chút , Ninh Hinh xuống bếp nấu một ít đồ ăn tối , đúng lúc điện thoại của cô lại vang lên
" Alo , dì Mạt Mạt ?"
Hàn Mạt ở bên kia cười nói
" Con đang ở đâu vậy , dì muốn nói chuyện với con một chút " .....
Hàn Mạt đem đến mấy đống thức ăn , cô là người phụ nữ hiện đại , đối với chuyện này có chút cởi mở
" Có cần dì dạy cho cái đứa Lâm Huyên gì đó một bài học hay không ?"
Ninh Hinh xua tay , nằm trên sofa thở dài
" Nếu như Nhâm Tống Sinh không thích cô ta con còn có hy vọng , nhưng mà nếu ngược lại thì con không dành nổi !".
Hàn Mạt bắt chéo chân , khuôn mặt đăm chiêu
" Cho dì xem ảnh con bé đó đi !"
Ninh Hinh đưa tấm ảnh lúc vừa rồi ở nhóm chat , Lâm Huyên đứng trên tòa cao ốc , thấp thoáng bên cạnh là một nữa mặt của Nhâm Tống Sinh, Hàn Mạt nghiến răng
" Tiểu tử thối , để xem lão nương đây trị thói trăng hoa của con !"
Ninh Hinh không biết Hàn Mạt định làm gì , chỉ thấy Hàn Mạt mở điện thoại trực tiếp gọi cho Nhâm Tống Sinh, Nhâm Tống Sinh liền nhấc máy
" Có chuyện gì vậy mẹ ?"
Hàn Mạt lạnh giọng
" Cho con thời gian suy nghĩ , mẹ đang ở nhà của Hinh Hinh, nếu đêm nay con không trở về ..."
Nhâm Tống Sinh siết chặt tay
" Mẹ ...chuyện của con !"
Hàn Mạt nghiêm giọng
" Con biết hậu quả khi cãi mẹ rồi đấy !"
Khí thế bức người , hâm mộ dì Mạt Mạt thật đấy , Ninh Hinh trố mắt nhìn Hàn Mạt .
" Nếu như nó không tốt , con không cần luyến tiếc, trong chuyện tình yêu , yêu nhiều hơn là ngốc ...hãy để người đàn ông đó quỳ dưới chân mình , cầu xin được yêu !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro