Lần làm ăn của chúng ta lần này rất nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối , Nhâm Thần Phong cùng Hàn Mạt lái xe đến một nhà hàng , nhà hàng này được bố trí ngoài trời ,mỗi khu vực sẽ có một cái vĩ để nướng thức ăn , Tạ Cửu cầm một cái quạt mini , vừa quạt vừa nướng cá , anh ta quệt mồ chu miệng nói
" Mạt Mạt em là phụ nữ , em biết mấy thứ này mà "
Hàn Mạt cười cười , vỗ bàn tay đặt ở bên hông sau đó đứng dậy
" Được rồi để em làm "
So với Tạ Cửu loay hoay cả buổi ,rất nhanh Hàn Mạt đã nướng xong , Nhâm Thần Phong ôm eo bà xã , khinh miệt nói một câu
" Cậu chỉ biết ăn , chẳng làm được tích sự gì !"
Tạ Cửu nhịn nhục mà ngồi tiếp , trong lòng không ngừng hô hào mắng Nhâm Thần Phong, ăn uống xong Nhâm Thần Phong phải trở về vì khuya hôm nay sẽ có một vụ làm ăn " lớn " . Hàn Mạt sau khi nghe anh nói , mặt cô có chút tái nhợt , mười hai giờ đêm , Nhâm Thần Phong mặc một bộ tây trang ngây ngắn , tay cầm khẩu súng bắn tỉa vuốt ve , Tạ Cửu cùng Phi Ưng bỏ vào cặp một cái ống giảm thanh , các loại cần thiết nếu có bị thương , Thẩm Chu là âm trầm đáng sợ nhất , anh ta đội mũ đen , ăn mặc có phần du côn , lần này có cả Từ Cận Sơ , nếu chuyện này bại lộ ra ngoài , e là cái gọi là ảnh đế của anh ta cũng tiêu tan , Hàn Mạt trong lòng run lên , hôn lên khẩu súng một cái , sau đó hôn lên môi Nhâm Thần Phong " Ông xã , anh phải cẩn thận , xong chuyện anh phải gọi cho em , ... Ông xã em rất lo "
Nhâm Thần Phong ôm lấy cái eo nhỏ , hôn lên , khẩu súng anh cầm cạ vào tay cô , bốn người đàn ông ma quỷ lái xe ra khỏi nhà , Hàn Mạt ngồi ở sofa thấp thỏm .
Nhâm Thần Phong dừng xe ở một tòa nhà , trên người mặt một áo khoác dài đến đầu gối màu đen , vóc dáng cao lớn thấp thoáng trong ánh sáng yếu ớt , trên tay cầm khẩu súng bắn tỉa , cười lớn một tiếng rất quỷ dị , Hàn Mạt sẽ không bao giờ thấy được bộ dạng này của anh , Nhâm Thần Phong nhìn xuyên qua cửa kính , bên dưới một đám người nhốn nháo , có cả nhân viên bảo vệ , Nhâm Thần Phong cười haha , ngu ngốc !
Anh đưa súng lên , lên đạn
"Ba " một tiếng cửa vỡ cùng một tiếng súng vang dội , Nhâm Thần Phong cười đắc ý , rời đi chớp mắt , bọn người ở dưới kéo nhau ùa chạy lên , Nhâm Thần Phong vòng một đường , đứng nép mình vào một bức tường hẹp , tiếng bước chân vang dội lên , Nhâm Thần Phong ánh mắt lộ tia độc ác , giơ súng , nhắm ..bắn
Nhân viên bảo vệ lập tức ngã ra , sau đó Nhâm Thần Phong đỡ khẩu súng trên vai , bước ra với ánh sáng mập mờ càng khiến anh nhìn thêm phần quỷ dị , tên người ngoại quốc thủ thế định tấn công , Nhâm Thần Phong cười khinh bỉ một tiếng , sau đó nắm chặt khẩu súng , tên người ngoại quốc tiến lên hai bước
" Brian , nếu anh ra tay , tôi sẽ nói lại với Uông thúc "
Nhâm Thần Phong thật muốn cười một trận , anh đưa súng nhưng sau đó hạ xuống , Tạ Cửu ở phía sau rất nhanh bay tới ,tiêm một ống gây mê vào cổ hắn ta , Nhâm Thần Phong không chậm trễ liền chạy về phía thang máy , nếu ngày hôm nay , Diệp Kiến Công đã đích thân ra mặt , tại sao ông ta lại bố trí nhiều người làm mất thời gian anh như vậy , mà đến bây giờ ông ta vẫn chưa xuất hiện , con mẹ nó sập bẫy rồi . Nhâm Thần Phong lái xe về nhà , thì phát hiện trên sàn nhà có một vệt máu dài , sau đó là cái lắc tay của Hàn Mạt  , Nhâm Thần Phong đá vào bàn trà khiến cho mấy cái tách vỡ tung ,
" Con mẹ nó , khốn kiếp "
Nhâm Thần Phong cầm khẩu súng trên tay , điện một cuộc điện thoại rất nhanh sau đó thuộc hạ đã phân nhau đi tìm , Nhâm Thần Phong đấm vào tường một quyền " Lục tung cái thành phố này lên thì cũng phải tìm ra cô ấy , biết rõ chưa !"
Đôi mắt hắn những tơ máu ,gân trên cổ nổi dày đặc , Uông Triệu đứng ở trước cửa nhà dẫn hơn mười người kéo vào " Mau đi tìm "
Lắc tay định vị của Hàn Mạt đã bị rớt ra , bây giờ muốn tìm thật sự khó khăn , Nhâm Thần Phong ở trong căn phòng tối om , tựa thân thể vào tường , thở từng hơi nặng nề , đã 1 ngày 1 đêm vẫn chưa có tin tức gì !
Hàn Mạt bị trói chặt hết hai tay hai chân , miệng cũng bị dán lại , cô cố vùng vẫy nhưng mọi thứ vô dụng . Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập , Hàn Mạt kinh sợ , nam nhân cao lớn đẹp đẽ bước vào, Hàn Mạt trợn to đôi mắt ngấn nước , người kia chính là bạn học cũ của cô , tại sao chứ ? Đầu óc như đờ đẩn ra , Hàn Mạt không nghĩ ra được điều gì nữa . Lãnh Tuyệt quát tháo với đám thuộc hạ " Cởi trói , tao đã nói không được tổn thương cô ấy "
Hàn Mạt mấp máy môi nhưng không thốt ra lời nào , Lãnh Tuyệt đỡ cô đi ra " Tôi sẽ giải thích với cô sau !"
Đến một nơi xa lạ , máu từ vết thương của Hàn Mạt máu đã chảy ướt một mảnh đồ, Lãnh Tuyệt để cô trên giường , thấp giọng nói " Cô bình tĩnh nghe tôi nói , người nguy hiểm nhất của Diệp gia đã ra tay , bây giờ nếu cô xuất hiện sẽ rất cản trở Nhâm Thần Phong. "
Hàn Mạt càng mở mắt to hơn " Cậu cũng là người họ Diệp mà ? "
Lãnh Tuyệt phủi tay đứng lên " Diệp Kiến Công là bác của tôi , hai tháng trước ông ta cho người truy sát tôi , giết chết ba tôi "
Hàn Mạt không nói gì nữa , cô muốn tìm Nhâm Thần Phong , không lâu sau bên Nhâm Thần Phong đã được thông báo tin tức , anh lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến ngôi biệt thự ở ngoại ô , Hàn Mạt cắn chặt răng để cho một người phụ nữ băng bó vết rách ở đùi . Hàn Mạt đổ một lớp mồ hôi , nằm ra giường , Nhâm Thần Phong bên ngoài một cước đá văng cửa
" Bà xã "
Hàn Mạt ngồi bật dậy , nhìn từ trên xuống dưới , Nhâm Thần Phong đem cô tiến vào trong lòng , cô cảm thấy trái tim anh đập liên hồi
" Em không sao .... Chuyện của anh thuận lợi không ?"
Nhâm Thần Phong làm gì có tâm trí lo đến lão già kia nữa , hôn lên má của Hàn Mạt " Không có việc gì , chỉ là lão già đó vẫn chưa xuất hiện "
Lãnh Tuyệt ở bên ngoài đi vào " Bây giờ anh nên đi lo lão già kia.  Chỗ của tôi tuyệt đối an toàn "
Nhâm Thần Phong hôn lên môi cô một cái , bỏ khẩu súng lên giường
, đưa ngón tay vuốt ve đôi môi Hàn Mạt
" Làm sao anh chắc rằng chỗ anh an toàn ? "
Nói xong Nhâm Thần Phong ôm cô đứng lên , Hàn Mạt vỗ vai Lãnh Tuyệt " Ý của anh ấy là qua chỗ của anh ấy "
Nhâm Thần Phong ôm thắt lưng cô " Hắn không ngốc như em nghĩ đâu "
Hàn Mạt không nói , ngồi yên trên xe ,Nhâm Thần Phong khẽ nhíu mày nhìn ra phía sau , cho xe lập tức rời đi . Tiếp đó Lãnh Tuyệt cũng chạy theo . Chỗ của Nhâm Thần Phong được Uông Triệu sắp xếp canh giữ chặt chẽ , Từ Cận Sơ ngồi trong phòng giám sát camera, tay nhịp nhịp lên mặt bàn . Tạ Cửu uống cạn một ly nước , vắt chân ngồi trên sofa .
Hàn Mạt đi lên phòng thay một cái quần ngắn , cô đứng ở cửa sổ nhìn xuống sân , Hàn Mạt khẽ thở dài , cô muốn những ngày tháng bình yên như trước ... Như vậy cũng không được ? Nhâm Thần Phong đi từ phía sau hôn lên mạch ở sau gáy cô " Xin lỗi , lại làm em lo lắng "
Hàn Mạt quay lại hai tay vòng qua cái eo rắn chắn cân đối của anh " Em lo lắng cho anh nhưng ... Em tin anh "
Nhâm Thần Phong ôm lấy cô hôn một cái thật lâu , anh có thể dọn dẹp thật sớm bọn rác rưởi này để cho cô có thể an tâm , bên dưới Tạ Cửu cười rất lớn đi lên " Này tên hồ ly đó đúng là già đến lú lẫn "
Nhâm Thần Phong đi ra , Hàn Mạt cũng bước theo " Thế nào ?"
Tạ Cửu đưa một tấm ảnh sau đó khoái chí nói " Đến tìm La Vũ xin giúp đỡ sau đó bị La Vũ tóm luôn , chúng ta không cần tốn sức nữa rồi "
Hàn Mạt thở phào , Nhâm Thần Phong chỉ gật đầu sau đó cũng không nói thêm cái gì , điều anh quan tâm là Hàn Màn , anh không muốn nhìn cô ủ rủ như vậy . Sau khi tóm được lão hồ ly kia , mọi chuyện vẫn rất bình thường , cuộc sống hiện tại có thể nói là khá bình yên, Hàn Mạt bắt đầu nhận lại phim diễn cùng các show chụp hình , mặc dù lặng tiếng hai ba tháng nhưng sự nổi tiếng của cô vẫn không chìm xuống , Hứa Chu vẫn đều đặn up hình trên tài khoản weibo , các tiết mục giải trí để fan xem .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro