Muốn kiếm lỗ chui xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày chuẩn bị về nước , Ninh Hinh mừng đến khóc thút tha thút thít , cô muốn ăn lẩu cay tứ xuyên còn muốn ăn đồ ăn nhanh , nếu như Nhâm Tống Sinh không cho , cô cũng sẽ ăn !!!
" Trần Hạo Nhiên , còn sữa bột không ?"
Cô nhóc đứng trong bếp lục tới lục lui , hình như là đã hết sạch , đồ ăn ở Ý cô ăn vào sẽ không chịu được mà buồn nôn , hai ngày liên tiếp uống sữa rồi .
" Gần đây có một siêu thị tiện lợi , tôi đi mua .."
Ninh Hinh liếc đến hai tên tiểu tử Tạ - Thẩm , liền không có hứng ở lại
" Tôi cũng đi ..."
Ngồi ở trên xe , Ninh Hinh mở điện thoại nhắn cho Nhâm Tống Sinh hỏi là anh đang ở đâu , mấy phút sau Nhâm Tống Sinh trả lời lại là anh đang ở chỗ của Tạ Cửu, buổi trưa sẽ về .
Cô cũng nói cho anh biết là cô cùng với Trần Hạo Nhiên đi siêu thị mua thức ăn .
Bọn họ chỉ ăn một bữa , khi lên máy bay có thể ăn lại đồ ăn Trung ,  cho nên qua loa một bữa cơm mà thôi .
Mua xong , trở về nhà , cô thấy Thẩm Tử Hàn cũng soạn đồ vào vali , ngạc nhiên hỏi
" Cậu cũng trở về Trung Quốc à ?"
Thẩm Tử Hàn gật đầu
" Phải , đại ca nói trở về tiếp quản công ty phụ anh ấy !"
Ninh Hinh đem thức ăn đi vào bếp , một thân một mình gần 1 tiếng đồng hồ mới làm xong bữa cơm .
" Nè khoan đã ...tôi không ăn được tiêu "
Thấy Trần Hạo Nhiên định rắc tiêu vào cô liền la lên .
Đúng lúc Nhâm Tống Sinh cũng về tới , nhưng mà anh nói anh đã ăn ở ngoài rồi , làm cho cô mất hứng , hôm nay còn đặc biệt nấu món anh thích .
" Hừ , đừng có đụng vào em "
Nhâm Tống Sinh vuốt ve cánh tay trắng mịn của cô , nhỏ giọng dỗ dành
" Anh lại chọc giận em sao ?"
Anh có chọc giận cô nhóc nhà anh hay không anh cũng không rõ , đối với những lần bị cô giận dỗi vô cớ , Nhâm Tống Sinh cũng quen rồi .
" Em không có tức giận !!"
Cô nhóc trong lòng anh rõ ràng rất bực bội , còn nói là không có giận anh , Nhâm Tống Sinh không cũng không lấy làm lạ , kéo cô hôn lên
" Ngoan , không nên tức giận , anh yêu em "
"..."
Coi như miệng mồm anh ngọt , lời nào cũng có thể nói ra .
Nhưng mà thành ý của Nhâm Tống Sinh không chỉ có nhiêu đó , bàn tay hư hỏng của anh chui vào trong quần áo của Ninh Hinh, cô nhóc liền hoảng hốt đẩy anh ra
" Không được ...em đang đến ngày .."
Nhâm Tống Sinh đen mặt , vuốt mi tâm hỏi
" Khi nào ?"
Ninh Hinh cắn cắn môi trả lời " Lúc nãy vừa phát hiện ..."
...
Cuối cùng Nhâm Tống Sinh dùng tay của cô nhóc tự giải quyết giúp anh , Ninh Hinh ngã ở trên vai anh , truyền đến tiếng thở dốc của Nhâm Tống Sinh, anh vỗ cái mông tròn của cô một cái , khàn giọng nói
" Sờ nhanh một chút ..."
...Sao còn chưa phun ra ? Tay cô tê muốn chết rồi !!!!!
Ninh Hinh chậm chậm vuốt ve , lòng bàn tay giống như tiếp xúc với một nắm lửa , một tay cầm muốn không hết .
Dục vọng càng ngày càng to hơn trong lòng bàn tay cô , Nhâm Tống Sinh véo véo cái mông đang ở trên đùi mình , chuẩn bị phóng thích .
" Đại ca ....Á tôi không thấy gì hết !!!"
Ninh Hinh buông tay ra liền bị anh nắm đè lại
" Anh sắp rồi .."
"..." Mặt mũi này không biết giấu đi đâu , ôi trời ơi !!!
Tạ Chính suýt chút nữa chảy máu mũi , ảo não ôm mặt đi xuống , anh lại quên mất là Nhâm Tống Sinh ở cùng bạn gái ... Là ở cũng bạn gái ...May mắn là lúc nãy Ninh Hinh ngồi ở trên đùi anh,  cho nên họa may Tạ Chính không biết bọn họ làm chuyện ám muội nha.Nhưng mà nói gì thì nói , đang thân mật là bị người khác nhìn thấy , Ninh Hinh không tài nào mà bĩnh tĩnh .
Nhâm Tống Sinh đem cô nhóc nhà mình đi rửa tay xong , nhẹ nhàng ôm cô
" Sao vậy ?"
Ninh Hinh mặt đỏ như mông khỉ , bàn tay siết chặt vạt áo của anh
" Vừa rồi không phải đã nhìn thấy chứ ? "
Nhâm Tống Sinh vuốt tóc của cô dỗ dành
" Không thấy , nếu như có cũng chỉ thấy em đang ngồi trên người anh mà thôi !"
....Hu hu ngại muốn độn thổ luôn rồi a !
Ninh Hinh phải khủng hoảng lắm mới có thể theo Nhâm Tống Sinh đi xuống , mặt vẫn đỏ như trái gấc .
Tạ Chính cũng bối rối , nuốt một ngụm nước bọt
" Ngại quá , vừa rồi ..."
" Không sao mà ...ha ha ...tôi không để bụng !"
Ninh Hinh vội vàng cắt lời anh ta , còn cố tình véo lên tay của Nhâm Tống Sinh một cái .
" Vừa rồi cô ấy dỗi , tôi ôm dỗ một chút , tìm tôi làm gì ?"
Nhâm Tống Sinh có thể bình thản như vậy a ?
" Trần Hạo Nhiên nói anh chuẩn bị , phi công riêng đã sẵn sàng , khi nào muốn bay đều có thể . "
" Ừ.."
Ninh Hinh cúi đầu , vẫn còn ngại , giống như cô cảm thấy vừa rồi ...vừa rồi ....A điên mất .
Đợi Tạ Chính lên lầu , Nhâm Tống Sinh mới dịu dàng hôn cô
" Đừng suy nghĩ nhiều , hắn ta không nhìn thấy đâu !"
Ninh Hinh nhìn tên đầu xỏ này , hung hăng đánh một cái
" Đều tại anh !!!"
Nhâm Tống Sinh cười , ôm cô nhóc vào trong ngực , đáp như thật
" Ừ tại anh !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro