Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Hoan nhìn ý cười chợt lóe qua trong mắt Bành Nghênh, hiểu ra người này là tới khoe khoang?

Bành Nghênh đột nhiên kinh hô một tiếng, phản ứng lại lập tức nói: "Xin lỗi, tôi đang nói bậy cái gì chứ, lúc đó bọn tôi vẫn còn nhỏ, tình cảm cũng không thể xem là thật, cô đừng để ý".

Dung Hoan nghe vậy cong môi, xinh đẹp cười: "Không sai, Tư Diễn với tôi là tình đầu, mấy chuyện nhỏ không biết bao nhiêu năm trước này, tôi làm sao sẽ lấy ra ghen".

Lần này tới lượt Bành Nghênh sững sờ: "...Mối tình đầu?"

Làm sao có thể! Người ưu tú như Phó Tư Diễn vậy mà trước giờ chưa từng yêu đương!!!

"Đúng rồi! Ánh mắt cậu ấy rất cao, không phải tất cả nữ sinh đều nhìn trúng".

Lời của Dung Hoan bất giác đâm vào tim của Bành Nghênh. Thật ra năm đó trước đoạn thời gian Phó Tư Diễn đưa đồ uống cho cô ta, Bành Nghênh đã thích anh. Lúc đó cô ta nhận được hồi đáp của Phó Tư Diễn, cho rằng anh muốn theo đuổi cô ta. Ai ngờ đợi mấy ngày trời anh cũng không chủ động tấn công. Cuối cùng là cô ta nhịn không được, trong tiết thể dục tìm Phó Tư Diễn tỏ tình, ai ngờ bị anh lạnh lùng làm tổn thương lòng tự trọng: "Xin lỗi, tôi không muốn yêu đương".

Bành Nghênh giống như bị sét đánh, sau đó có nữ sinh khác biết được chuyện này, lạnh giọng châm chọc nói: "Ánh mắt Phó Tư Diễn cao như vậy, sao có thể thích cô ta".

Lúc nãy Bành Nghênh nói những lời đó là muốn kích thích Dung Hoan, phát tiết từ trước tới nay những bất mãn trong lòng với Phó Tư Diễn, nhưng lúc này Bành Nghênh thoát ra từ trong hồi ức, nhìn nụ cười trên mặt Dung Hoan, ngón tay đặt trên bàn của cô ta không ngừng véo chặt.

Cuối cùng cô ta đứng dậy, kéo khoé miệng nói: "Tôi tiễn cô ra ngoài, phỏng chừng cậu ấy lấy thuốc xong rồi!"

Ra khỏi phòng làm việc chưa được mấy bước, Dung Hoan liền nhìn thấy ánh mắt nam nhân đang tìm kiếm xung quanh, anh nhìn thấy cô, đi về phía cô.

Đi tới trước mặt, Phó Tư Diễn xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Anh còn cho rằng người nào đó lại chạy loạn khắp nơi".

Cô nhếch miệng cười, nhìn về phía Bành Nghênh: "Em nói chuyện với bác sĩ Bành, nói tới chuyện cấp ba của bọn anh".

"Hửm?"

"Không không không..." Bành Nghênh đột nhiên luống cuống.

Tay Dung Hoan đặt trên lưng Phó Tư Diễn, ngón tay nhẹ nhàng véo lưng anh, trên mặt lại cười đến rất là ôn nhu: "Bác sĩ Bành nói, lúc đó anh còn mua nước cho người ta đó".

Phó Tư Diễn "..." Nhóc con hỏi tội.

Ánh mắt nam nhân nhìn Bành Nghênh, giống như mạ một tầng băng, trong con ngươi sâu thẳm ý vị thâm trường: "Tôi nghĩ bác sĩ Bành hiểu lầm rồi, người tặng nước không phải tôi, là bạn cùng bàn của tôi".

Lúc đó kỳ thật là bạn cùng bàn Phó Tư Diễn nặc danh tặng cho Bành Nghênh, Bành Nghênh tưởng Phó Tư Diễn tặng, sau đó bạn cùng bàn biết người Bành Nghênh thích không phải cậu ta, liền mọi cách cầu xin Phó Tư Diễn không cần vạch trần chuyện này, Phó Tư Diễn bận tâm đến lòng tự trọng của anh em, cũng giúp cậu ta giữ bí mật.

Ai ngờ chuyện này ngày hôm nay lại làm bạn gái hiểu lầm, anh sao có thể nhịn.

Bành Nghênh biết được chân tướng giống như bị sét đánh, thì ra huyễn tưởng với kiêu ngạo như vậy từ trước tới nay đều chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Phó Tư Diễn không chút bận thể diện của cô ta, lạnh lùng nói: "Cấp ba tôi chưa từng thích bất kỳ người nào, cũng mong bác sĩ Bành đừng lan truyền tin đồn, đặc biệt là trước mặt bạn gái tôi, em ấy còn nhỏ, hay ghen".

Ý của anh là, không phải bảo bạn gái anh không được ghen lung tung mà là làm người khác đừng làm một số chuyện khiến bạn gái anh ghen.

Lời này, quan điểm cưng chiều với che chở cực kỳ rõ ràng.

Bành Nghênh xấu hổ đến tột đỉnh: Xin...xin lỗi".

"Đúng rồi, bác sĩ Bành còn nói đêm nay muốn mời chúng ta ăn cơm" Dung Hoan nói.

Phó Tư Diễn ôm lấy bả vai của cô gái nhỏ, để lại cho Bành Nghênh một câu cuối cùng: "Ăn cơm thì không cần, tay em ấy bị thương, không thể chạy loạn khắp nơi".

Sau khi lên xe, Dung Hoan định tránh khỏi tay anh, chu cái miệng nhỏ bất mãn nói: "Anh nói ai thích ghen chứ".

Thân hình cường tráng của nam nhân gắt gao đè cô lên ghế, nóng bỏng hôn ngậm vành tai cô, thấp giọng hỏi: "Bây giờ còn nói không ghen, hửm"

Cô đỏ ửng cả mặt, nhỏ giọng nói: "Kế Thâm còn ở phía trước".

"Cậu ta không dám nhìn".

Dung Hoan "..."

Anh rũ mắt nhìn gương mặt trắng trẻo ửng hồng của cô gái nhỏ, không nhịn được hôn xuống: "Hiện tại cảm nhận được cảm giác anh ghen em với Malloy?"

Cô kéo nhẹ góc áo anh, môi đỏ khẽ mở: "Ừm...".

Cô nhớ tới gì đó, ngẩng đầu tức giận với anh: "Người phụ nữ kia cứ luôn ở trước mặt em khoe khoang anh lúc cấp ba tốt với cô ta bao nhiêu, anh nói em nghe xong có tức không?" Bành Nghênh giả vờ diễn kịch trước mặt cô, vậy cô phải càng phối hợp.

Anh mỉm cười hôn môi dỗ dành cô: "Đúng, đều là cô ta nói hưu nói vượn, cũng trách em lúc đó cũng chưa xuất hiện bên cạnh anh".

"Nếu ở bên cạnh anh thì sao?"

"Vậy anh liền yêu sớm".

Cũng chỉ cô có thể cho anh cảm xúc yêu đương.

Một câu làm cảm xúc bực dọc của cô gái nhỏ nháy mắt tiêu tan, cô đẩy ngực anh: "Cũng may không có em, nếu không anh sẽ không thi đậu Thanh Hoa".

Anh nắm lấy tay cô, hôn lòng bàn tay cô: "Nhưng mà anh rất hối hận không sớm chút gặp được em".

"Cũng đúng, ông già ba mươi tuổi mới thoát ế".

"Em nói anh già?"

Cô cười giải thích: "Không có...ưm.."

Phó Tư Diễn hôn rất lâu, mãi đến khi cô hụt hơi mới buông tha cô, cô hoàn toàn sợ rồi, rúc trong ngực anh: "Anh là trẻ nhất, ai nói anh già chứ".

Anh cười: "Ngoan lắm".

Hai người về tới khách sạn, Dung Hoan nhớ tới buổi biểu diễn ngày mai, lại bắt đầu rầu rĩ không vui, Phó Tư Diễn nói những việc này đều giao cho anh xử lý. Sau khi anh gọi mấy cuộc điện thoại, ôm Dung Hoan đang ngồi xếp bằng trên sô pha vào ngực: "Đều xử lý tốt rồi, buổi chiều em về với anh, đợi tay khỏi rồi lại biểu diễn được không?"

Cô gật gật đầu, thở dài một hơi: "Đến thành phố B một chuyến, biểu diễn không diễn xong, ngược lại làm tay thành như vậy".

"Không sao, sau này loại cơ hội này sẽ nhiều hơn".

Buổi chiều hai người lên máy bay, buổi tối về tới Lâm Thành. Dung Khang Dạt nghe được chuyện tay Dung Hoan bị thương, bắt Phó Tư Diễn đón Dung Hoan về nhà, đoạn thời gian này để dì Tĩnh chăm sóc cô.

Hai người về tới biệt thự, ngày tiếp theo Dung Hoan tỉnh lại, lúc đi đánh răng rửa mặt đi ngang qua thư phòng liền nghe thấy tiếng ông cụ nói chuyện với Phó Tư Diễn: "Cháu nói cháu dẫn Dung Hoan về nhà chăm sóc, chú làm sao yên tâm, một người đàn ông như cháu về mặt này không cẩn thận bằng dì Tĩnh...".

Dung Khang Đạt nói được một nửa, nhìn về hình bóng xuất hiện trên cửa thư phòng, ngừng lại: "Ồ, Hoan Hoan dậy rồi?".

"Ông nội, buổi sáng tốt lành".

Phó Tư Diễn đứng dậy: "Cháu dẫn Hoan Hoan đi rửa mặt, tay em ấy không tiện".

Dung Khang Đạt: Muốn dính cháu gái tôi cứ việc nói thẳng.

Dung Hoan đỏ mặt bị anh dẫn đi: "Tay em rất thuận tiện đó".

Tiến vào nhà vệ sinh, anh giúp cô rót nước vào cốc, lấy kem đánh răng cho cô, trong lòng Dung Hoan rất ấm áp, cảm thấy bản thân thật sự bị xem như đứa nhỏ mà chăm sóc.

Lúc rửa mặt, anh đứng sau lưng cô, giúp cô giữ tóc, thuận tiện cho cô rửa mặt.

Lúc lau mặt, nghe thấy anh hỏi: "Tay đỡ hơn chưa? Còn đau lắm không?"

"Đỡ nhiều rồi" Cô buông khăn lông, duỗi cái eo lười, liền bị anh làm bộ ôm vào lòng, tay anh chạm vào eo cô, truyền đến ngứa ngáy, dẫn đến cô cười khanh khách.

"Buổi sáng tốt lành, nhóc con".

"Ừm, buổi sáng tốt lành".

"Ông nội không cho anh dẫn em về." Anh than nhẹ.

Má cô phiếm hồng: "Anh muốn làm gì?"

"Buổi tối chúng ta phân hai phòng ngủ, anh rất khó chịu".

"Uy...trong cái đầu dưa của anh có thể nghĩ một chút chuyện bình thường không".

"Anh nhớ em, làm sao lại không bình thường rồi".

Cô cười một tay đẩy anh ra: "Em đói bụng, muốn xuống lầu ăn sáng".

"Ừm".

Anh dắt cô xuống lầu, lúc ở dưới lầu ăn bữa sáng, Phó Tư Diễn nhận điện thoại, là Vũ Lương gọi tới hẹn anh buổi trưa ăn cơm: "Gọi Hoan Hoan luôn chứ, con bé đã lâu chưa gặp chú Vũ rồi".

"Tôi hỏi em ấy đã".

Sau khi Phó Tư Diễn nói với Dung Hoan, cô nói có thể đi, vì vậy buổi trưa hai người tới nhà Vũ Lương.

Lúc tới nhà, Dung Hoan liền nghe thấy một giọng nữ sinh mềm mại tươi tắn: "Vũ Lương, anh qua đây, em đảm bảo không đánh chết anh!"

"Tiểu tổ tông anh sai rồi, anh sai rồi..."

Dung Hoan sửng sốt nhìn về phía Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn đỡ gáy Dung Hoan, dẫn cô đi vào trong.

Vì thế Dung Hoan nhìn thấy Vũ Lương trong phòng bếp, còn có cô gái đáng yêu dáng người nhỏ nhắn mặc chiếc váy lolita.

"Yo Hoan Hoan tới rồi!" Vũ Lương cong môi cười, đi lên trước.

"Chào chú Vũ".

"Chào cháu, chào cháu" Vũ Lương thấy hai người đều cực kỳ tò mò cô gái sau lưng anh ta, vi thế hào phóng ôm lấy cô ấy, giải thích: "Tiểu tổ tông của tôi, Minh Dao".

Dung Hoan rất kinh ngạc, Vũ Lương cũng có bạn gái!

Minh Dao mi mắt cong cong, vẫy vẫy tay với Dung Hoan, hàn huyên vài câu liền nói với Vũ Lương: "Em dẫn Dung Hoan tới phòng khách trước, anh ở đây chăm chỉ làm việc".

"Aizzz".

Vũ Lương vậy mà thành thành thật thật nghe lời, đồng ý rồi? Khó mà tin được.

Sau khi hai nữ sinh đi rồi, Phó Tư Diễn liếc nhìn Vũ Lương: "Thành niên chưa?"

"Mẹ nó, cậu nói bậy bạ gì đó" Vũ Lương cười: "Liền theo cậu tìm nhỏ hơn cậu nhiều như vậy."

"Vị kia nhà họ Minh?"

Vũ Lương rũ mắt, ánh mắt nhu hòa đi vài phần: "Ừm".

Phó Tư Diễn thấy anh em như vậy, vỗ vỗ vai anh ta: "Theo đuổi tới là được".

Minh Dao dẫn Dung Hoan tới phòng khách, rót cho cô ly nước, cười nói: "Chị mấy tuổi rồi?"

Dung Hoan nói ra tuổi tác, Minh Dao nói cô ấy còn học đại học, Dung Hoan sững sờ, Vũ Lương đây là "lừa bán" nữ sinh a!

"Em với chú Vũ vừa mới ở bên nhau sao?"

"Ừm, còn chưa được hai tháng nữa, em vốn dĩ không muốn tìm người lớn như vậy đâu" Minh Dao thè lưỡi nói.

Hai cô gái nói chuyện một lúc, Phó Tư Diễn ra tới, Minh Dao liền nói đi phòng bếp xem thử, Dung Hoan nhanh chóng kéo Phó Tư Diễn tới bên người, biểu đạt cảm xúc kinh ngạc của bản thân.

Cô cho rằng chênh lệch tuổi tác giữa cô và Phó Tư Diễn đã đủ lớn, không nghĩ tới còn có Vũ Lương với Minh Dao kém mười tuổi.

"Hai người từ nhỏ đã quen biết nhau rồi" Phó Tư Diễn nói.

"Hả?"

Phó Tư Diễn chỉ biết lúc Minh Dao vẫn còn nhỏ, vẫn luôn đi theo phía sau Vũ Lương cả ngày gọi anh, sau đó Phó Tư Diễn quan sát được quan hệ giữa hai người có chút không bình thường vẫn là lúc Minh Dao sắp thành niên, có buổi tối gọi điện thoại cho Vũ Lương, không biết nói cái gì, Vũ Lương giống như phát điên lao đi tìm cô ấy.

Nhưng sau đó hầu như cái gì cũng không phát sinh.

Dung Hoan nghe xong, như có điều suy tư: "Xem ra con đường tình cảm của bọn họ cũng rất trắc trở".

Phó Tư Diễn cười cười, vỗ vỗ đầu cô: "Sao lại ngây ngốc rồi".

Bốn người buổi trưa ăn cơm xong, Vũ Lương nhận điện thoại liền nói muốn ra ngoài một chuyến, Minh Dao nói với Dung Hoan ở phòng khách xem phim giết thời gian.

Minh Dao ôm bụng vội vàng đi nhà vệ sinh: "Chị đến ngăn kéo trong phòng khách tìm đĩa chị muốn xem đi".

"Được".

Dung Hoan ngồi xếp bằng trên thảm trải trước tivi, kéo mở ngăn kéo, phát hiện một đống đĩa lớn bày lộn xộn bên trong, cô lần mò tìm kiếm, đột nhiên sờ đến một đồ vật nhỏ.

Lấy ra xem thử, trên bao bì màu xanh viết "Durex".

Dung Hoan sửng sốt, phản ứng lại đây đây đây không phải là...

Thứ đồ vật này sao lại xuất hiện trong ngăn kéo chứ!

Lúc đang tự hỏi, cửa sau bị đẩy ra, Phó Tư Diễn đi vào, đồng thời Dung Hoan ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, lập tức đem bao cao su giấu ra phía sau.

Nhưng động tác nhỏ này bị người đàn ông nhìn thấy rõ ràng.

Anh đi về phía Dung Hoan, ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt Dung Hoan trốn tránh: "Sao...làm sao vậy?"

"Em đang làm gì thế?" Anh nhướng mi rất có hứng thú hỏi.

"Không, em chỉ là chọn cái đĩa".

Tầm mắt anh hướng tới phía sau cô, cô muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng bị anh bắt lại, từ trong tay cô lấy tới cái bao bì màu xanh.

Nhất thời không khí yên tĩnh.

Phó Tư Diễn thấy rõ đồ vật cô cầm trong tay cũng sửng sốt.

Xác thật không dự đoán được.

Dung Hoan đỏ bừng mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro