Chương 74 ngoại truyện 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buổi sáng nay tới đây đã, mọi người nghỉ ngơi một chút." Phó Tư Diễn đè ép thần sắc ảm đạm, buông cây bút xuống, đứng dậy, một tay đút túi đi ra khỏi phòng họp.

Đi trở về văn phòng, cửa đột nhiên vang lên một âm thanh của người con gái : "Phó tổng."

Cô gái này là một trong những trợ lí của Phó Tư Diễn , vừa thấy anh cô nàng đã chạy tới, sắc mặt có chút hốt hoảng đưa di động cho anh nhìn: "Phó tổng, đây là tin tức vừa mới truyền ra từ trên Weibo, có liên quan tới phu nhân......"

Phó Tư Diễn nhìn rõ tiêu đề phía trên tin tức: "Nghệ sĩ dương cầm Dung Hoan tại Paris bí mật gặp gỡ người đàn ông thần bí, hai người còn có cử chỉ thân mật. Dưới cuối là Dung Hoan cùng người đàn ông này nói chuyện phiếm tại quán cafe, hai người trò chuyện vui vẻ, lúc ra khỏi cửa còn có cử chỉ thân mật. Đêm hội đó Dung Hoan biểu diễn, còn chụp được hình ảnh người đàn ông này xuất hiện ở hiện trường, truyền thông còn suy đoán hai người cùng nhau rời đi tại sảnh âm nhạc."

Kế Thâm ở bên cạnh cũng liếc một cái, trong lòng bỗng nhiên một lộp bộp.

Phó Tư Diễn xem tin tức, lông mày lập tức nhíu lại, con ngươi đen nhánh bình tĩnh tràn ngập lửa giận: "Đám người này thật dám viết linh tinh."

Anh lập tức đi vào văn phòng, trầm mặt, lấy điện thoại  ra, gọi điện thoại cho cho Dung Hoan.

Nhưng mà điện thoại vang lên vài tiếng vẫn không không có người nhấc máy.

Trong đầu anh nháy mắt hiện lên ngàn vạn cái ý nghĩ : Cô có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Ở nước ngoài có phải là bị truyền thông bao vây chặn đánh? Anh hiện tại không có ở bên cô, liệu có phải cô giờ đang rất hoảng sợ?

Anh nhíu chặt lông mày, không ngừng nắm chặt tay giống như là muốn đem di động bóp nát không còn hình dạng, anh quay đầu nhìn về phía Kế Thâm, mở miệng thanh âm khàn khàn: "Cậu bây giờ lập tức đi thăm dò lịch trình cùng tình huống ngày hôm nay của Dung Hoan, liên hệ với Holl, xem anh ta có biết Dung Hoan bây giờ đang ở đâu không."

Kế Thâm giật giật môi, "Phó tổng, phu nhân cô ấy......"

Anh ta nói "Phu nhân đã đến DC" Còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh như băng của Phó Tư Diễn quét tới, thanh âm rốt cuộc kìm không được phẫn nộ: "Cậu mẹ nó còn không nhanh?!"

Vừa dứt lời, cửa bị người ta kéo ra.

Phó Tư Diễn liền thấy, cô gái vốn dĩ đang ở Paris, giờ phút này một thân áo len mỏng rộng rãi màu trắng, váy ngắn nhỏ màu nâu, đội một chiếc mũ nồi, đúng lúc đang cười thật tươi nhìn anh.

Mở miệng thanh âm trong trẻo : "Chồng à, em trở về rồi đây."

Cô hướng tới phía anh còn đang sững sờ mà chạy đến, sau đó bị anh ôm vào trong ngực, anh tròn mắt nhìn cô, còn có chút không thể tưởng tượng nổi: "Không phải nói hôm nay là chưa trở về sao?"

Cô mặt mày cong cong như vầng trăng: "Em làm sao có thể không trở về sớm một chút để gặp anh?"

Phó Tư Diễn ngẩng đầu liếc Kế Thâm một cái, Kế Thâm lập tức biến mất không dấu vết, Phó Tư Diễn đưa tay nhéo cái mũi của cô, khóe môi không kìm được nhếch lên: "Nhóc con trở về đem cho anh kinh hỉ?"

"Ai ya" Cô cười nhẹ nhàng, "Muốn hôn hôn."

Cô vừa mới nói xong anh liền cúi mặt hôn xuống môi của cô, một tay ôm eo thật chặt, cô gái lập tức cảm nhận một cỗ ngọt ngào, liền làm dấy lên hỏa khí trong lòng anh, anh xoay người, đem cô ép vào tường, làm nụ hôn trở nên sâu hơn. Dung Hoan bị anh hôn đến nỗi gương mặt đỏ bừng, còn kém chút không thở nổi, anh rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng gặm vành tai cô một chút, thanh âm khàn khàn: "Bảo bối anh rất nhớ em."

"Em cũng rất nhớ anh......"

Hai trán kề nhau, Dung Hoan nhẹ giọng hỏi: "Tư Diễn, anh nhìn thấy cái tin tức kia sao?"

"Ừm, thấy được." Anh nắm tay cô, đem cô ngồi xuống, "Hoan Hoan đừng lo lắng, anh lập tức đi xử lý."

Cô thấy gương mặt anh trầm ổn, lạnh nhạt, hoàn toàn không giống lần trước điên cuồng ăn dấm với Malloy, cô cười đùa hỏi anh: "Anh sao mà không hỏi em cùng với người đàn ông kia xảy ra chuyện gì?"

Anh đem cô ôm vào lòng, một tay gãi gãi cằm cô: "Tại sao lại phải hỏi? Đó chẳng qua chỉ là truyền thông tung tin đồn nhảm, anh tin tưởng em, mà nếu hai người có chuyện gì thì em bây giờ làm sao lại xuất hiện ở đây?"

Cô về tới Lâm Thành, đã nói lên rằng tối hôm qua biểu diễn vừa kết thúc liền lên máy bay, làm sao tồn tại cái tin tức cẩu tử nói cô cùng người đàn ông kia rời đi.

Dung Hoan mỉm cười, nhịn không được hôn lên mặt anh một cái, "Coi như anh không hỏi, em cũng phải nói với anh." Cô đem quan hệ của mình và Tô Đồng nói ra, còn có hôm qua hai người đi quán cà phê đều nói với anh rõ ràng. Rất khéo, vừa mới dứt lời, Tô Đồng liền gọi tới "Thật xin lỗi Dung Hoan, em đã thấy tin tức kia chưa? Thật không có ý tứ, gây cho em thêm phiền toái, nếu em cần anh sẽ gọi điện cho chồng em, cùng anh ấy giải thích một chút......" Đầu kia âm thanh Tô Đồng tràn ngập áy náy, anh hôm qua chính là sau khi biểu diễn kết thúc liền đi tìm Dung Hoan, ở quán cafe nói với cô rằng rất thích một chiếc đĩa CD. Đưa cho cô, liền tạo ra loại hiểu lầm này.

Dung Hoan đem di động mở loa to, "Không có việc gì đâu anh Tô, chồng của em đang ở bên cạnh, anh ấy không có hiểu lầm."

Phó Tư Diễn cùng Tô Đồng trao đổi vài câu, cuối cùng cũng an tâm, "Cái kia còn cần tôi trợ giúp không? Hoặc tôi có thể giúp hai người làm chút chuyện?"

Phó Tư Diễn nói: "Không có việc gì Tô tiên sinh, tôi ở bên này sẽ xử lí toàn bộ."

Cúp điện thoại, Dung Hoan hỏi anh nên xử lý như thế nào, Phó Tư Diễn xoa đỉnh đầu cô: "Đợi lát nữa em sẽ biết, nhóc con không cần quan tâm."

Anh xem đồng hồ, "Có đói bụng không? Trước tiên đi ăn chút gì đã."

"Có chút......"

"Vậy em ở đây chờ anh, anh đi ra ngoài một chút lập tức quay lại."

Phó Tư Diễn đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, hướng chỗ Kế Thâm nhìn sang, Kế Thâm hiểu ý, lập tức tiến lên, chủ động nói: "Phó tổng, tôi vừa tra trước hết người phát hình ảnh là Tuấn Dương Entertainment, phó tổng của Tuấn Dương là con trai thứ hai của Tạ gia."

"Tạ gia?" Anh trầm mặt xuống.

"Phu nhân là bạn đại học của con gái nhà Tạ gia, Tạ Nhu. Tạ Nhu đang làm việc tại Tuấn Dương."

Phó Tư Diễn cười lạnh một tiếng, sau đó trầm ngâm nói: "Cậu đi gửi cho lão tổng Tuấn Dương một ít đồ......"

Kế Thâm nghe theo, cuối cùng, Phó Tư Diễn lại bổ sung một câu: "Giúp tôi lập một tài khoản Weibo."

***

Văn phòng tổng giám đốc Tuấn Dương

Tổng giám đốc Thạch Duy thưởng thức trà, mỉm cười: "Long Tỉnh này thật sự rấtt ốt, đa tạ lão Tạ."

Tạ Khang khoát tay, trở về chỗ miệng ngọt, "Cái này cũng không phải tôi mua, là Nhu Nhu gửi cho anh, em ấy biết anh thích nhất uống Long Tỉnh."

"Ha ha Nhu Nhu  đứa nhỏ này thật sự là tri kỷ, lần này còn may mà em ấy gửi ảnh chụp Hoan Hoan qua, sáng sớm hôm nay tin tức vừa phát, lượng xem bỗng nhiên dâng lên, tiếng vang cũng không tệ lắm."

"Tạ Nhu đứa nhỏ này, chính là trời sinh ra để kinh doanh truyền thông."

"Lão Tạ, anh nói lần này, Phó Tư Diễn có thể hay không tìm chúng ta nói chuyện hợp tác?" Thạch Duy mỉm cười.

Tuấn Dương Entertainment sở dĩ truyền bá tin tức ở hạng đầu, cũng là bởi vì nơi này tin tức đều là độc nhất vô nhị, có can đảm đưa tin xấu của minh tinh, minh tinh liền muốn tự mình cùng nó tạo mối quan hệ. Lần này bọn hắn nghĩ đến, đưa tin tức của Dung Hoan, Phó Tư Diễn vì để dàn xếp ổn thỏa cho Dung Hoan sẽ cầu cạnh ở chỗ bọn hắn, đến lúc đó nói chuyện hợp tác đều có thể dễ dàng.

Để bọn hắn nịnh bợ Phó Tư Diễn, không bằng để kim chủ chủ động tìm tới cửa.

Hai người tinh tế thưởng thức trà, đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa đánh vỡ cái không khí hài lòng này, Thạch Duy đặt chén trà xuống: "Vào đi."

Trợ lý đi tới, đem một cái văn kiện đưa cho Thạch Duy.

Hắn cầm qua, nhìn thấy chính là tin tức Tuấn Dương kinh doanh thực tế lãi lỗ , bên trong còn có mấy phần văn kiện đề cập đến Tuấn Dương từng có rất nhiều giao dịch phi pháp, một khi bị chính phủ tra ra,hậu quả là vài phút liền đóng cửa.

Thạch Duy vừa nhìn thấy, sắc mặt tái xanh: "Cái này...... Đây là ai gửi đến?!!"

"Là cái người tên "Phó Tư Diễn" gửi đến."

Thạch Duy cùng Tạ Khang nghe xong trong lòng đều hơi hồi hộp một chút.

Thạch Duy ngồi phịch xuống ghế, tức giận vỗ xuống cái ghế tay vịn: "Phó Tư Diễn làm sao có thể tra được những thứ này!"

"Tôi...... Tôi không biết." Tạ Khang cũng hoảng hốt.

Lúc này văn phòng có một cuộc điện thoại gọi đến, thư ký nói là một người tên "Phó Tư Diễn" gọi đến.

Thạch Duy nhanh chóng xông lên trước, nhận điện thoại: "Phó...... Phó Tư Diễn tiên sinh?"

"Là tôi, Thạch tổng, nghe danh đã lâu." Âm thanh người đàn ông trầm thấp.

"Phó tiên sinh, tôi đã nhìn thấy thứ cậu gửi cho tôi...... Đây là có ý tứ gì?"

"Thạch tiên sinh, tôi đi thẳng vào vấn đề." Hai giây sau, người đàn ông thanh âm lạnh lẽo xuyên thấu qua ống nghe truyền đến: "Tuấn Dương truyền bá tin đồn thất thiệt, nói xấu vợ tôi, ông gánh được hậu quả sao?"

Lúc đầu tâm trạng Thạc Duy trò chuyện cũng không phải là dạng này, hắn lúc đầu còn có thể vênh váo đắc ý nắm giữ quyền chủ động, nhưng là bây giờ đang cầm văn kiện này trong tay, hắn cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

"Phó tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi, kỳ thật chuyện này chúng ta có thể giải quyết thích đáng......"

Người đàn ông lạnh giọng cắt đứt: "Ông cảm thấy tôi có thể cùng ông giải quyết thích đáng sao? Tôi cho ông hai cái phương thức giải quyết, cái thứ nhất, sa thải Tạ Nhu, công khai nói xin lỗi làm sáng tỏ sự thật, cái thứ hai, văn kiện gửi cho ông tôi lập tức công khai, đồng thời chuẩn bị tiếp nhận khởi tố, luật sư của tôi sẽ tiếp tới cùng."

Anh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Thạch Duy tức giận đến đem ống nghe hung hăng quẳng xuống đất, văng tục, chỉ hướng Tạ Khang: "Nhìn xem đây chính là các người gây ra!"

"Lão Thạch anh đừng có gấp, Phó Tư Diễn nói thế nào?!"

"Có thể nói thế nào, xin lỗi làm sáng tỏ, tiện thể sa thải Tạ Nhu."

"Cái này sao có thể được!"

" Cái kia nếu không Tuấn Dương chúng ta với mẹ hắn cùng nhau chơi đùa cho xong!"

***

Dung Hoan ở văn phòng đợi một hồi lâu, rốt cục Phó Tư Diễn cũng trở lại. Cô chép miệng: "Anh làm sao đi lâu như vậy?"

"Thật có lỗi bảo bối, vừa mới xử lý xong." Anh dắt tay cô, mang cô đi ra cửa, Dung Hoan nghi hoặc: "Anh đến cùng xử lý như thế nào?"

"Em đợi lát nữa liền sẽ biết."

Người này còn thần thần bí bí.

Anh hỏi cô muốn ăn cái gì, cô liền nói ăn chút gì đó thanh đạm, "Buổi chiều tính đã, em trước hết về nhà đi ngủ, có chút buồn ngủ."Cô nói.

"Được, cơm nước xong xuôi anh đưa em trở về."

Phó Tư Diễn mang Dung Hoan đi ăn món ăn Quảng Đông, hai người ngồi xuống, anh đem menu đưa cho cô, tay khoác lên thành ghế của cô, "Thích ăn cái gì thì ăn cái đó."

Cô xem menu, tất cả bực bội buổi sáng đều ném ra sau đầu, "Thịt lợn nướng giòn, Chả giò tôm tỏi, khoai môn bào sợi, sườn và chân gà, bánh bao tôm to......"

Anh không khỏi cười, "Ăn được nhiều như vậy?"

"Em cái gì cũng muốn nếm mà."

"Được, nhóc con đợi lát nữa ăn không hết liền trừng trị em."

Ghi món ăn xong, anh thừa dịp không người, đem cô kéo vào trong ngực, "Để cho anh hôn một cái."

Cô bị lời tâm tình của anh rót vào bên tai làm cho mặt đỏ tới mang tai, "Phó Tư Diễn anh đứng đắn một chút đi mà......"

Cái cằm của anh kề trên đỉnh đầu cô, tiếng cười trầm thấp truyền đến: "Em chẳng phải thích anh như thế này?"

"......" Cô mới không có.

Trà bánh bưng lên, Dung Hoan cắn một miếng lớn, Phó Tư Diễn hiếm khi động đũa, hầu hết đều chỉ là xem cô ăn, đem thức ăn cô thích chuyển tới trước mặt cô.

Dung Hoan miệng vừa cắn một ngụm sủi cảo tôm, đang nhai trong miệng, quay đầu liền thấy Phó Tư Diễn nhìn mình ánh mắt mang theo ý cười.

Cô lập tức quay đi mặt đỏ ửng, nhanh chóng nhai xong nuốt vào, lại quay trở lại: "Anh đừng nhìn em......"

"Hoan Hoan, em ăn cơm thật giống với tiểu Hamster , đặc biệt đáng yêu."Anh  nói.

Dung Hoan hừ một tiếng, trên mặt bàn điện thoại rung lên, cô cầm lên xem, là Hồ Hinh gửi tới tin tức: 【 Trên mạng có truyền thông bắt đầu làm sáng tỏ chuyện của em, nhanh tới xem một chút!】 Cô mở Weibo ra, liền thấy có một tài khoản gọi là "Tuấn Dương Entertainment"  làm sáng tỏ việc này, Dung Hoan bí mật gặp gỡ một người đàn ông là tin đồn nhảm, ở đây xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng danh dự của Dung Hoan. Dưới bài viết dân mạng lập tức phản kích, mạnh mẽ khiển trách Tuấn Dương, rất nhiều người đứng ra vì Dung Hoan.

Dung Hoan vui vẻ đưa di động cho Phó Tư Diễn nhìn: "Anh nói xem bọn họ thế nào liền thay đổi? Có phải là do anh xử lý hay không?"

Anh  không có trả lời, nắm chặt tay của cô hỏi: "Vợ à, chúng ta phát Weibo đi."

"Hả?"

Phó Tư Diễn lấy điện thoại di động ra, đem một bài nháp Weibo cho cô xem, "Thế nào?"

Dung Hoan nhìn xem mặt hơi đỏ, cuối cùng gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng: "Được......"

Anh cười, ấn đăng.

Mười lăm phút sau, tin tức nóng bậc nhất ở đầu Weibo, càn quét mạng lưới: Dung Hoan là vợ của tôi, là tôi một đời để trong lòng nuông chiều, không có bất kỳ người nào có quyền lợi chửi bới cô ấy,  nếu như lần tiếp theo còn có loại này tin tức, tôi sẽ liên hệ luật sư, nghiêm túc xử lý. @ Dung Hoan *cùng tấm ảnh là giấy hôn thú của hai người.*

Dung Hoan sau đó bình luận: Chồng của tôi rất hung dữ.

Dân mạng điên rồi.

Cái này mẹ nó là tình yêu thần tiên gì vậy.

***

Buổi chiều, Phó Tư Diễn vui vẻ đưa Dung Hoan về nhà, anh chân trước vừa đi, chân sau cô liền đi ra ngoài.

Nói là đi ngủ, kỳ thực là muốn chuẩn bị sinh nhật cho anh. Cô liên hệ một cửa hàng đồ ngọt cao cấp, là có thể tự làm bánh sinh nhật, cô muốn tự tay làm cho anh một cái.

Đem bánh gatô xách về, Hồ Hinh cũng đem những thứ mà Dung Hoan nhờ mua vào trong nhà, cô chuẩn bị xong, liền gọi điện cho Phó Tư Diễn: "Chồng à, hôm nay mấy giờ anh về?"

"Sao vậy, chắc là hơn sáu giờ."

Cô vụng trộm cười, "Được, về sớm một chút, em chuẩn bị bữa tối cho anh."

***

Màn đêm buông xuống,  khu biệt thự hai bên là đèn đường ấm áp có một chiếc Maybach lái tới, cuối cùng dừng ở cửa một tòa biệt thự.

Phó Tư Diễn xuống xe, vừa đi vào trong nhà, bên tai còn đang trò chuyện: "Cậu cùng Minh Dao cãi nhau nói với tôi cái rắm, tôi có thể nghĩ kế cho cậu?"

Vũ Lương khó chịu: "Không phải cậu giúp tôi hỏi Dung Hoan một chút, con mẹ nó chứ cũng không biết làm sao dỗ nữ sinh......"

Phó Tư Diễn nhấn vân tay, cửa vang một tiếng mở ra, anh đi vào trước phát hiện ánh đèn lờ mờ, phòng khách tựa hồ lóe lên mấy ngọn đèn yếu ớt, anh đang buồn bực, liền nghe được một cái âm thanh nhu thuận đáng yêu: "Chủ nhân, anh trở về rồi,"

Anh nhìn thấy, Dung Hoan từ trong phòng khách đi tới, ánh mắt anh dừng trên người cô tựa hồ muốn xuyên thấu.

Hô hấp anh đột nhiên xiết chặt.

Cô gái một thân trang phục hầu gái trắng đen xen kẽ, trước ngực là nơ con bướm cùng dây băng đáng yêu, giờ phút này cô nhìn thẳng anh, ánh mắt hơi xấu hổ.

Đầu kiên điện thoại Vũ Lương nghe được kia âm thanh nũng nịu"Chủ nhân", sợ ngây người, trong đầu miên man bất định: "Phó Tư Diễn cậu mẹ nó đang làm gì vậy!"

Người đàn ông không để ý hắn, trực tiếp cúp điện thoại, hướng Dung Hoan đi đến, đem cô mạnh mẽ kéo vào trong ngực.

Anh tròn mắt nhìn cô, lòng bàn tay gãi cái cằm cô, thanh âm khàn khàn đến đáng sợ: "Bảo bối, vừa rồi gọi anh là cái gì?"

Cô thanh âm nhỏ như ruồi muỗi, "Chủ nhân......"

Cô vừa mới nói xong, nụ hôn của anh như mưa to gió lớn kéo tới, giống như là muốn đem cô gái nuốt vào trong bụng, bàn tay cô chống đỡ lấy bộ ngực của anh, nức nở cầu xin tha thứ.

Anh nghe vậy, trong lòng thầm mắng một câu.

Cô như này, ai có thể chịu nổi.

Thẳng đến khi hôn đủ, anh mới buông cô ra, tay của anh xoa lên gương mặt của cô, khóe môi nhẹ câu: "Làm sao mà hôm nay lại ăn mặc như này?"

Dung Hoan có thể nghĩ ra chiêu này, còn không phải lần trước Phó Tư Diễn thường xuyên bên tai cô nhắc tới những thứ này, mà hôm nay bộ quần áo này rất bảo thủ, chỗ đó đều không có lộ!

Tuy là nghĩ như vậy, cô ngửa đầu nhìn anh, cười thật ngọt ngào: "Chồng à sinh nhật vui vẻ."

Anh sửng sốt một chút, phát hiện mình nhiều năm nay không có tổ chức sinh nhật, đều đã quên ngày này.

"Cảm ơn vợ."

Cô nắm chặt tay của anh, dẫn anh đi đến phòng ăn, anh liền thấy một bàn cơm Tây tinh xảo, ở giữa đặt cái bánh gatô.

"Đây đều là em làm?" Anh có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Đương nhiên rồi, bao gồm cả bánh gatô, chỉ cần anh thích, em đều có thể làm cho anh."

Cô đưa lên bánh gatô đến trước mặt anh, cười nhẹ nhàng: "Nhanh cầu nguyện và thổi nến."

Anh nghe lời làm theo, cuối cùng thổi rớt ngọn nến, Dung Hoan hỏi anh: "Anh có muốn nếm thử bánh gato không?" Cô cười quyệt miếng bơ, bôi trên môi anh, ai ngờ anh chế trụ sau gáy cô lần nữa hôn xuống.

Vị bơ thơm ngọt tản ra anh thấp giọng hỏi: "Ngọt sao?"

"A......"

Anh càng hôn sâu, đầu ngón tay thăm dò vào dưới váy, cô lập tức đỏ mặt ngăn cản anh: "Hôm nay không thể như lần trước được! Những thứ này em chuẩn bị rất lâu......"

Anh ngừng lại, thở hổn hển bên tai cô: "Ai bảo bảo bối hôm nay mặc như thế. Rất gợi cảm"

Gợi cảm?? Rõ ràng rất bảo thủ có được không!

Anh cũng không còn khi dễ cô, hai người ngồi xuống, anh nhìn một bàn cơm Tây tinh xảo, cười hỏi cô: "Hoan Hoan không giới thiệu một chút sao?"

"Đây là gan ngỗng chiên cùng cây thì là, bơ bánh ga-tô, rượu đỏ, bò bít tết tiêu đen......" Dung Hoan đứng dậy đem một chiếc bát để tới trước mặt anh: "Cái khác em không dám hứa chắc ăn ngon, nhưng là cái này một bát mì trường thọ thêm trứng em có thể đảm bảo, trước kia sinh nhật của em , mẹ em đều cho nấu cho em."

Anh cười khẽ, "Thật đúng là Trung Tây phối hợp."

Phó Tư Diễn đều nếm mấy miếng, mặc dù hương vị so ra kém bên ngoài nhà hàng Tây, nhưng anh biết đều là cô vì anh mà tỉ mỉ chuẩn bị, làm sao anh lại không cảm động được.

"Bảo bối thật ngoan." Anh xoa xoa đỉnh đầu cô.

Thấy anh ăn vui vẻ, cô cũng có cảm giác siêu thỏa mãn, bữa tối lãng mạn kết thúc, Dung Hoan đưa Phó Tư Diễn tới phòng khách, cô để anh chờ ở đây, cô còn có niềm vui bất ngờ dành cho anh.

Cô vội vàng chạy lên lầu, sau một lát cầm một cái túi xuống, đưa cho anh: "Chủ nhân, quà sinh nhật."

Anh nhíu mày mở túi ra, phát hiện là một chiếc áo sơmi trắng, Dung Hoan nói: "Đây là em cho người may riêng cho anh."

Anh lập tức mặc thử, phát hiện thật vừa người, hóa ra cô gái đều tự âm thầm ghi nhớ kích thước của anh. Dung Hoan chỉ chỉ ống tay áo, anh lật ra xem, phát hiện có chỗ đặc biệt.

Phía trên là Dung Hoan thêu lên chữ viết tắt.

"Là em thêu lên, anh đừng chê xấu." Cô ngượng ngùng sờ sờ đầu.

Anh cười, đem cô ôm vào trong ngực, "Hoan Hoan chính là áo bông nhỏ tri kỉ của anh. Cảm ơn, anh rất thích."

Đêm nay Phó Tư Diễn thật sự là cảm giác được tầng tầng lớp lớp kinh hỉ, vừa có một chút bình thản lại không mất phần lãng mạn của sinh nhật, cũng chỉ có Dung Hoan có thể cho anh.

Cô nói, còn có một thứ muốn cùng anh xem.

"Đây là bất ngờ cuối cùng của đêm nay."

Dung Hoan cùng anh ngồi trên ghế salon, cô mở ti vi, bên trong liền hiện ra một thân ảnh.

Cô ngồi tại gian phòng trước bàn, hướng phía ống kính phất tay: "Này, hôm nay là ngày thứ hai đến NewYork, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, tôi vừa ăn điểm tâm, có bánh mì nướng, tôi hiện tại liền bắt đầu nhớ những bữa sáng dì Tĩnh làm......"

Đây là Dung Hoan ở chung cư nước ngoài quay video, lúc ấy cô nghĩ thời gian quá nhàm chán, lại không có người nói chuyện, liền thỉnh thoảng quay một vài video, cũng coi là hồi ức đặc biệt. Ai ngờ cái này một khi ghi chép lại, liền ghi chép ba năm.

Dung Hoan quay đầu nhìn về phía Phó Tư Diễn, cười nói: "Anh không phải là tiếc nuối vì bỏ lỡ em ba năm sao?"

Cô nguyện ý đem những kí ức độc nhất vô nhị này, cùng anh chia sẻ, phảng phất cũng làm cho cô và anh cùng nhau trở về.

Phó Tư Diễn không chớp mắt nhìn màn ảnh, mỗi cái video ngắn thì mấy chục giây, lâu là năm sáu phút, anh thấy rất chân thành.

Sau đó, chuyển tới một cái video, trong video là sáng sớm, Dung Hoan mặc đồ ngủ, ôm chân ngồi tại máy quay phim trước mặt, hốc mắt đỏ bừng.

Thời gian phía trên Phó Tư Diễn nhớ rất rõ ràng, là cô cùng anh ngày thứ hai không muốn liên hệ, Dung Hoan xấu hổ đoạt lấy điều khiển, muốn chuyển đến đoạn tiếp theo, lại bị Phó Tư Diễn ngăn cản: "Ngoan, anh muốn xem."

Trong video Dung Hoan trầm mặc mấy giây, nghẹn ngào nói: "Đêm qua Chú Phó gọi điện thoại cho tôi, tôi nói chú ấy...... Đừng lại quấy rầy tôi, tôi......" Cô nói nước mắt lại xuất hiện, "Tôi nghĩ tôi không thích chú ấy, thế nhưng là tôi vẫn nghĩ về chú ấy cả một buổi tối huhu......"

Dung Hoan: "....." Mất mặt quá aaaa.

Phó Tư Diễn xem vừa đau lòng vừa buồn cười, đem cô gái nhỏ ôm càng chặt, môi hôn vào trán cô: "Đáng thương cho Hoan Hoan nhà ta."

"Kia là em tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện."

"Tuổi còn nhỏ cứ như vậy thích anh, thật tốt."

Video tiếp tục, tiếp theo rất nhiều ngày, Dung Hoan lúc quay video đều không nhắc tới đến Phó Tư Diễn, anh hỏi cô có phải là khi đó thật muốn đem anh quên đi, Dung Hoan nhẹ nhàng rung đầu, "Em là sợ em vừa nghĩ tới anh, liền sẽ chảy nước mắt."

Đoạn thời gian kia mỗi lần vừa nghĩ tới anh, tâm tình của cô giống như máy bay, từ một giây trước trên mây chợt hạ xuống đến thung lũng, thậm chí lâm vào thất thần lâu dài.

Thẳng đến tết xuân năm thứ hai trong video, Dung Hoan nặng nề mặc áo len, tiên nữ vung vẩy tay, cười nói: "Tại nước Mỹ ăn tết một chút cũng không có niềm vui thú, bắn pháo hoa cũng chỉ có một mình tôi, năm ngoái lúc này tại Lâm Thành......" Giọng nói của cô tạm ngừng, "Còn nhớ rõ anh giúp tôi bắn pháo hoa."

Cô trầm mặc mấy giây, nhìn về phía ống kính, nở nụ cười xinh đẹp: "Chúc mừng năm mới nha, chú Phó."

Phó Tư Diễn nói: "Lúc này trông em bình tĩnh hơn nhiều."Dung Hoan cười một tiếng: "Tại vì là em cho rằng em thành công quên được anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro