Chương 7: Lưu Manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã đến ngày nghỉ, cũng là lúc tiểu Hoa và Tô Thích đến nhà tôi chơi. Vừa vào cổng là bọn họ ồ cả lên. Tiểu Hoa hào hứng chạy tới trước ngắm nhìn
"Nhược Vũ Hạ, không phải chứ? Công nhận cậu giàu thật đó"
"Đây chỉ là nhà của cha tớ thôi"

Đúng vậy, tôi chỉ là con nuôi của ông ấy. Không có cái quyền gì mà can thiệp vào tài sản của ông cả. Tôi...cũng như con ở nhờ mà thôi....

Bước vào nhà, Tô Thích thì vẫn bình tĩnh, còn tiểu Hoa thì phấn khích cả lên. Cô nàng đi khắp mọi nơi ngắm nhìn, đúng là nhà giàu có khác. Thậm chí cái bàn ăn nhỏ nhỏ dùng để trang trí cho đẹp mắt cũng được điêu khắc bằng thạch ngọc quý hiếm rồi. Đến cái tủ lạnh chỉ có duy nhất một cái trên thế giới nữa chứ.
"Nhược Vũ Hạ, tôi công nhận em giàu thật"
"..."

Giàu thì có hạnh phúc gì đâu? Chỉ là có điều kiện không thiếu, còn về tình thương...thì tôi chưa cảm nhận được cái gì từ cha nuôi cả. Chỉ có bác Thần là bên cạnh tôi an ủi tôi mà thôi.

Tôi dẫn họ ra ngoài sân gần hồ bơi, có thể đãi tiệc thịt nướng ở đây cũng được. Nhưng người nướng sẽ là người hầu bọn họ. Còn tôi, tiểu Hoa và Tô Thích thì bơi trong hồ. Chúng tôi đùa giỡn rất vui, Tô Thích thì luôn bơi tới ôm lấy tôi. Hai thân thể chà sát nhau khiến tôi khó chịu một tý.
"Nhược Vũ Hạ, tớ mà khoe với bọn phụ nữ trên lớp, chắc bọn họ ghen tỵ với gia thế của cậu lắm"
"Tớ..tớ không muốn khoe khoang đâu"
"A...tớ xin lỗi"

Tiểu Hoa ngại ngùng cúi cúi đầu, tôi thấy khó xử không biết nói gì thêm. Tô Thích ngay lập tức phá hỏng bầu không khí này
"Không sao, một mình anh biết là được"
"Ừm"

Anh ấy vẫn ôm lấy tôi từ đằng sau, thân thể tôi nhìn rất là hoàn mỹ, nên khó trách anh ấy lại để ý đến vậy. Nhưng không dừng lại ở đó, Tô Thích còn đưa tay lên sờ ngực tôi, làm tôi giật mình mà đẩy anh ra. Mặt tôi đỏ bừng, nhìn thấy anh ngạc nhiên với mình, tôi khó xử cúi đầu xuống
"M..mọi người lên ăn trước đi, thịt đã xong rồi ấy. Tô Thích, em vẫn còn muốn bơi, anh lấy giúp em vài xiên nhé?"
"...Được"

Tô Thích hôn lên má tôi rồi cười thật tươi, anh và tiểu Hoa lên trước chỉ còn mình tôi dưới đây. Mặt tôi đỏ cả lên, tim đập thình thịch rất nhanh, nhưng vừa nãy tôi lại phản kháng với anh ấy. Có phải...tôi vẫn chưa đủ tin tưởng anh ấy hay không?

Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cứ lên bờ trước rồi tính sau. Tôi vừa mới một chút thì chân lại bị trật khớp, ngay lập tức tôi bị chìm xuống. Cảm giác như chân nặng trĩu, không thể điều khiển được nó. Tôi sợ hãi vùng vẫy khỏi mặt nước kêu cứu. Nhưng bọn người tiểu Hoa và Tô Thích thì lại không nghe thấy, họ đang giúp người hầu nướng thịt nên không để ý đến tôi. Tôi sợ hãi đập nước thật mạnh, giọng nói đang ngày càng khàn khàn đi.
"Cứu...Tô Thích..cứu em"

"Mọi người..c..cứu tôi với"
Đến lúc này mà họ vẫn chưa nhận ra, chết thật rồi. Cơ thể tôi uống nước quá nhiều mà chìm xuống, ý thức dần dần mất đi. Tôi ...lại mơ hồ thấy bóng dáng của mẹ. Đây là sự giải thoát cuối cùng? Sao không lấy nó đi từ lúc nhỏ, mà phải lấy ngay lúc tôi đang bên bờ của hạnh phúc? Nực cười...thật nực cười làm sao...kết thúc?
"Của em nè Nhược Vũ Hạ"
Tô Thích quay sang nhưng không thấy tôi, anh sợ hãi run run người
"Nhược Vũ Hạ..?"

Tâm lại tuyệt vọng như lúc còn nhỏ, tôi không còn sức để vùng vẫy nữa. Nhưng ý thức vẫn còn xót lại một ít, tôi thấy bóng dáng của người đàn ông nào đó đang bơi đến mình. Là Tô Thích? Không phải...người này...chính là cha nuôi !

Lúc tôi tuyệt vọng, đều là ông ấy ra tay tương trợ. Tôi chỉ mới cứu ông một mạng, mà ông đã đền đáp tôi vô số mạng người rồi. Nhưng tim tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc...vì sao vậy?

Cha nuôi đang bơi đến bên tôi, ôm lấy eo tôi mà thoát khỏi đây. Đến khi thân thể được đưa lên bờ, tôi mới có cảm giác không khí đang tràn vào
"Nhược Vũ Hạ? Con mau tỉnh lại cho ta"

Cha nuôi cúi xuống hô hấp nhân tạo cho tôi, tay thì liên tục ấn ấn vào phần ngực tôi. Dòng nước trong người không chịu được mà ực trào ra. Tôi nghiêng đầu ho sặc sụa, nước cuối cùng cũng trút hết, nhưng vẫn còn đọng lại một ít trong cơ thể. Cha nuôi đưa tay áp vào mắt tôi, vuốt vuốt gò má tôi
"Sao rồi?"

Tôi lờ mờ mở mắt ra, cha nuôi đang chau màu lại, trông khuôn mặt ông đang lo lắng cho tôi, tim tôi lại khẽ nhói đau từng hồi. Tôi nhìn qua tiểu Hoa và Tô Thích. Hai người họ cũng sợ hãi mà tái tím. Cha nuôi liền to giọng với Đức Sâm bên cạnh
"Nhanh, kêu bác sĩ tư nhân đến cho tôi"
"Kh..không cần đâu cha nuôi"
"Không được cãi"
"..."

Cha nuôi bế tôi lên, đưa tôi rời khỏi đây. Tiểu Hoa và Tô Thích thì ngỡ ngàng, lo lắng cho tôi. Họ chắc đang được một phen hú vía đây mà...

Đến căn phòng của tôi, cha nuôi bước vào phòng tắm đặt tôi ngồi xuống cạnh bồn. Ông nheo mắt nhìn thân thể tôi, bởi vì đi bơi...nên tôi mặc đồ tắm vô cùng sexy. Nên nó càng tôn lên vẻ hấp dẫn của cơ thể. Tôi mệt mỏi chống cự lại thân thể đang yếu này, hô hấp dần dần thông hơn trước.
"Tắm đi, rồi bác sĩ sẽ khám cho con"
"Vâng..."

Nhưng làm sao tôi tắm được, khi mà cha nuôi vẫn đứng đấy nhìn tôi? Tôi ngại ngùng định mở lời thì bị cha nuôi làm cho hoảng hồn
"Lại đây, tôi tắm giúp con"
"..h..hả?"
"Qua đây"

Tôi sợ hãi không dám nhích một bước, cha nuôi thở dài rồi đến trước mặt tôi. Đưa tay cởi đồ bơi trên người tôi xuống. Tôi run người đưa tay che lại, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, hô hấp lại gấp gáp.
"Ch..cha nuôi"
"Cha tắm cho con gái là chuyện bình thường?"
"..."
Bình thường được tôi chết liền ấy, đây ông ấy là cha nuôi tôi, không có thân phận máu mủ gì cả. Vậy mà cha nuôi còn kêu đó là chuyện bình thường?

Nhưng nào ông có dừng lại? Ông lại tiếp tục cởi bỏ đồ bơi của tôi. Bây giờ trên người tôi không một mảnh vải, tôi đưa tay che lại những chỗ cần che, tim đập nhanh hơn mọi lần. Thấy ông dừng lại một lúc, tôi tò mò ngước lên nhìn ông. Lúc này tôi mới biết, mình...chọc nhầm sói rồi.

Cha nuôi ngạc nhiên nhìn cơ thể tôi, ngay sau đó nheo mắt lại, trầm tư rất lâu. Tôi run run không biết phải làm gì, thì ông kéo tôi vào lòng, ôm chặt tôi
"Ch..cha nuôi, có chuyện gì sao??"
"Ta nghĩ...ta cũng nên tắm rồi nhỉ?"
".!?"

Ông ấy liền cởi bỏ áo trên người xuống, thấy ông sắp cởi bỏ quần ra tôi mới sợ hãi. Tôi đưa tay che mắt lại mà quên mất phải có nghĩa vụ che cơ thể mình. Ngay lập tức ông xoay người tôi lại, ép lưng tôi phải ma sát với vòm ngực ông. Tôi có dự cảm không lành, ngay bên dưới ông đụng vào cơ thể tôi khiến tôi sợ hãi mà đẩy ông ra. Tôi lùi về sau nhìn ông với ánh mắt kinh sợ. Thân thể không ngừng run rẩy
"C..cha nuôi, ông định làm gì con?"
"Nha đầu ngốc, ta chỉ muốn tắm cho con thôi mà?"
"Con..con tự tắm được..cha đi ra đi"
"..."
Thấy ánh mắt ông chuyển sang lạnh lẽo, tôi sợ hãi tránh né ánh mắt ông. Giờ khó xử rồi..phải làm sao đây? Ngay lập tức cha nuôi liền rời đi, ông đóng sầm cửa lại một tiếng rất to. Tôi giật mình mà ngồi xuống, cơ thể mệt mỏi thật rồi....

Nhìn vào trong gương tôi mới hoảng hồn, chết tiệt, vết sẹo đang ngày càng hở ra...có phải cha nuôi đã biết gì đó nên mới đối xử với tôi như vậy không? Nhưng cũng chắc không đâu, tôi nghĩ ông chỉ có ý tốt muốn tắm cho tôi mà thôi. Tôi liền lắc đầu cho bay hết những suy nghĩ đó, rồi lại bước vào bồn tắm ngâm mình.

Được nửa tiếng tôi mới bước ra, người đầu tiên tôi thấy là cha nuôi. Ông ấy vẫn chưa đi, quần áo thì chưa mặc, nhưng bên dưới đã được quấn khăn. Còn tôi...chết..tôi cũng chưa mặc đồ, tôi cũng chỉ vừa mới quấn khăn mà thôi. Tôi định bây giờ sẽ ra lấy quần áo. Thế mà cha nuôi vẫn chưa đi, không dừng lại ở đó, ông còn bước đến bên tôi làm tôi sợ hãi mà lùi mấy bước.
Số của tôi...tới chưa nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro