Chương 1: Phế hậu điên cuồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nương nương, phế hậu Hạ thị luôn miệng đòi gặp người." Tiểu Thiện sau khi hành lễ vẫn một mực cúi người bẩm báo, âm thanh có chút lo lắng xen lẫn tức giận.

Trên ghế quý phi, nữ nhân lông mày khẽ nhướng, trên mặt biểu lộ khó chịu cùng mệt mỏi, mắt hoa đào nhìn nha đầu thiếp thân rồi lại nhìn ra cửa. Đã hơn hai tuần, ngày nào Hạ thị kia cũng điên cuồng chửi rủa đòi gặp nàng. Phế hậu là người khẩu thị tâm phi, cũng vô cùng lợi hại, có thể không chế hai phần ba bá quan trong triều, làm cho bọn họ ủng hộ bản thân, thực sự là độc phụ. Ngược lại nàng, Lệ Phi Hương, chỉ mới vào cung một tháng, một bước lên làm Hiền phi, Hoàng hậu bị phế, phượng ấn vào tay nàng, quá nhiều sự kiện khó tin xảy ra trong vòng một tháng, nàng nghiễm nhiên trở thành yêu nữ mê hoặc thánh tâm, triều thần phẫn nộ đòi phế vị nàng. Hay cho một quốc mẫu nhân từ bị yêu phi hãm hại!

Lệ Phi Hương đứng dậy, miệng nhẹ nhàng nói :"Đi lãnh cung.", Tiểu Thiện cúc cung theo phía sau, hai người chủ nô cước bộ thong dong, Lệ Phi Hương mặc dù phong thái tiêu diêu nhưng thần sắc đã vài phần tái nhợt.

Dọc đường đi hai người gặp không ít nha đầu cùng các phi tử khác, ánh mắt nhìn các nàng vừa đề phòng vừa đố kị, thấy các nàng đi về phía lãnh cung chỉ dám hành lễ qua loa rồi rời đi, một nửa lời châm chọc hay xu nịnh cũng không dám nói. Trên dưới hậu cung đều biết rõ, hoàng thượng đã sủng Hiền phi đến vô pháp vô thiên, sau khi tìm được hình nhân kèm bát tự của Hiền phi sau tẩm cung của hoàng hậu thì lập tức phế hậu, đem phượng ấn cho Hiền phi chấp chưởng. Mà chỉ sợ, hình nhân đó là do hoàng hậu bị tính kế. Hiền phi này vừa nhập cung đã đứng hàng tứ phi, đủ để thấy được nàng lợi hại như thế nào.

Lãnh cung cảnh vật xơ xác tiêu điều, chỉ nghe thấy tiếng cười điên cuồng của phế hậu bên trong. Hai người Lệ Phi Hương còn chưa tiến vào đã nghe thấy âm thanh mắng chửi của Hạ thị.

"Lệ Phi Hương, ngươi chết đi! Ngươi là đồ yêu nghiệt mê hoặc hoàng thượng. Còn làm con rùa rụt cổ không dám gặp bản cung. Ngươi..." Mắng đến đây, cánh cửa mở ra, phế hậu ngẩn người, tay vừa vặn chỉ về phía cửa, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Lệ Phi Hương liền lập tức muốn lao đến cấu xé nàng. "Ta đánh chết ngươi! Ta hủy dung ngươi! Giết ngươi rồi hoàng thượng sẽ trở lại với ta. Ha ha ha ha..." Nàng ta lao đến muốn tấn công, lại bị bốn nha đầu giữ chặt lại, khí lực vô cùng lớn, nhìn bốn người các nàng còn có vẻ rất chật vật.

Lệ Phi Hương chậm rãi tiến tới, phế hậu vẫn không ngừng chửi rủa nàng. Khuôn mặt nàng ta gầy đi trông thấy, nửa tháng ở trong lãnh cung hẳn là không dễ dàng gì đối với thiên kim tướng phủ như nàng ta.

"Hạ Chi Linh, ngươi năm nay hai mươi mốt tuổi, vậy nhưng lại chẳng có chút khí chất gì cả. Ngươi xem, khuôn mặt này đã già nua, nếu hiện tại cho ngươi xuất cung, thiên hạ cũng nghĩ ngươi đã đủ tuổi (25) xuất cung rồi. Luận tuổi tác, luận thân phận, bản cung đều phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ." Lệ Phi Hương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt phế hậu, móng tay khẽ miết để lại một vệt hồng trên khuôn mặt của nàng ta. Nàng thống hận nữ nhân này. Lại luôn phải vì hoàng thượng mà kiên nhẫn với nàng ta. Lấy tính cách bình thường của nàng, chỉ sợ đã đem khuôn mặt này xé nát.

"Ngươi một cái tiện nhân, ta phi! "

"Câm miệng!" Một cái bạt tai rơi xuống, trên mặt Hạ Chi Linh xuất hiện bốn vệt đỏ, vừa nóng vừa rát, nhìn lên có thể thấy khuôn mặt tức giận đến cực điểm của Lệ Phi Hương. Nàng lấy khăn tay Tiểu Thiện đưa, nhẹ nhàng lau bàn tay của mình, biểu tình trở lại lãnh đạm, chậm rãi nói tiếp :"Ngươi cho rằng bản cung không biết việc ngươi làm với hoàng thượng? Ngươi cho rằng bản cung xen vào chia rẽ tình cảm phu thê các ngươi? Ha ha, ngươi nhầm rồi. Ngươi vĩnh viễn không hiểu được hoàng thượng."

Sắc mặt phế hậu càng thêm tái xanh, hai tay che lấy tai, đôi mắt hoảng loạn nhìn nàng :"Ngươi... ngươi nói bậy! Hoàng thượng nói với bản cung, nguyện một đời một kiếp một đôi nhân, sẽ không có nữ nhân khác. Chính là ngươi... ngươi dùng yêu thuật mê hoặc hắn!"

"Ha ha ha ha..." Lệ Phi Hương cười phá lên, lại tiếp tục vạch trần phế hậu. "Ngươi ở trong cung hoa tâm, cùng nam nhân khác tư thông, còn dám đòi hoàng thượng chỉ có một mình ngươi? Ngươi cho rằng ngươi sống đến ngày hôm nay là vì cái gì? Hay cho cái tình nghĩa phu thê ba năm kết tóc. Ba năm qua, tình nghĩa hoàng thượng trả ngươi sớm cũng đã hết rồi. Hắn yêu ngươi như vậy, nhưng ngươi lại không biết điều. Hiện tại, vở kịch phế hậu đáng thương này ngươi diễn cho ai xem? Ngày hôm nay của ngươi, đều là do ngươi tự chuốc lấy thôi. Chuyện ngươi làm, hoàng thượng không vạch trần ngươi, không có nghĩa là hắn không biết. Mà bản cung, cho dù không biết được tất cả, nhưng cũng đủ để nhìn ra tâm tư âm hiểm của ngươi. Nếu như trước đây, ngươi đối xử tốt với hắn, bản cung nhất định không tới gần hắn. Nhưng ngươi lại là cái dạng này, bản cung không thể trơ mắt nhìn nam nhân của mình bị hủy hoại." Từng lời từng lời của nàng đem phế hậu vạch trần, xem biểu cảm trên mặt nàng ta biến đổi hết trắng lại xanh, quả nhiên đã bị dọa cho hoảng loạn. "Đem phế hậu trói lại, ngày ngày ép nàng ăn, kẻ nào để nàng tự vẫn, đánh chết không tha!" Liễu Phi Hương quay người, đến cửa bỗng dừng lại một chút, dặn tiếp :"Nhét khăn vào miệng nàng, đề phòng nàng cắn lưỡi."

Cánh cửa trước mắt phế hậu tàn nhẫn đóng lại, nàng ta thống hận nhìn chằm chằm vào cánh cửa ấy, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay đến rỉ máu, vừa muốn mở miệng mắng chửi lại bị nha đầu nhét khăn vào miệng, sau đó bị trói lại ở trên giường. Phương pháp của Lệ Phi Hương quả thực tàn nhẫn, muốn làm cho nàng ta sống không bằng chết. Chỉ cần nàng ta phục vị, nhất định sẽ khiến nữ nhân đó chết vô cùng khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro