•|[ Đóa Bạch Ngọc Lan ]|•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cất gót rời phật điện, Nhật Tôn vẫn hiên ngang như lúc vừa bước đến, nhật quang vẫn chói lọi như vậy. Chỉ có một thứ thay đổi... là thanh âm, thanh âm của tiếng hát dường như đã khác lúc trước. Lần này, giọng hát lại trở nên có chút thi vị, hòa lẫn sự u sầu tịch mịch. Vẫn là câu hát ấy, vẫn nữ nhân ấy, nhưng khúc hát đã vang xa vạn dặm, nỗi buồn trong thâm tâm như được thuật lại thành lời. Thật du dương ! Muôn dân đang tất bật chuẩn bị cũng thoáng chốc ngây người, ngước nhìn nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, đứng dưới gốc bạch ngọc lan trắng lớn mà hát khúc tương tư. Nhật Tôn - một vị nam nhân đã thưởng biết bao diệu âm thiên hạ cũng trở nên say đắm với giọng hát ấy, khuôn nhan chợt ửng hồng như ai trót tửu vào môi. Hắn bước dần xuống từng bậc, từng bậc, càng ngày càng bước gần về phía nàng ta. Lý Thường Kiệt buông ngôn :

" Hoàng thượng, người muốn đi đâu vậy ạ ? "

Hắn đáp lời, nhưng ánh mắt của kẻ si tình, nào đâu vụt mất thứ hoa lệ trước mắt :

" Trẫm... nữ nhân kia... thật khuynh thành... đóa hoa đó... trong mộng trẫm đã nhận ra. Chính là nàng ta ! "

" Nàng ta ? " - Thường Kiệt thắc mắc.

Từ phía sau, ở trước ngưỡng cửa chùa, Hoàng hậu mỉm cười với Quý Phi rồi ngước nhìn về phía bóng lưng Hoàng Thượng mà rằng :

" Giọng hát đó, có vẻ là rất hay, rất quyến rũ đúng không Quý Phi ? Yến Oanh tung hoành ngày nào giờ cũng nên đương nhường sân hoa cho tiên nữ ngân âm rồi ! "

Quý Phi nhìn về phía Hồng Hạc mặt vẫn điềm tĩnh, thoạt cười :

" Quả nhiên là nữ nhân lợi hại. Hát vài ba câu cũng đã khiến người say lòng. "

" Nàng ta hát rất hay, còn có hồn khúc khiến người ta mê đắm... còn muội ? "

Tuyết Liên nhìn về phía Hồng Hạc mà nét mày khẽ rung, dường như Hồng Hạc đang châm chọc vào trái tim của ả nhưng Quý Phi vẫn tỏ ra bình tĩnh hơn cả :

" Thà là yến oanh, hát đôi phần người cũng vui, còn hơn là phượng hoàng trên cao mà giọng còn chua chát. Thiên long thưởng xong chắc cũng chỉ muốn bay đi về trời. "

Cả hai mỉm cười với nhau, nhưng hai chiếc lưỡi như hai thanh gươm sắc, có thể cắt từng miếng da thịt của đối phương, khiến trái tim nhau tổn thương từng chút một.

Trong lúc đó, nàng dưới gốc bạch ngọc lan vẫn tuyệt nhiên hát, không biết mình đang làm xao xuyến trái tim bồi hồi của một nam nhân xa lạ. Lý Thường Kiệt thấy Hoàng thượng tiến về đó, nhưng điệu bộ chàng vẫn rất khoan thai, khí thế vẫn là một bậc hoàng đế uy dũng. Nhật Tôn đã cách nàng rất gần, chàng hỏi :

" Nữ nhân này... hát hay quá ! "

Nàng ta chợt giật bắn mình, đôi phần ngại ngùng e thẹn mà buông lấy giỏ hoa, tay nâng tà mà bỏ chạy về phía vườn tằm xa xăm. Lý Thường Kiệt thấy nàng ta bỏ đi liền sai lính :

" Các ngươi, đuổi theo cô thôn nữ ấy, tìm ra nơi cô ấy đang ở. Còn các ngươi theo ta, bảo vệ long thể của Hoàng thượng. Trương công công, ông hãy ở lại đây cùng Hoàng hậu và Quý phi đi. "

" À được được ! " - Công công đáp.

Lý Thường Kiệt kéo theo Bạch Uy Cẩm - ái bạch mã của Hoàng đế và Thương Lôi - ái hắc mã của Lý Thường Kiệt theo bọn lính canh mà đuổi theo nàng ta. Nhưng nàng ta là người thông thuộc địa hình làng mạc, sớm thoắt ẩn thoắt hiện bên trong hàng rậm dâu. Chỉ có cách là theo bọn lính mà lần tìm nơi nàng ấy ở. Sau đó vài chốc, một tên lính canh đến báo :

" Thưa Hoàng thượng, thưa Thái úy, bên gần sườn đồi, đến hết rậm dâu này, có một mái nhà khá tốt, chắc hẳn là xưởng nuôi tằm. "

" Được, để ta và Hoàng thượng qua đó xem sao ! "

Cả hai cùng các tên lính đi vụt qua những rậm dâu dày đặc, thoáng chốc cũng đã đến một ngôi nhà nhìn không quá khá giả nhưng trông thuận mắt. Liền rời yên ngựa mà hỏi thăm xem sao.

" Cho hỏi, bên trong có ai ở không ? " - Lý Thường Kiệt hỏi.

Một người phụ nữ có phần hơi chính chắn bước ra từ gian trong, bà thấy trước nhà mình có đông nam nhân liền buông ngôn hỏi thăm :

" Các vị nam nhân ghé đây là muốn hỏi thăm điều chi ? "

Sau khi bước ra đến nơi, bà mới phát hiện người trước mắt mình đang mang long y, khí chất ngút trời. Kề bên cũng không kém, những năm đó không ai không biết Lý Thường Kiệt, uy dũng lừng lẫy Đại Việt. Bà mới quý xuống khấn vái :

" Thần nữ thất lễ, thần nữ thất lễ, xin Hoàng thượng và Thái úy thương tình nữ nhân sai sót mà bỏ qua. Thần nữ xin nhận sai nhưng xin đừng làm hại đến Nương nhi. "

" Nương nhi ? " - Nhật Tôn bất giác hỏi và đỡ phu nhân dậy sau khi hành lễ.

" Dạ dạ ! Là con gái của thần nữ ! "

" Chúng tôi có thể gặp nàng ấy được không, phu nhân ! "

" Quý quá quý quá, miễn Hoàng thượng không chê con bé là tốt quá rồi ạ ! Kính mời người hãy vào trong hàn thuyên tiếp ạ ! Thần nữ xin chuẩn bị trà bánh ! "

Sau đoạn Nhật Tôn cất gót vào bên trong gian, thoáng mát và đầy hoài cổ. Đã lâu rồi chàng không được nghỉ chân tại nhà dân, đã là vùng kí ức xa xăm từ những niên chàng còn là Đông cung Thái tử. Thường Kiệt không vào, chỉ đứng tựa lưng vào thành cửa, thu phần lời nơi bọn họ hàn thuyên. Sau khi phu nhân bước ra từ gian sau, Nhật Tôn cũng đứng dậy đón lấy trà bánh một cách từ tốn khiến Đồng Thúy - Đồng phu nhân cảm thấy khó xử. Bà sợ làm đôi tay uy long của người bị trà làm hổi, làm phỏng, sẽ khó mà giữ mạng. Nhưng Nhật Tôn nói lời khiến bà nhẹ lòng đôi ba phần :

" Trẫm cũng từng là một nam nhân du ngoạn chốn đó đây, biết bao lần trầy da xát thịt. Nếu trẫm có nhỡ tay tự mình làm phỏng cũng là do trẫm thôi. Phu nhân cứ an tọa đi, là nhà của người mà."

Hắn đặt trà bánh xuống, phu nhân cũng ngay ngắn tọa lên, chờ người mở lời muốn hỏi han điều gì. Nhật Tôn lấy kim bạc từ tay Thường Kiệt rồi thử qua trà bánh, thấy kim bạc không đổi màu cũng cho qua mà tiếp tục hàn thuyên.

" Phu nhân đây có một người con gái rất xinh đẹp khả ái, trẫm xin được diện kiến nữ nhân này. "

" Ôi ! Để thần nữ mời con ra, không để Hoàng thượng mong mỏi ! "

Bà lại vào trong gian, nghe tiếng lộc cộc từ đôi mộc hài phát ra khiến lòng Nhật Tôn lo lắng, bồi hồi. Hắn luôn ngóng chờ vào cửa thông gian, chờ một hồi lâu cũng có một người con gái xuất hiện. Có phải chăng là nữ nhân hoa giới về chốn hồng trần ? Nàng yêu kiều, mỹ lệ, hồ ly nhãn long lanh, sắc sảo. Đôi mắt như đôi cánh hạc, nhẹ nhàng uyển chuyển, đôi môi đỏ hồng, thanh cao. Nét mày thanh mảnh, thân ảnh tựa như đóa phong lan mùa xuân, đầy thơ thẫn và có chút hương thơm rộn ràng.

Hắn ngây người, đến Ngô Tuấn - Lý Thường Kiệt cũng có đôi phần lung lay trước sắc đẹp khuynh thành này. Phải nói rằng, Hồng Hạc, Tuyết Nga, nếu bây giờ còn có thêm nàng ta, chẳng phải hậu cung sẽ càng thêm khoe sắc sao ? Nhưng nhìn kĩ một chút, đó là hồ ly nhãn, có phần sẽ mưu mô, nhưng mà Nhật Tôn không màng lắm vì thật ra nó lại hợp với khuôn nhan kiêu kì của nàng ta.

Sau khi diện kiến thánh giá, nàng liền hành lễ với Nhật Tôn và Ngô Tuấn :

" Thần nữ, Lê Khiết Nương xin diện kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thần nữ xin được diện kiến Thái Úy. "

Nhật Tôn thấy nàng vừa hành lễ xong thì đưa tay nâng người nàng dậy, mặt mỉm cười phúc hậu khiến Khiết Nương bỗng nhiên cũng cảm thấy xao xuyến. Hắn đột nhiên nhìn sang Đồng phu nhân, buông ngôn :

" Trẫm sẽ đưa nàng ấy về cung... để trở thành thiếp thất của trẫm ! "

Phu nhân đột nhiên bất ngờ, kể cả là Khiết Nương cũng cảm thấy đột ngột, liền rụt tay về và lui dần về phía mẹ mình. Nàng nắm tay của mẹ và quay sang nói :

" Mẫu thân, hiện giờ nhi thần chỉ có mình mẫu thân thôi, con không muốn rời xa mẫu thân một chút nào. "

Đồng Thúy cũng ngấn lệ khóe mi, đặt tay lên tay con mà rằng :

" Mẫu thân cảm thấy hạnh phúc khi thấy con yêu thương và bên cạnh mẫu thân. Nhưng mẫu thân lại hạnh phúc hơn khi con được sung túc đủ đầy. Phụ thân con mất sớm, mẫu thân ruột của con cũng vậy. Mẫu thân nuôi con đến bây giờ không muốn con chịu thiệt, mong con hãy theo người về thành, con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn..."

Khiết Nương khóc nức nở khiến Nhật Tôn có phần không nỡ để họ chia xa, nhưng nếu đánh mất nàng ấy, hắn sẽ cứ hoài mộng về một người con gái ấy suốt canh thâu. Cũng vì thích nàng nên muốn nàng trở thành thê thiếp. Đương thời là thiếu nữ trăm hoa lại phải lấy người trung thời làm phu quân thật tình cũng là chuyện khó nói. Nhưng đã làm thê làm thiếp của bậc minh quân, dòng dõi hoàng tộc là một chuyện khó ai sánh bằng, nhưng đôi khi sẽ là chuyện khổ trăm bề, nhỡ như có chết oan thì hồn xác cũng không có đất mồ mà chôn. Biết rằng nỗi buồn của mình cũng là nỗi buồn của mẫu thân nhưng vì là lời khơi lòng từ vị hoàng đế kia, nàng cũng có chút lây động.

" Người có thực sự sẽ không phụ lòng thần nữ hay không ? "

Một câu hỏi bất ngờ khiến Nhật Tôn cũng có phần ấp úng nhưng cũng dần trả lời :

" Trẫm chắc chắn ! "

" Thần nữ chỉ mong người đừng phụ lòng thần nữ, đừng khiến người nhà của thần nữ thiếu thốn là được. "

Nhật Tôn đồng ý không thôi, nắm lấy tay của nàng rồi lau đi lệ vương khóe mắt, chàng vén mái tóc nàng lên tai, nụ cười khả ái niềm nở :

" Ta mơ thấy nàng... và khi gặp nàng ta đã biết... đó là định mệnh... là trời ban. "

Khiết Nương mỉm cười thích thú, lấy tay che đi nụ cười thục nữ kia, nàng cùng nắm tay nam nhân vừa lạ vừa quen tiến ra ngưỡng cửa. Chàng dần buông tay, đưa thân lên yên ngựa, long nhãn vẫn hướng về nàng một cách lưu luyến. Chàng nói về phía nàng :

" Hôm mai, trẫm sẽ cho người đến đưa nàng về thành. Kể từ ngày mai, nàng sẽ trở thành phu nhân của trẫm, trở thành một phần của hậu cung trăm bề hoa khoe sắc. Nàng sẽ là đóa bạch ngọc lan đẹp nhất thành. Trẫm chắc điều đó ! "

Nàng mỉm cười e thẹn, ngượng ngùng mà má đào ửng nhẹ hồng hào, ngước mắt lên trên. Đấng phu quân lấp đi ánh nắng hanh chiếu rọi. Thẫn thờ. Nàng bước lại gần dây cương, đưa tay chạm nhẹ lên mao hồng tơ trắng, thủ thỉ :

" Thiếp đã gặp người từ trong mơ... dưới gốc bạch ngọc lan ấy... "

Nhật Tôn không tin vào nhĩ thính của mình. Hắn đương lúc này cảm thấy thật hư ảo, cứ như một giấc chiêm bao đầy mộng cảnh. Hắn cứ ngỡ là một điều gì đó không thực từ khóe môi kia. Cũng đương lúc suy ngẫm cũng có thể đã là mối lương duyên được sắp đặt.

Đâu ai có thể ngờ ngày mai ta sẽ gặp ai, trải qua những gì. Đã mơ thấy người, đã gặp được người. Chỉ mong là duyên trời định đoạt. Chỉ mong dây tơ hồng ngủ muộn giấc mơ xuân. Tỉnh lại người bên gối, thiếp đi người chung chăn. Đã mong gặp nhau, đã không lỡ hẹn. Người cầm dây cương lòng vui không ngớt, người cười viên mãn dưới gốc hoa lan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro