Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ngày 1 tháng 5 năm 2015, Trung Quốc, thành phố G.

Đây là trung tâm thành phố G.

Ở đây có một cái quảng trường rộng nhất thành phố, thậm chí là rộng nhất toàn quốc, một trung tâm thương mại phong phú đủ mọi ngành nghề, người tới người lui tấp nập.

Trong màn hình lớn trên trung tâm con phố, bản tin phát sóng dường như hoạt động không ngừng nghỉ, nội dung tin tức về 'người bạn ngoài hành tinh' đến từ tinh hệ thứ năm xa xôi kia— Nhưng mà rất tiếc, đồng ý dừng chân ngẩng đầu lên xem bản tin rốt cục đang nói gì cũng chỉ lác đác vài người.

Lần đầu tiên "người bạn ngoài hành tinh" xuất hiện trong tầm mắt, bấm bấm ngón tay tính xem, ước chừng cũng đã là chuyện hơn một tháng trước rồi.

Hồi đầu, lúc thông tin này được công bố, mấy kiểu tiêu đề "Sinh vật có trí tuệ ngoài con người" quả thực nhanh chóng chiếm hết các trang đầu truyền thông. Một thời gian, hầu như câu đầu tiên mà ai ai cũng nói không phải là "Ăn cơm chưa?" mà là "Nghe nói có người ngoài hành tinh?". Nhưng, ước chừng sau ba tuần, không ngoài dự đoán, ngày nay cảm giác mới mẻ đến nhanh đi cũng nhanh, người ta lại một lần nữa quay lại nhịp sống vốn dĩ.

"Mấy chuyện về người bạn ngoài hành tinh" triệt để trở thành câu chuyện trà nước, là một trong những chủ đề khi hết chuyện tám với nhau mới được lôi ra buôn.

Mà ngày nay, trên con phố sầm uất tại thành phố G này, hiển nhiên có những việc còn hấp dẫn sự chú ý của người ta hơn "mấy chuyện về người bạn ngoài hành tinh"— Mốt thời trang, tiền bạc châu báu, giao tiếp xã hội, những chuyện này mới là lâu dài, vĩnh viễn, không dứt với loài người.

Ánh đèn neon bật sáng 14 tiếng không nghỉ, lấp lóe biểu ngữ quảng cáo, từ sáng tới tối, mỗi ngày, hàng ngàn người đi đi lại lại như mắc cửi trên con phố buôn bán náo nhiệt, họ hoặc một mình cắm đầu bước đi, hoặc ba năm người thành nhóm trò chuyện vui vẻ, trong tay là chiến lợi phẩm túi to túi nhỏ, họ như không biết mệt mà ra ra vào vào mỗi cửa tiệm thời thượng trên phố—

Mà trong nhóm người shopping ăn diện, cũng không có gì bất ngờ khi thấy một hai người trong tay chẳng xách bao to bao nhỏ, họ chỉ hoặc ôm hoặc dặt theo chó mèo thú cưng bảo bối mà đi.

Khung cảnh thường thấy là những người này luôn luôn đi thẳng, lướt qua cả con phố, không một cái liếc mắt tới những cửa tiệm khiến ai nấy hoa mắt chóng mặt, họ cứ thế đi qua, tới tận cuối con phố mới dừng chân trước một cửa tiệm trang hoàng có vẻ bình thường.

Cửa tiệm này không có biển hiệu lấp lánh, chỉ có một tấm biển truyền thống khắc đơn giản bốn chữ "Chiêu Tài Tiến Bảo"— Còn về phần cái tên cửa tiệm có phải là lời hò hét tới từ nội tâm chủ tiệm không thì ai biết được.

chiêu tài tiến bảo – 招財進寶: được sử dụng như một câu chúc may mắn về tài lộc, nghĩa là "gọi tiền bạc chạy vào túi tiền", thời cổ đại câu này được khắc trên tiền xu.

Trong tủ kính trưng bày ra ngoài phố của "Chiêu Tài Tiến Bảo" là các thú cưng được gửi trông hoặc gửi bán.

Trong cửa hàng có mèo có chó, có hamster, có thỏ, thậm chí trong góc phòng còn có một chú heo cảnh lười biếng ngồi đó... Các thú cưng được sắp xếp đâu vào đấy, qua lớp cửa kính xem như là sạch sẽ, người qua đường có thể thấy rõ những động vật nhỏ đáng yêu khả ái đang ngọ ngoậy đủ kiểu hành động— Chúng là những nhân công giá rẻ làm việc tạm thời bị chủ tiệm vô lương tâm trưng dụng, chỉ được trả duy nhất một bát thức ăn cho thú cưng, chức vụ làm chiêu bài sống cho "Chiêu Tài Tiến Bảo"...

Bình thường, lúc khách hàng mang thú cưng tới "Chiêu Tài Tiến Bảo" sẽ đứng trước tủ kính này ngắm nghía một lát, tựa như đang xem xem tình hình trong đó thế nào, có thể chứa thêm bảo bối nhà mình nữa không, vị trí các bảo bối khác ra sao xong mới lộ ra vẻ vừa ý, mới đẩy cánh cửa kính bước vào—

Cánh cửa vừa mở ra một cái, tiếng "gâu gâu gâu" hay "meo meo meo" ồn ào tràn ra phố. Sau khi khách hàng mang theo thú cưng bước vào, cánh cửa kính lại một lần nữa khép chặt, tiếng "gâu gâu gâu", "meo meo meo" cũng một lần nữa được ngăn cách.

Bên ngoài cánh cửa, thế giới bên ngoài vẫn hoàn toàn thuộc về con người. Còn bên trong cánh cửa, lại là một thế giới khác.

Một thế giới chỉ thuộc về thú cưng.

Ở nơi này, thú cưng mới là đối tượng được hưởng thụ sự phục vụ cao cấp nhất.

Từng giây từng phút, sau lớp kính, khoảng chừng bảy tám nhân viên làm đẹp cho thú cưng mặc trang phục tiêu độc, đeo khẩu trang che hơn nửa mặt đang bận rộn chăm sóc sắc đẹp cho đủ loại thú cưng trên bục. Với những ngón tay khéo léo, những đường kéo sạch sẽ, lông lá muôn màu muôn sắc tung bay. Mỗi một bạn thú cưng, dưới bàn tay của họ sẽ có được tạo hình thích hợp nhất với mình...

Khi các bạn động vật nhỏ đang được chăm sóc sắc đẹp, chủ nhân của chúng chỉ phải ngồi trong một quán cà phê cách biệt hoàn toàn với phòng làm việc, điều hòa rất mát, uống cà phê xay miễn phí, nhàn rỗi ngồi đợi và tán chuyện về nuôi thú cưng hoặc những chuyện họ thấy thú vị với những vị khách khác. Không bao lâu sau, họ sẽ được đưa bảo bối của mình về nhà, những vật nhỏ trước khi vào phòng làm việc trông như ăn mày ăn xin, sau khi ra khỏi phòng làm việc chính là công chúa hoàng tử.

"Chiêu Tài Tiến Bảo" không phụ lòng chủ tiệm, người đã đặt cho nó cái tên thật may mắn như vậy, là tiệm làm đẹp cho thú cưng nổi tiếng nhất thành phố G, quả thật tiền vào đầy ví.

Cửa tiệm mang biển hiệu tầm thường nhất trên con phố thương nghiệp này từ ngày khai trương đến nay, hầu như tháng nào cũng đoạt giải quán quân doanh thu.

...

Là chủ tiệm của "Chiêu Tài Tiến Bảo", Lục Thập Nhị mặt dày mày dạn chiếm vị trí đẹp gần điều hòa đặt bàn làm việc.

Lúc này, cậu đang vểnh mông, hơi cúi người, bắt lấy một chân của một bạn cún Alaska kéo xe trượt tuyết, chăm sóc nốt móng chân cho bạn ấy. Tiếng đưa kéo chuyên dùng "lạch xạch lạch xạch" vang vọng, chàng thanh niên tóc đen nhanh chóng cắt sửa sạch sẽ phần lông dài mọc thừa trong kẽ móng bạn cún. Lúc cậu sửa xong, cứu vớt phần đệm thịt múp míp khỏi lông mọc loạn, bèn thở phào một hơi sau lớp khẩu trang, đặt cái chân bự của chú xuống——

Hoàn thành.

300 tệ vào tay.

Lục Thập Nhị không thèm nhìn mà giơ tay ra, tùy ý vỗ xuống cái đầu cún bự so với cậu còn to hơn, tỏ vẻ cảm ơn sự phối hợp của nó. Lúc đặt kéo xuống ngẩng đầu lên chuẩn bị duỗi eo, bất thình lình nhận được nụ hôn nóng bỏng ướt át của Alaska.

Cái lưỡi to liếm từ chóp mũi lên trên, qua lỗ mũi, qua cả trán cậu, cún bự thành công dùng đầu lưỡi và nước miếng dạt dào vuốt phần tóc mai mềm mại của chuyên gia thẩm mỹ vừa giúp mình sửa móng bết sệt lại.

Lục Thập Nhị: "..."

Alaska: "Phì!"

Như không hài lòng chút nào với mùi vị của con người trước mắt, cún bự hừ một tiếng, lúc la lúc lắc đứng lên, lại lắc mạnh một thân toàn thịt với lớp lông dày ụ, bạn ấy nhún một cái nhảy xuống đánh "bịch" khỏi bục, nhấc chân sau lên gãi gãi bụng.

Mặt cún thật thà với đôi mắt một mí liếc chàng thanh niên tóc đen vừa phục vụ mình xong— Kỹ năng trào phúng mở ra toàn bộ!

Lục Thập Nhị kéo khẩu trang xuống. Gương mặt thanh tú lộ ra nhưng biểu cảm lúc này thì tê liệt.

Dọp dẹp lông chó trên bục, cậu không gấp gáp cũng không chậm chạp quay lại, thấy người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa đang đón lấy con trai cún bự nhà mình, tỏ vẻ hết sức xin lỗi nhìn cậu. Thanh niên lau hết nước miếng của bạn cún trên mặt, bình thản nói: "Anh Lý, lần sau mang Đại Bảo tới bóp tuyến hậu môn nhé, tôi nhớ cái mặt nó rồi, đưa nó ra chải lông, cửa hàng trưởng đích thân phục vụ miễn phí."

Lúc này vẫn không biết bản thân sắp sửa có nguy cơ bị bạo cúc, cún bự lại ư ử ư ử mà lắc mạnh toàn thân với bộ lông dày ụ vừa được tắm sạch, vui vẻ vô cùng chạy lại chỗ chuyên gia sắc đẹp, thè lưỡi ra, sau đó—

"Phì."

.........

"Anh Lý, tôi thấy Đại Bảo nhà ta đến tuổi rồi đấy, hưởng ứng lời kêu gọi kế hoạch hóa gia đình, có muốn thắt ống dẫn tinh không, thế nào? Tôi là chuyên gia đó nha. Nhanh, chuẩn, an toàn, không đau, tránh cho Đại Bảo sau này phải sầu lo, căn bản không biết mình đã thành thái giám— Anh xem? Tôi chỉ nhận cái mặt chó của nó thôi đấy, đích, thân, tôi, miễn phí phục vụ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro