Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chín giờ tối mỗi ngày là thời điểm đóng cửa tắt đèn, sét đánh cũng không động đậy của "Chiêu Tài Tiến Bảo".

Đến giờ này, thông thường đa số các chuyên gia thẩm mỹ sẽ tụm năm tụm ba rời đi. Còn là chủ tiệm, Lục Thập Nhị đương nhiên sẽ ở lại cuối cùng dọn dẹp thu vén, như sắp xếp bàn ghế về vị trí cũ, đậy lại nắp hộp thức ăn cho thú cưng vì để tiện buôn bán mà vẫn mở... Làm hết mấy việc vụn vặt này mới chính thức bắt đầu thời điểm vui vẻ nhất trong ngày của cậu—

Cậu quay lại quầy thu tiền, kiểm ba lần tiền buôn bán, sau đó ghi lại chi tiết không thiếu một hào vào một cuốn sổ. Trước đây Lục Thập Nhị còn như con rùa mọc lông mà vẽ đồ thị thu nhập hàng tháng. Nhưng từ lúc bị Tiểu Trảo phát hiện rồi trắng trợn cười nhạo, để bảo vệ hình tượng chủ tiệm oai hùng, cậu mới miễn cưỡng bỏ cái tật vẽ biểu đồ đi.

con rùa mọc lông: xuất phát từ thành ngữ Đài Loan "quy mao, thố giác" (con rùa mọc lông, con thỏ mọc sừng), chỉ chuyện lạ xảy ra, thường là chỉ dấu hiệu có chiến tranh; sau này để chỉ chuyện không có khả năng xảy ra hoặc chuyện hữu danh vô thực. Nói riêng cụm "con rùa mọc lông", cụm từ này chỉ người làm những chuyện vô vi một cách chăm chú kỳ lạ hoặc chỉ cách làm việc nao núng, lật lọng. Ở đây dùng với nghĩa làm chuyện vô vị.

Lại một buổi tối nữa, khi màn đêm buông xuống. Lúc này, trải qua một ngày náo nhiệt, theo từng tiếng động đóng cửa tắt đèn của các cửa hàng, con phố phồn hoa của trung tâm thành phố G dần dần khôi phục lại sự yên ắng nên có của đêm muộn. Trong tiệm thú cưng cuối con phố, cũng chỉ còn lại ánh đèn mờ tại quầy thu tiền và trong tủ kính trưng bày mà thôi.

Trong tiệm, ông chủ trẻ tóc đen đang ngồi bên ngọn đèn bàn, cần mẫn bắt đầu lượt đếm tiền thứ ba, trong tay là một xập nhân dân tệ rất dày, đủ màu sắc. Còn cách cậu không xa, một chàng trai cao lớn vẫn đeo chiếc tạp dễ hoạt hình màu hồng đang mở từng cái lồng sắt, khom lưng kiểm tra tình hình nước nôi, thức ăn trong lồng cho những bé thú cưng được gửi nuôi. Xác nhận thức ăn nước uống trong lồng này đủ đến ngày mai các bạn nhỏ sẽ không bị đói khát, lại kiên nhẫn âu yếm các bạn ấy xong, anh chàng mới đóng lồng lại, tiếp tục đến lồng kế tiếp.

Một người đếm tiền, một người chăm sóc thú cưng.

Lúc chàng trai tóc đen đếm xong tiền, tâm tình thỏa mãn đứng dậy khỏi ghế, thông thường cũng là lúc chàng thanh niên cao lớn đứng trước tủ kính đóng lại chiếc lồng cuối cùng, tháo tạp dề xuống.

"A Kiệt vất vả rồi, lần nào cũng giữ cậu ở lại cuối cùng, ngại ghê." Lục Thập Nhị đeo balo đặt trên ghế lên. Cậu mặc áo phông quần bò rộng thùng thình, lại còn đeo balo, trông không khác gì một sinh viên đại học.

Thanh niên cao lớn được gọi tên nhìn cậu một cái, lắc đầu đáp: "Không có gì, dù có về trước cũng phải đi tàu điện ngầm, về cùng cậu còn được ngồi nhờ xe cậu."

Lục Thập Nhị "ồ" một tiếng, nhìn thanh niên mặc chiếc áo phông cùng kiểu dáng với mình bước vào phòng vệ sinh rửa tay, không nghĩ ngợi gì mà vui vẻ theo đuôi người ta. Lúc anh chàng đang rửa tay, cậu còn dựa vào bên cửa nói: "Suốt nửa năm nay ngày nào cậu cũng giúp tôi không ít việc, tôi mới được về sớm một tí. Tốt nhất là cậu đừng bỏ việc, bằng không tôi cũng không biết mình có thể quen với chuyện không có cậu phụ giúp..."

"Ông chủ, tỏ tình với tôi định làm gì đấy?"

"... Làm rắm."

"Yên tâm, tôi không bỏ việc đâu, giờ tiền thuê nhà ở thành phố G đắt đỏ, cậu mà đuổi thì tôi cũng không biết phải ở chỗ nào."

A Kiệt cười híp mắt, cùng tóc đen thấp hơn mình một cái đầu sóng vai ra khỏi tiệm thú cưng. Ra bên ngoài, A Kiệt dựa vào bên cửa, cúi đầu nhìn tóc đen đang đóng chặt cánh cửa kính rồi khóa lại, kéo cửa xếp xuống, treo tấm biển có đề số điện thoại của mình lên cửa, sau đó khóa cửa thêm một lần nữa. Mái tóc đen kia cúi đầu, chăm chú hí hoáy với lớp khóa cuối cùng, cậu không thấy được lúc ấy ánh mắt của thanh niên cao lớn vẫn đứng bên cạnh lóe lên, để lộ biểu cảm chần chừ trong chốc lát.

"Sao không nói gì?" Lục Thập Nhị chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngẩng lên hỏi.

"Tôi phát hiện cậu luôn treo số điện thoại cá nhân lên cửa, vì sao?"

"Cậu bị đần hả? Nhỡ đêm hôm có thú cưng nhà ai đột ngột trở bệnh, lại không biết tiệm chúng ta chín giờ đóng cửa, lo lắng ôm đến đây cấp cứu lại phát hiện chẳng có ma nào ở đây, không cấp cứu kịp thời hại chết một sinh mệnh, cậu đền được không?"

"Cho nên?"

"Cho nên họ có thể gọi điện cho tôi, tốt xấu cũng có thể hướng dẫn cấp cứu từ xa, có vài bệnh trạng căn bản không mất mạng ngay, tiệm thuốc 24h gần đây cũng có vài loại thuốc động vật dùng cấp cứu được."

"Ồ." A Kiệt gật gù như ngẫm nghĩ gì đó, lại đột nhiên đổi đề tài, "Tôi không thôi việc đâu, ông chủ, tôi sẽ làm việc cho đến khi dẹp tiệm mới thôi."

"... Tôi nhổ vào cậu ở đấy mà xuân hạ thu đông, cậu mới dẹp tiệm!" Lục Thập Nhị ngẩng phắt lên, trợn mắt nhìn thanh niên cao lớn bên canh, "Có biết ăn nói không đấy!"

"Tôi chỉ thuận miệng thôi."

"Đó là nguyền rủa."

"Có cần mê tín thế không."

"Không liên quan đến mê tín, cậu thân là nhân viên của tiệm, tư tưởng không tích cực tiến lên còn ảo tưởng cửa tiệm trên đà phát triển của chúng ta có ngày dẹp tiệm. Trời ạ, sao tôi lại thuê một tên không có tiền đồ như cậu, trừ lương!"

"... Câu này nhịn cả ngày rồi giờ mới nói ra hả? Nhịn hỏng người chưa?"

"Ừ đấy, làm sao? Lại muốn làm chiến sĩ chính nghĩa nữa?"

"..."

Hai chàng trai trẻ cậu một câu tôi một câu, ai cũng không nhường ai đấu khẩu suốt quãng đường đến bãi đỗ xe. Thời khắc này, trên những tòa cao ốc đô thị vẫn còn ánh đèn neon lấp lóe, trở thành ánh sáng quý giá nhất trong đêm thành phố. Ánh đèn đủ mọi màu sắc chiếu xuống, kéo dài chiếc bóng của hai người, thật dài thật dài...

Lục Thập Nhị dường như đã quen với một thanh niên cao lớn tên A Kiệt trở thành một phần cuộc sống của mình.

Mỗi ngày vào buổi tối lúc đóng cửa hàng, cậu lái xe cùng A Kiệt về khu nhà họ thuê chung, hai người sẽ lại biểu diễn một trận chiến giành phòng tắm gà bay chó sủa—— Theo lệ thì Lục Thập Nhị sẽ là bên giành thắng lợi. Đợi cậu tắm rửa đi ra, A Kiệt vào tắm rửa. Trong thời gian đó, Lục Thập Nhị sẽ vùi trong sofa xem tivi hoặc dùng điện thoại lên mạng, đợi A Kiệt ra khỏi phòng tắm, hai người sẽ chúc nhau ngủ ngon rồi mới về phòng của mình, đi ngủ.

A Kiệt ngủ như chết.

Không đến sáng hôm sau, dù cho dưới lầu dù có khua chiêng gõ trống gọi thần cũng không gọi được anh chàng dậy.

Lục Thập Nhị không để chuyện này trong lòng, cậu nghĩ đó chỉ là cái tật thích ngủ nướng của người trẻ tuổi mà thôi. Cậu không biết, A Kiệt ngủ như chết không phải vì tham ngủ mà bởi khi chìm vào giấc ngủ, anh sẽ tự động mở ra trạng thái "nơi này không có người".

...

Trong hệ Ngân hà, hành tinh thứ năm, tinh hệ Watton, tại vương đô.

Trong cung điện hoa lệ, trên bầu trời ngoài khung cửa sổ sát đất là thiên hà, ánh sao lấp lánh chiếu vào căn phòng mờ tối, trở thành nguồn sáng duy nhất.

Bên cạnh khung cửa sổ đặt một hồ cá to lớn, bên trong mấy con cá kim long đang bơi lội, nhưng những "con cá" này không giống cá trên Địa cầu. Chúng ngâm mình trong dịch dinh dưỡng đặc biệt, toàn thân đều làm bằng kim loại. Chiếc đuôi linh hoạt của chúng lóe trắng phản quang, chúng thản nhiên bồng bềnh trong dịch dinh dưỡng màu xanh lam trong suốt...

Cả cung điện rộng lớn được trải thảm dày, toàn bộ không gian đều rất tối, rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng động "tích tích, tích tích" máy móc hoạt động, mãi cho đến khi có một người gõ lên cánh cửa to lớn nặng nề. Không nhận được phản ứng đáp lại nhưng người đó vẫn đẩy cửa bước vào, trong cung điện cuối cùng cũng có động tĩnh không phải từ máy móc.

Người đẩy cửa bước vào không phải ai khác, chính là người đàn ông tóc bạc trong video được phát sóng trên bản tin thời sự sáng nay.

Lúc này, anh ta vẫn mặc bộ quân trang phẳng phiu như trong video. Bước vào phòng, anh ta sải những bước chân ưu nhã, mái tóc dài màu ngân bạc theo bước chân của anh ta bay theo một đường vòng cung đẹp đẽ sau lưng— Anh ta đi theo những đường truyền tải và đường truyền dữ liệu đủ mọi màu sắc dưới đất. Nhị hoàng tử Byron của tinh cầu thứ năm Watton càng lúc càng thả nhẹ bước bộ—

Anh ta bước thẳng tới nơi sâu nhất gian phòng. Nơi đó đặt một chiếc giường to lớn lấy màu đen làm chủ đạo.

Nằm giữa giường là một người đàn ông còn cao lớn cường tráng hơn cả Byron— Người đàn ông này cũng mặc một bộ quân trang màu navy giống Byron, chỉ có điều quân trang của anh ta đang để mở, lộ ra sơ mi trắng và phần lớn cơ ngực rắn chắc màu mật... Mái tóc vàng kim tuyệt đẹp, đôi mắt nhắm nghiền, sống mũi cao đổ bóng mờ trên gương mặt. Điểm tập hợp của những đường dây dữ liệu cùng đường truyền đủ màu sắc kia chính là thân thể anh ta, trong đó đường truyền màu đó là trọng yếu nhất, nó cắm sâu vào não qua thái dương người đàn ông.

Byron tựa như đã thấy mãi thành quen.

Anh ta ngồi xuống bên người đàn ông toàn thân trên dưới cắm đầy dây dợ, hai chân vắt chéo nghĩ ngợi, lấy từ túi áo ra một chiếc đồng hồ quả quýt, mở ra xem giờ...

Kim giây, kim phút, kim giờ sắp chạy đến số mười hai.

Hoàng tử Byron im lặng đợi một lát.

Thời điểm ba chiếc kim đồng hồ như chập lại thành một đường thẳng, bỗng nhiên, cung điện vốn đang chìm trong bóng tối bừng sáng, từng chiếc bóng đèn theo thứ tự dần dần sáng lên mạnh mẽ. Sàn nhà nơi không được trải thảm mơ hồ hiện ra ánh sáng mờ, quang não cách đó không xa cũng tự động mở lên. Trong chớp mắt, cả gian phòng như bừng tỉnh.

Byron đứng dậy.

Đồng thời, người đàn ông vẫn nằm chính giữa chiếc giường màu đen to lớn cũng mở mắt— Một đôi mắt với đôi con ngươi màu vàng khiến người khác phải chìm trong sắc màu mật ngọt lại trong thấu như sắc hổ phách ấy. Khi đôi mắt kia khôi phục lại thần thái, nó còn chói mắt hơn cả sắc vàng kim thuần túy nhất thế giới.

"Hoàng huynh." Nhị hoàng tử của tinh cầu Watton nhếch khóe miệng, giơ tay phải đặt lên ngực trái, cung kính khom người, "Hoan nghênh trở về."

"..."

Người đàn ông xoay mình ngồi dậy trên giường, hơi thô bạo mà trực tiếp rút dây truyền số liệu ở vị trí thái dương xuống. Anh nhíu mày, tiện tay cởi luôn chiếc áo khoác quân trang vướng víu trên người, chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng vì mồ hôi mà dính sát vào người, để lộ đường nét cơ thể hoàn mỹ...

Trông anh như một con báo đen vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu.

Toàn thân đều tỏa ra mùi nguy hiểm.

Người đàn ông quay đầu, chĩa ánh mắt như nhìn một thứ rác rưởi về phía cậu em trai vẫn đang đứng bên giường, trong đôi con ngươi màu vàng kia mang theo uy hiếp. Ngay sau đó, một giọng nói thấp trầm gợi cảm, đậm chất từ tính vang lên: "Byron, hôm nay ta thấy cậu trong một video, thu loại video ấy cho người Địa cầu xem, não cậu có bệnh hả?"

Nụ cười trên gương mặt Byron không thay đổi: "Hoàng huynh, dựa theo kinh nghiệm tổng kết từ trước đến nay, chúng ta phải bày tỏ sự hữu hảo trước, như vậy mới đủ khiến đối phương thả lỏng cảnh giác, chuyện gì cũng giấu giếm ngược lại sẽ khiến lòng người nghi hoặc."

"Người Địa cầu và đám sinh vật trí tuệ trên các hành tinh mà chúng ta từng xâm chiếm trước đây không giống nhau, ta không cho rằng lần này dùng võ lực là có thể giải quyết vấn đề."

"Em thấy chẳng có gì khác nhau cả, ngu muội vô tri, ngoài mặt đường hoàng chính đáng, thâm tâm lại tràn đầy dục vọng đen tối."

Người đàn ông không đồng tình cũng không bác bỏ, hừ lạnh một tiếng, "Nghe vậy lại thấy giống chuyện cậu đang làm."

"Hoàng huynh ngài nghĩ nhiều rồi, lần này chúng ta sẽ thuận lợi như những lần trước thôi." Byron một lần nữa ngồi xuống vị trí cũ, đổi một tư thế thích hợp hơn, "Nói nghe xem, lần này phương thức ngài dùng ý thức thể thâm nhập Địa cầu trước là gì, hoàng huynh thân ái của em đóng vai nào?"

"Quỷ nghèo."

"Hử?"

"Có lẽ phải nói là, một con chó trung thành to bự."

"Ái chà, cái này..."

Byron hơi híp mắt lại, đảo mắt nhìn ông anh nhà mình từ đầu đến đuôi, nhìn thế nào đi nữa cũng không thể liên hệ được cái người mà mỗi một lỗ chân lông đều tỏa ra khí tức ngạo mạn nguy hiểm trước mặt với... "một con chó trung thành to bự".

Ảo tưởng một tí, hình ảnh thật vô cùng... ngàn chấm.

Byron không nhịn được tiếng chậc lưỡi trong lòng, rồi lại hơi nhỏm dậy, trên mặt lộ vẻ hóng hớt: "Thu hoạch được thông tin gì? Người Địa cầu như thế nào?"

Người đàn ông ngồi giữa giường chìm vào im lặng.

Trong não, hình ảnh dưới ánh đèn mờ, một mái đầu đen đang chảy nước miếng đếm tiền thoáng hiện ra.

Anh dừng lại một chút.

Thuận miệng không chút nghĩ ngợi đáp— "Tham tiền, hẹp hòi, keo kiệt, xấu tính... Sức tưởng tượng vô cùng phong phú."

"Sức tưởng tượng vô cùng phong phú?"

"Lần đầu tiên thấy video của cậu, họ đã bắt đầu hoang tưởng làm thế nào để moi được tiền từ chúng ta."

"Cái gì?" Byron trong nháy mắt giật mình, nghi ngờ tai mình có tật.

Người đàn ông trên giường trào phúng nói: "Giũa móng, đánh móng, tạo hình cho bộ lông của cậu, sau đó thu của cậu mấy trăm đồng Watton."

"..."

Liếc em trai đang liêu xiêu trong gió, người đàn ông rút mấy sợi dây số liệu trong cơ thể ra, xuống giường. Dịch thể như dịch dinh dưỡng còn dính trên cơ thể anh rơi tí tách xuống đất, làm ướt nền nhà đang phát ra ánh sáng mờ, robot dọn dẹp vẫn luôn đợi lệnh đứng trong góc lập tức lấp lóe, theo bước chân của người đàn ông đến tận cánh cửa phòng tắm, lau đi dịch thể rơi xuống từ thân thể anh.

"Hoàng huynh, mai anh còn tiếp tục đến Địa cầu dò thám không?"

Byron vừa dứt lời, bước bộ của người đàn ông cao lớn khựng lại.

Sau đó, dường như chỉ dừng lại trong một chớp mắt. Thậm chí còn không đợi Byron phát hiện ra đã nghe thấy thanh âm lạnh nhạt đến từ người thống trị tối cao nhất Watton—

"Không đi nữa. Mai ta cùng các cậu xuất phát." Người đàn ông bình thản nói, "Tốt nhất cậu đừng tiếp tục tự chủ trương tính toán truyền thêm tin tức cho Địa cầu."

"Được rồi." Byron cười híp mắt gật đầu, lại thấy trên con đường mà người đàn ông vừa đi qua vãi đầy dịch thể, "Hoàng huynh, hình như anh chảy nhớt? Trước khi xuất phát hay là kiểm tra chút đi?"

"Đó là dịch truyền dữ liệu, cậu bị ngu hả? Còn lảm nhảm nữa ta vứt cậu vào nơi tiêu hủy, để chúng nó 'kiểm tra sửa chữa' ổn thỏa cho cậu đấy."

"..."

...

Đêm dài dằng dặc.

Trên Trái đất, một nửa dân số đã chìm trong giấc ngủ say.

Mà một trong số đó, có một người trẻ tuổi tóc đen tên là Lục Thập Nhị không biết gì hết. Rằng, chiến hạm tinh tế khắc đồ đằng hoàng gia Watton đang lái về phía Địa cầu, và một nhân loại tên A Kiệt đã hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết gì trong cuộc sống của cậu.

Thế mà đêm trước, hắn ta còn to mồm điêu toa cái gì mà "Tôi không thôi việc đâu, ông chủ, tôi sẽ làm việc cho đến khi dẹp tiệm mới thôi"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro