Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Hà Chiếu tổng hợp ý kiến của ba người, bỏ phân đoạn tát tai đi, đổi mấy câu thoại giữa Khúc Kim Tích và Thẩm Thính, phần diễn của Dụ Đồng và những người khác vẫn giữ nguyên.

Từ Nam Nam nhận được thông báo từ trợ lý đoàn phim, hỏi trợ lý: "Khúc Kim Tích tìm đạo diễn rồi à?"
Trợ lý đoàn phim nói: "Tìm rồi, nhưng em nghe nói hình như lúc ấy thầy Thẩm và thầy Dụ cũng có mặt, cả hai đều đồng ý bỏ cảnh tát tai đi."

Trợ lý cười: "Cô Từ, đây là việc tốt, cô không cần chịu khổ nữa rồi. Chứ nhỡ gặp sự cố gì, mặt cô..."
Cô ấy nhắc tới rồi thôi, đã lấy lòng Từ Nam Nam mà cũng chưa chỉ rõ tên Khúc Kim Tích.

Toàn người rành rẽ cả.
Trợ lý đoàn phim rời đi.

Từ Nam Nam bảo trợ lý của mình: "Cô đi nghe ngóng xem là chuyện thế nào."
"Dạ chị Nam Nam."

Không lâu sau, trợ lý trở về: "Lúc Khúc Kim Tích tới tìm trợ lý, thầy Thẩm cũng ở đó. Sau nữa thì Dụ Đồng tới, cuối cùng Khúc Kim Tích và Dụ Đồng cùng rời đi. Trông họ có vẻ khá thân thiết, có không ít cảnh diễn cặp cùng nhau."

"Vả lại..." Trợ lý ngần ngừ giây lát, tiếp, "Hôm nay chị Vương bảo em là hình như Dụ Đồng cũng không ghét Khúc Kim Tích lắm. Hôm qua cậu ta còn giúp Khúc Kim Tích nữa."

Trợ lý thuật lại chuyện Dụ Đồng giải vây vụ nâng váy cho Khúc Kim Tích, nhưng Khúc Kim Tích không lãnh nhận cho Từ Nam Nam.

Từ Nam Nam tỉnh bơ lướt điện thoại, chốc sau "ừ" một tiếng.
Trợ lý không dám nói gì nữa.

Trợ lý thực sự không hiểu nổi, vì cớ gì Từ Nam Nam phải để ý Khúc Kim Tích như thế.
Sự việc nâng váy còn là do Từ Nam Nam bảo cô ta ngầm ám chỉ với chị Vương, không cần làm quá lộ liễu để tránh bị lộ.
Một sao nữ nhỏ nhoi thôi, có cần phải thế không.

Trợ lý lơ đễnh liếc qua điện thoại của Từ Nam Nam, liền đó trông thấy trên điện thoại là một hình động – Khúc Kim Tích ngã vào lòng Thẩm Thính.

Trợ lý biết chuyện này. Chính vì chuyện này mà Khúc Kim Tích bị cả netizen mắng chửi, dám công khai quấy rối Thẩm Thính, ké danh tiếng của Thẩm Thính, không chửi Khúc Kim Tích thì chửi ai.

Trong một khoảnh khắc, trợ lý bừng hiểu: Từ Nam Nam ghét Khúc Kim Tích chính vì chuyện này, bởi vậy sau khi vào đoàn phim mới âm thầm bảo cô ta ám chỉ với nhân viên đoàn phim, giở vài thủ đoạn không được quang minh chính đại với Khúc Kim Tích.

Trợ lý chậm rãi rời mắt, vờ như chưa từng nhìn thấy gì.

Các diễn viên trong cảnh diễn này đều là người có kinh nghiệm, đã chuẩn bị sẵn từ trước, khi quay chính thức chỉ ba lần là qua. Hoàn thành cảnh quay, một diễn viên khách mời đặc biệt bỗng nói: "Người diễn vai sủng phi ban nãy là ai?"

Phó đạo diễn nghe vậy, chỉ ra Khúc Kim Tích quay xong vẫn chưa vội vàng bỏ đi: "Già Mạc, cô ấy ở đằng đó."

Khúc Kim Tích bưng dụng cụ giúp một cô gái, làm xong định về phòng trang điểm lại nhận ra không ít người đang nhìn mình. Ngoái lại trông thử, lễ phép nói: "Già Mạc ạ."

Thời trẻ già Mạc là diễn viên, ẵm thưởng mỏi cả tay, về sau lùi ra hậu trường làm đạo diễn, các phim của ông cũng giật được rất nhiều giải thưởng. Sau đó nữa thì tuổi tác đã lớn, sức khỏe suy giảm nên nghỉ hưu về quê, dứt khỏi công việc.

Thi thoảng già Mạc sẽ nhận vài vai diễn khách mời đặc biệt trong phim, coi như ra ngoài cho khuây khỏa, vận động.

"Cháu tên gì?"
"Cháu tên Khúc Kim Tích."

Già Mạc gật đầu: "Sinh viên chính quy hả?"
"... Dạ."
Già Mạc cau mày: "Kể cũng hiếm có, lúc diễn xuất trông cháu rất có thần, cố gắng lên, ngày sau sẽ thành một diễn viên giỏi."
Dứt lời chắp tay sau lưng thong dong bước đi.

Những ánh mắt nhìn về Khúc Kim Tích trong sảnh đã có rất nhiều thay đổi.

Nếu là người khác nói thế có lẽ cũng chẳng việc gì, nhưng người nói lời này là già Mạc. Những diễn viên nhẵn mặt trên màn ảnh hoặc những người từng giành vô số giải thưởng rồi lùi ra hậu trường, phải tới một nửa là từng được già Mạc nâng đỡ.

Già Mạc có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong giới, dù rằng hiện giờ ông đã không còn hoạt động.
Bây giờ, ông chính miệng khen Khúc Kim Tích – diễn viên có thể được ông khen một câu là diễn có thần, hoặc là sao lớn trong showbiz, hoặc là minh tinh đã về hưu.

Tuy rằng Khúc Kim Tích có vô vàn scandal, nhưng ai mà biết tương lai cô sẽ ra sao, giới giải trí luôn thay đổi từng giây mà.

Vì vậy, Khúc Kim Tích nhận ra là từ lúc này, khi cô đến đoàn phim, nhân viên trong đoàn phim đã thân thiện hơn hẳn, không còn thờ ơ mặc kệ cô như trước nữa.

Người sống trong showbiz, làm gì luôn phải chừa đường lui.

Cô vẫn híp mắt tươi cười, vẻ như không hề hay biết gì cả.

Từ sau ngày diễn cùng Thẩm Thính ấy, mỗi ngày thời gian Khúc Kim Tích cùng quay với anh đã nhiều lên, thi thoảng Thẩm Thính sẽ gọi cô lên ráp thoại trước, tuy mỗi lần Khúc Kim Tích đều lo lắng thấp thỏm song cuối cùng vẫn vui vẻ nghe lời.

Bởi vì —
Trong phòng Thẩm Thính có cực cực nhiều đồ ăn ngon.

Tần Tang nói những thứ này đều mang từ đoàn phim tới, Thẩm Thính lại không ăn, y cũng không ăn hết bao nhiêu, bỏ thì uổng.

Ở đoàn phim Khúc Kim Tích làm gì có đãi ngộ như thế. Cô đoán đây là quà riêng chỉ dành cho nam chính. Tóm lại cứ cho là cô ăn, lượng công việc hàng ngày rất lớn, ăn nhiều cũng không lo béo.

Cảnh diễn của cô với Từ Nam Nam thì ít hơn rất nhiều, cảnh chỉ có mỗi hai người họ thậm chí còn không có. Thi thoảng có cảnh diễn cùng, Từ Nam Nam luôn thể hiện ra vẻ dịu dàng rộng lượng, nói nói cười cười với Khúc Kim Tích, quan hệ vô cùng thân thiện hòa hợp.

Còn thường xuyên mời Khúc Kim Tích ăn đồ ngọt.

Vì Từ Nam Nam nói rằng: "Nghe nói em thích ăn đồ ngọt, hồi còn trẻ tuổi như em bây giờ chị cũng thích ăn đồ ngọt lắm, ăn thế nào cũng không béo, bây giờ thì không được nữa rồi. Nếu em thích thì đừng khách sáo."

Bánh kem bơ, bánh kem sô cô la, sô cô la các thứ, rồi cả trà sữa thường xuyên được đưa tới phim trường, đưa tới rồi thì mời cô nếm thử.

Khúc Kim Tích cũng chẳng giữ kẽ, vô tư ăn hết sạch, dùng hành động để chứng minh mình thật sự có thể chất ăn kiểu nào cũng không béo.
Tới nỗi cô nhận ra cứ mỗi lần Từ Nam Nam trông thấy mình nét mặt đều trở nên sượng cứng trong một thoáng chốc.

Hôm ấy Khúc Kim Tích đã xong việc, trên bàn đặt một hộp bánh kem sô cô la. Cô thay sang bộ đồ ngày thường, chuẩn bị về nhà, tất nhiên còn không quên ăn miếng bánh kem xoa dịu cái bụng đang đói nẫu.

"Cô là heo đấy hả?!" Đang ăn hăng say, Dụ Đồng cũng đã thay đồ xong đáng lý nên rời đi bỗng xuất hiện, "Ngày nào cũng ăn ăn ăn mấy cái thứ nhiều calo như thế, cô không sợ thành con lợn béo luôn hả?!"

Khúc Kim Tích: "Cô Từ cho mà."

"Chị ta đưa thì cô ăn? Thế chị ta đưa thuốc độc tới cô có ăn không?!" Mặt Dụ Đồng sầm sịt như mây đen sắp mưa, "Tôi còn tưởng bấy nhiêu năm trôi qua, đầu cô sẽ phát triển được thêm ít nơ ron thần kinh, không ngờ chẳng những không nhiều lên mà còn ít đi nữa! Nếu ngày nào cô chết rồi, đó cũng là chết vì ngu ngốc!" Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng duonglam.design,blog và wattp3d namonade của người dịch, nếu xuất hiện ở nơi khác đều là bản copy trái phép và sẽ không được cập nhật sửa lỗi. Mong bạn hãy đọc tại trang đăng gốc để được đọc bản đầy đủ, hoàn chỉnh nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực dịch hoàn nhiều truyện hơn nhé.

Khúc Kim Tích vẫn không nói gì. Dụ Đồng nhấc đôi chân dài phăm phăm đi tới giằng lấy cái bánh kem trong tay cô, quẳng vào thùng rác.

Tiếc ghê.
Khúc Kim Tích cau mày. Kể ra thì Từ Nam Nam rất hào phóng, bánh trái tặng cho toàn được mua từ những cửa hàng có tiếng, giá cả không hề rẻ, mùi vị không chỗ để chê.

Dụ Đồng quay đầu trông thấy vẻ mặt không nỡ của cô, nọc bốc lên tận óc.

"Cô cho là Từ Nam Nam có lòng tốt đấy hả?" Y hít sâu một hơi, dằn từng câu từng chữ, "Chị ta muốn cô béo lên thôi, đã rõ chưa hả!"
"Em biết." Khúc Kim Tích gật đầu, "Nhưng em ăn nhiều vậy mà có béo đâu."

Dụ Đồng: "..."
Dụ Đồng: "Cô không sợ chị ta bỏ thứ gì vào hả?"

"Cả đoàn phim đều biết chị ta thích tặng đồ ngọt cho em, nếu em ăn đồ chị ta tặng mà có mệnh hệ gì, anh nói xem là em thiệt hơn hay chị ta thiệt hơn?" Khúc Kim Tích cong mắt, "Vả lại em đâu có ngốc tới vậy."

"Mà ngày nào em cũng ăn nhiều vậy nhưng vẫn không béo, còn dập dìu trước mắt chị ta, trong lòng chị ta có thể vui nổi?" Lời này đã quá rõ ràng, Khúc Kim Tích cũng chẳng nói ngoa.

Dụ Đồng nhìn gương mặt tươi cười khéo léo đằng trước, cơn hốt hoảng lướt vụt qua đáy mắt.
Hóa ra cô đã biết cả.
Y tưởng rằng cô không biết.
Đầu óc cô xưa giờ thẳng đuột, không hay những chuyện gập ghềnh uốn khúc.

Dụ Đồng cắn răng chặt đứt dòng suy nghĩ miên man, bật cười lạnh: "Xem chừng cô hiểu cả rồi."
"Em đâu có ngốc tới vậy."
"Thế năm ấy lúc ở trường sao lại..." Lời sắp thốt ra, Dụ Đồng lập tức kìm lại.

Y nhìn Khúc Kim Tích, sau giây lát, rời mắt.

Khúc Kim Tích vui vẻ cười tiếp: "Thì chính vì hồi trước ngốc quá, bây giờ mới phải thông minh lên đó."

Dụ Đồng hừ một tiếng, trở chân đi khỏi, ra đến cửa lại chững bước: "Khúc Kim Tích, nếu đã thông minh hơn xưa, thì chuyện năm ấy, em có hối hận không?"

Trong óc Khúc Kim Tích bỗng chớp lên kí ức xưa cũ... "Chuyện năm ấy" mà Dụ Đồng nói, liệu có phải đang chỉ chuyện chia tay.
"Em..."
"Thôi khỏi." Dụ Đồng ngắt lời, "Tôi chẳng thèm nghe cô nói."
Y bỏ đi.

Lần này thì Khúc Kim Tích đau đầu thật.
Không phải Dụ Đồng vẫn... còn tình cảm với nguyên chủ đấy chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nếu không vì cớ gì y lại giúp cô khi không có nguyên do, lần này còn cất công tới tận nơi nhắc nhở cô như vậy.

Giờ phải làm sao đây.
Nếu là nguyên chủ có lẽ sẽ rất vui. Ngay lúc này Khúc Kim Tích đã có thể cảm nhận một nỗi hân hoan không thuộc về mình bùng lên từ đáy lòng.
Vấn đề là cô không phải nguyên chủ.
Cô cắn răng đè nỗi niềm hân hoan đó xuống.

Ghét nhất là giải quyết mấy cái chuyện tình cảm!!!
Khúc Kim Tích hò hét trong dạ một hồi, quyết định sau này tránh được là phải tránh. Kiểu con trai tự tôn cao như Dụ Đồng, nhận thấy thái độ của cô là chắc chắn sẽ tự hiểu rõ.

Tuy rằng có lẽ sẽ đau lòng, nhưng đây là biện pháp tốt nhất.

Hơn nữa không chừng chỉ do mình nghĩ nhiều thôi, người ta nhớ tình cũ chưa chắc đã vì còn yêu, nhỡ đâu chỉ là nể mặt quen biết khi xưa mà không muốn cô gặp họa, mới giúp đỡ một tay thì sao.

Là cô tự dát vàng lên mặt, suy nghĩ quá nhiều.

Không có đồ ngọt lấp dạ, trên đường Khúc Kim Tích về nhà – đoàn phim không cấp xe cho cô, cô phải hoặc tự liên hệ mượn xe của đoàn phim hoặc gọi xe ngoài.

Tự bắt xe còn nhanh hơn.

Vậy nên mỗi lần tan làm Khúc Kim Tích đều tự bắt xe về. Lần này cô không bảo tài xế chở mình tới cổng khách sạn mà yêu cầu dừng ở một con phố ẩm thức ở gần khách sạn.

Cô phải đi chiêu đãi cái bụng mình một chầu đã.

Ngay khi sắp sửa bước chân vào phố ẩm thực, cô bỗng sực nhớ nơi này có bán đủ mọi thứ, còn cô thì sẽ biến thành bất cứ thứ gì từng trông thấy trong vòng một ngày.

Không sợ chuyện biết trước, chỉ sợ chuyện chưa phòng, trải qua một cuộc đấu tranh trong tâm lý, Khúc Kim Tích lề mề rụt cái chân đang hướng tới phố ẩm thực về. Cô tìm băng ghế bên đường ngồi xuống, lấy điện thoại ra, quyết định: Gọi đồ giao tới!

Chưa kịp chọn món, từ bên cạnh đã có một mùi hương nức mũi thoảng tới. Theo mùi quay sang, thấy là một quầy đồ nướng.
Đã lâu lắm không ăn đồ nướng rồi.

Khúc Kim Tích nao nao.

"Tiểu Hoa con đừng chạy nhanh như thế, nghe lời!" Khúc Kim Tích chỉ mới đứng dậy, đang định đi tới quầy đồ nướng bỗng một thứ từ đằng sau lao xộc lên, dọa cô giật cả mình.

Hóa ra là một con heo cảnh mini mặc áo chữ Phúc, béo núc ních nom y quả bóng tròn. Người chủ dắt nó áy náy nói: "Thật sự xin lỗi."

"Không sao." Khúc Kim Tích lắc đầu, thấy người chủ bị con heo nhỏ kéo chạy đi.
Này là người dắt heo hay heo dắt người vậy.

Khúc Kim Tích lắc lắc đầu, cất điện thoại, thong dong đi tới quầy đồ nướng, ngay giây sau chân đã đạp vào khoảng không.

Hôm nay Thẩm Thính có cảnh quay đêm. Giờ chưa bắt đầu quay, đang lúc chờ đợi. Anh có phòng trang điểm riêng, lúc này đang cúi đầu đọc kịch bản đêm nay.

Điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên brừ brừ. Dòng suy nghĩ dứt khỏi kịch bản, cầm điện thoại lên, là Khúc Kim Tích gọi tới.

Thẩm Thính thoáng cau mày. Vào đoàn phim đã bấy lâu, đây mới là lần đầu tiên Khúc Kim Tích gọi điện cho anh, còn đâu có chuyện gì toàn liên lạc qua wechat.

Vô số phỏng đoán lướt qua trong dạ, anh bấm nút nghe máy.
Mấy giây sau, từ trong loa vọng ra một tiếng "ụt ụt" xấu hổ lại lẫn căm phẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro