Chương 14 : Bị Mất Từ Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : #Mạc_Hy
            #Thiên Hoa

    Khi đôi môi mềm mại của cô rời khỏi , con ngươi của Dạ Hàn bỗng co lại.

    Ánh sáng tối rất tối , như thể nó có thể hòa vào linh hồn.

    Chống lại đôi mắt nóng bỏng của anh , Diệp Ảnh Ảnh kịp thời lui về một khoảng cách an toàn, tiếp tục bắt đầu đấu tranh - "...... Thực sự ...... tôi chỉ muốn được giống như một cô gái bình thường, được đi học và có đời sống riêng tư......

    Tôi hứa sẽ không gây khó khăn cho anh, anh đừng buộc tôi làm những gì tôi không muốn làm, đừng tức giận, vì như vậy trông anh rất đáng sợ... được không?

    Đối với Cố Việt Trạch , lúc trước đầu tôi đã bị kẹt ở cửa, tôi không quên một người đàn ông cặn bã như thế nó là nỗi ám ảnh, bây giờ tôi đã hiểu.

    Tôi nghĩ nếu chúng ta có cùng trạng thái bình thường, sau một thời gian dài, tôi chắc chắn sẽ phát triển thành quả dưa không bị ép!

    Thực sự ...... dưa ăn rất tốt, tôi nghĩ anh có thể cố gắng... cố gắng để thích nó, phải không?

    E hèm, như vậy anh có thể cho tôi một cơ hội không ? Lần này tôi sẽ làm việc chăm chỉ để trưởng thành hơn. Chúng ta phải nhổ tận gốc mâu thuẫn! Nó có tốt không? ”

    Diệp Ảnh Ảnh nói khô cả miệng, và lo lắng chờ đợi câu trả lời từ anh.

    Đôi mắt của Dạ Hàn rơi vào đôi môi của cô gái, rơi vào sự  choáng váng, sự mạnh mẽ của cô về nhìn nhận trong một thời gian dài.

    Thật lạnh khi thấy cảnh tượng như thể nó có thể phá hủy linh hồn con người.

    Diệp Ảnh Ảnh cuối cùng không biết bao lâu, cô đã đợi rất lâu như một thế kỉ vậy , cuối cùng anh dùng  một giọng thấp nói - "Tốt !"

    Diệp Ảnh Ảnh đột ngột đóng băng tại chỗ, đơn giản là không thể tin được.

    Dạ Hàn đã đồng ý , anh thậm chí còn nói là tốt! ?

    "Anh... Anh nói với tôi về chuyện này là tốt!" Đôi mắt của Ảnh Ảnh chói sáng rực rỡ, và thận trọng hỏi - "Cái đó ... tôi có thể quay lại trường không?"

    Dạ Hàn nhìn vào đôi mắt sáng chói của cô , gương mặt ngạo mạn và lạnh lùng phần nào dịu dàng hơn - "Có thể !"

    Diệp Ảnh Ảnh phấn khích đến mức ôm lấy và hôn má của Dạ Hàn - "Cảm ơn anh, cảm ơn! "

    Đây là nỗ lực đầu tiên của cô để nói với Dạ Hàn, dù cô đã thực hiện rất nhiều lần đều thất bại . Khi tất cả ngôi trường cô học đều là trường nội trú , cho phép cô đi học, nó có nghĩa cô sẽ được giải thoát .

     Cô đã thành công.

    Tại sao cô không bao giờ nghĩ về việc nói chuyện với Dạ Hàn trong quá khứ?

    Nếu cô cố gắng thay đổi vào thời điểm đó, có lẽ kết quả đã khác ...

    " Tôi sẽ đi sắp xếp ! Tôi sẽ trở lại Cửu gia để chăm sóc khu vườn!" - Cô hào hứng chạy về phía cửa phòng.

    Đằng sau cô, Dạ Hàn vừa nhìn về hướng của cô vừa từ từ đưa tay chạm vào nơi cô đã hôn ...

   Sau khi trở về phòng  ,Diệp Ảnh Ảnh nhanh chóng sắp xếp sách vở và hành lý của mình.

    Trên thực tế nó đã thực sự thành công, giống như một giấc mơ !

    Lúc này,  điện thoại di động đột nhiên vang lên , ID người gọi là Thẩm Mộng Kỳ .

    Miệng của Ảnh Ảnh hiện qua sự mỉa mai , tay cô nâng điện thoại lên nhấn nút nghe - "Xin chào !"

    Giọng Thẩm Mộng Kỳ điên cuồng, ngay lập tức cất giọng-"Ảnh Ảnh , tôi gọi cho cậu, sao cậu không nghe máy ?  Cậu đã đi đâu? Tại sao không đi với Cố Việt Trạch ? Tôi đã cố nỗ lực biết bao nhiêu để thuyết phục  Cố Việt Trạch nhận chăm sóc cậu! "
    Ảnh Ảnh ngây ngô trả lời -" Tôi không biết điện thoại có người gọi tới, chờ tôi vào ngày mai, tôi sẽ trở lại trường học để nói với cậu ! "

    Thẩm Mộng Kỳ nghe xong hơi thay đổi- " Trở lại trường học? ...... Dạ Hàn không làm khó cậu sao ? Anh ta cho phép bạn quay trở lại trường? "

     Nếu như nhìn thấy Diệp Ảnh Ảnh thực sự trốn đi cùng với Cố Việt Trạch , Dạ Hàn có thể dễ dàng đến như thế này không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro