Chương 1: GIÓ ĐẦU MÙA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời giới thiệu

Ai trong mỗi chúng ta đều có một điểm chung: Khi một món đồ chơi mới như búp bê, rô-bốt được chủ nhân đón nhận, chúng luôn được nâng niu, được trân trọng... Nhưng qua năm dài tháng rộng, khi đã có những thứ đồ mới, khi mà đồ chơi họ từng nâng niu đã cũ, hỏng hóc vài nơi... có thể, những chú rô-bốt hay cô búp bê sẽ bị chính người chủ mình cho cùng vào đống rác hoặc vứt xó hay nhẹ nhàng hơn là... cho một người chủ mới! Và cuộc đời của Mộc Giao cũng không khá hơn số phận của những món đồ chơi đó...

Tôi viết cuốn truyện này chỉ bằng hai con mắt nhỏ bé của mình với những thứ chưa được tốt đẹp song cuộc đời của mỗi người ngắn lắm, dù có gì cũng phải tự nhủ mình vươn lên, gắng sức mà đi dẫu cho đôi chân kia đã nặng trĩu... Và cũng đâu phải ai cũng đủ nhẫn nhịn, đủ tỉnh táo để giải quyết việc một cách nhẹ nhàng nhất? Hy vọng "Cuộc đời của Búp Bê" sẽ giúp các bạn phần nào nhận ra có góc nhỏ của mình trong đó.

20 tháng 12- tiết trời đông lạnh giá, một bé gái mũm mĩm, dễ thương chào đời. Tiếng khóc của em khiến cả nhà vui mừng, bố nở nụ cười, nâng niu "thiên thần" đó trên tay. Mẹ nằm trên giường mà nước mắt trào ra: đó là những giọt nước mắt hạnh phúc vô bờ bến khi được đónchào "nàng công chúa" của mình...

- Con chúng ta sẽ tên là Mộc Giao được không vợ? - Bố cất tiếng

Mẹ thều thào nhưng lộ rõ niềm vui đáp:

- Mộc Giao... Cái tên đẹp lắm anh ạ!

Ba năm trôi qua, Mộc Giao lớn dần trong vòng tay của bố mẹ. Em được mọi người âu yếm gọi là Búp Bê bởi Giao có làn da trắng, đôi mắt to đen láy, hai mí rõ ràng, chiếc mũi cao nhỏ gọn, đôi môi hình trái tim đỏ mọng, hai má ửng hồng phúng phính nhìn là muốn nựng, đặc biệt là mái tóc đen óng xoăn tít... Bố mẹ Mộc Giao mở một tiệm bánh nho nhỏ tại nhà. Cô bé có vẻ rất thích trò bán hàng, cứ chạy đi chạy lại quanh quán giả vờ làm bánh, bán bánh, cái miệng nhỏ nhỏ véo von cả ngày không chán. Khách ra vào mua hàng nhìn em cười rồi gọi tên : "Búp Bê ơi!", Mộc Giao quay ra khoanh tay chào to : "Con chào bác ạ!", đúng là một nàng búp bê biết nói, không ai có thể phủ nhận sự đáng yêu đó của em.

*

* *

Mộc Giao càng lớn lại càng xinh, em vừa lễ phép lại học giỏi, luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập. Quả đúng không sai khi nói em là một cô Búp Bê sống. Lúc này, Giao tròn 9 tuổi. Mẹ em đang mang thai đứa thứ hai được 8 tháng...

Tối đó, Giao từ phòng khách định vào phòng ngủ của bố mẹ chơi. Em vừa cầm cái núm vặn thì nghe tiếng bố nói:

- Em xem thế nào chứ, lần này mà thêm một "con vịt" nữa, anh không chấp nhận đâu! Nếu còn là con gái, anh sẽ gửi nó vào cô nhi viện đấy!

- Anh buồn cười nhỉ! Con em dứt ruột sinh ra mà anh nói thế được à! Con nào mà chẳng là con, cứ phải phân biệt trai gái là thế nào? - Mẹ tỏ vẻ khó chịu

- Em cũng biết anh là con cả, cần phải có cháu đích tôn cơ mà! Pháp luật thì chỉ cho sinh hai con. Em định thế nào? Nhà thiếu vắng con trai cứ làm sao ấy!

- Anh bị bỏ bùa sao? Mộc Giao – con gái mình kia, không nó thì ai làm cái nhà này rạng lên, chí ít thì nó cũng được mọi người yêu mến và khen ngợi, vậy mà anh thấy không ổn à? Thời thế nào rồi mà còn sợ bị chê trách là không có con trai hả?

- Mộc Giao! Mộc Giao! Lúc nào cũng Mộc Giao, nó có thành con trai được không? Con gái chân yếu tay mềm, đầu óc cũng mềm yếu theo, công to việc lớn đâu có vững chãi để quyết định! Anh cũng yêu Giao, nhưng không thể để nó làm trụ cột được. Và sau này nó lấy chồng, con nó có mang họ Nguyễn nhà mình không? Dù thế nào thì em cố mà sinh được thằng cu đấy, đàn bà rõ ràng không nghĩ sâu xa mà!

- Vâng!!! – Mẹ quát lên - Tôi suy nghĩ nông cạn! Đàn ông con trai các anh máu lạnh, nói vứt con là vứt được, có thấu hiểu được sự đau đớn của phụ nữ chúng tôi đâu!

- Thôi thôi! Phiền người, đi ngủ đi!!!

- Đàn ông đúng thật là... - Mẹ khó chịu

"Cạch". Búp Bê lấy hết dũng khí mở cửa bước vào phòng. Bố em tức giận bỏ ra ngoài, Giao ngồi lên giường ngả đầu vào vai mẹ hỏi rằng:

- Mẹ ơi! Bố đang giận con ạ?

Mẹ xoa đầu Giao nhẹ nhàng:

- Sao bố có thể giận con gái mẹ được! Chỉ là bố muốn có em trai nên mới nói vậy thôi!... Ơ, thế nãy giờ con đứng ngoài cửa nghe lén à?

Búp Bê vội "nhảy" xuống nền khoanh tay, vẻ mặt em lo sợ:

- Con... con xin lỗi... Con vô tình nghe được thôi ạ! Con không cố ý...

Mẹ em muốn phì cười nhưng mặt cố tỏ ra nghiêm nghị:

- Được! Mẹ tha cho con lần này, nhớ là đừng nghe lén người ta nói chuyện nghe chưa! Xấu lắm đấy! – Mẹ hạ giọng – Thôi, ra đây với mẹ nào. Đến chơi với em con đi!

Giao chạy vào lòng, ôm choàng lấy bụng mẹ thì thầm:

- Khi em ra đời, chị sẽ yêu em nhất luôn! Yêu hơn cả mẹ nữa! Vì chị là đứa bé ngoan mà.

- Gớm! Chị đi ngủ đi là ngoan lắm rồi! Mau lên phòng ngủ đi con. Mai còn dậy sớm giúp mẹ làm bánh – Mẹ em cười tươi.

- Nhưng con sợ mẹ ạ! Mẹ lên ngủ cùng con nhé!

- Nào thì lên! Bà chị này nhát quá!

Ngày hôm sau... một sáng chủ nhật đẹp trời, thời tiết se se lạnh giữa mùa thu. 5 giờ sáng mẹ Búp Bê đã dậy lọ mọ ở lò bánh. Như lời hẹn đêm qua, mẹ ôm cái bụng nặng nề trèo lên tầng gọi em dậy để làm bánh lúc 5 rưỡi. Lay người em, mẹ gọi:

- Giao ơi! Dậy làm bánh với mẹ nào!

- Ưm... Sáng nhanh thế mẹ? Mẹ xuống trước đi, tí con xuống ạ.

- Nhanh lên con nhé – Mẹ âu yếm

Trong lúc Giao đang mắt nhắm mắt mở cố gượng dậy thì mẹ đã ra khỏi phòng. Chợt nghĩ đến ổ bánh mì sẽ cháy, mẹ bước nhanh xuống cầu thang. Bỗng, chân chệch một nhịp, mẹ ngã nhào lăn mấy vòng xuống tầng dưới, đập đầu vào chân cầu thang, mẹ ngất lịm đi. Em nghe thấy tiếng động liền chạy ra xem. Ngó từ trên tầng xuống, Giao giật mình hét toáng lên: "Mẹ!". Bố em gọi cấp cứu rồi để mẹ nằm ngửa ra sàn, Búp Bê chạy xuống sờ nhẹ vào vết thương ứa máu trên đầu mẹ khóc òa:

- Mẹ ơi! Mẹ tỉnh dậy đi! – Em quay sang nhìn bố với đôi mắt ướt nhèm, cuống quýt – Bố ơi! Bố... Bố gọi mẹ dậy đi!

Bố lau nước mắt cho Giao, giọng bố nghẹn ứ:

- Ngoan nào, bố gọi cấp cứu rồi. Con đừng khóc nữa, mẹ tỉnh dậy mà thấy là mẹ không vui đâu! Con gái bố mạnh mẽ cơ mà!...

Xe cấp cứu đến, Mộc Giao và bố sốt sắng ngồi lên xe cạnh mẹ. Em cứ nắm chặt tay mẹ mãi không buông cho đến khi mẹ phải vào phòng phẫu thuật. Giao rất ngoan, không chạy theo bố làm thủ tục nhập viện mà chỉ đứng im một chỗ.

Hai bố con ngồi bên ngoài chờ, Búp bê cứ thút thít miệng kêu : "Mẹ! Mẹ!" đôi mắt em buồn thiu, nhìn mãi vào cửa phòng phẫu thuật. Bố vỗ nhè nhẹ vào lưng em rồi thở dài...

Sau hai tiếng căng thẳng, bác sĩ cũng ra ngoài. Bố vội chạy đến hỏi:

- Bác sĩ! Vợ tôi thế nào rồi?

Bác sĩ trả lời:

- Chúng tôi đã lấy đứa bé ra ngoài an toàn nhưng cháu sẽ phải ở trong lồng kính một thời gian. Còn sản phụ do bị va đập mạnh nên não bộ bị tổn thương khá nghiêm trọng, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin lỗi anh, gia đình nên ở bên bệnh nhân, có thể, đây sẽ là lần gặp cuối cùng của vợ anh!

Mộc Giao thẫn thờ nắm chặt tay bố rồi nhìn vào phòng cấp cứu không rời mắt. Em nấc lên từng tiếng. Bố ngập ngừng:

- Vậy con tôi... nó là trai hay gái ạ?

- À vâng! Đó là một bé trai, may mà bé khỏe mạnh trào đời. Vậy... tôi đi đã nhé!

Vâng! – Bố chào bác sĩ rồi quay ra lẩm nhẩm – Là con trai sao? Tốt quá rồi, cảm ơn ông trời!

Giao ngẩng đầu lên nhìn bố vẻ khó chịu:

- Bố vui lắm ạ? Sao bố không lo cho mẹ mà bố lại chỉ mong ngóng có được con trai? Mẹ đang nằm trong phòng cấp cứu đấy ạ!

Thấy Giao hỏi vậy, bố chậc miệng rồi dắt tay đi đến phòng cấp cứu. Vào phòng, Búp Bê thấy mẹ nằm trên giường nhắm nghiền mắt, phải thở oxi, em không kiềm nổi nước mắt chạy đến bên, nắm chặt tay mẹ khóc nức nở:

- Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi! Con nhớ mẹ lắm, mẹ ơi...

Bỗng bàn tay yếu ớt mềm mại đó có chút động đậy, Mộc Giao ngạc nhiên nhìn tay mẹ rồi gọi: "Bố! Bố...! Tay mẹ động đậy, bố ơi!!!". Bố em từ cửa lại gần nhìn mẹ, mắt bố rưng rưng. Như một phép màu kì diệu, mắt mẹ từ từ mở ra nhìn Giao, mẹ cố hết sức nâng bàn tay lên sờ vào một bên má ướt nhèm của em, giọng mẹ cất lên nhưng chỉ thì thầm mà không còn chút tiếng:

- Búp bê của mẹ xinh lắm!... Con... phải chăm em thật tốt nhé! Mẹ... y...êu...

"Tít...Tít..." Chiếc máy đo nhịp tim báo động. Bàn tay mẹ tuột khỏi má em... Người phụ nữ đó đã đi rồi! Mẹ để lại câu nói còn dở dang mà nhắm mắt. Mộc Giao ngơ ngác, òa lên nấc rõ từng tiếng nặng nhọc, miệng không khỏi gọi mẹ. Bố nhìn mẹ mà lệ tràn, rồi vỗ nhẹ lên vai em. Cô y tá đứng đó thông báo tin buồn:

- Bệnh nhân Lê Ngọc Hà, 32 tuổi tử vong hồi 8 giờ 30 phút, ngày...

- Không!!! – Búp Bê hét lên – Mẹ cháu chỉ ngủ thôi! Cô đừng nói thế! Em cháu cần sữa mẹ cơ mà!

Căn phòng tràn ngập sự đau thương. Tiếng khóc tội nghiệp của đứa bé 9 tuổi – Mộc Giao vang khắp phòng. Và... đây là lần cuối cùng em được nhìn mặt mẹ.

Một tháng trôi qua... Đã chớm đông nên thời tiết đang lạnh dần. Nỗi đau mất mẹ còn làm trái tim Giao băng giá, em tự nhốt mình trong phòng ngủ nhìn ảnh chụp chung với mẹ mà thút thít. Đôi mắt to tròn giờ sưng húp, nước mắt cũng đã cạn. Bố Giao biết con vẫn còn tổn thương nhưng ráng nuốt nước mắt vào trong chăm hai đứa con mọn. Em trai Giao đã được về nhà nhưng nó thiệt thòi lắm! Thằng nhóc tên Minh ấy vẫn tươi cười vì nó chưa biết mẹ đã rời khỏi trần gian, để mặc nó phải uống sữa ngoài...

- Giao ơi! Xuống trông em này con! – Bố em ở dưới gọi to.

Búp Bê nghe thấy, vội lau sạch nước mắt, cất chiếc ảnh vào ngăn kéo và mở cửa chạy xuống phòng bế em lên rồi thưa:

- Bố đi bán hàng đi, con sẽ trông em ạ!

- Con cho em uống sữa ở bình kia xong ru em ngủ, nhớ cắm nồi cơm giúp bố nhé. Rồi lo học đi, mai là thứ hai đấy. – Bố dặn dò Giao

- Vâng ạ! Mà bố ơi... - Em ngắt ngứ nói lí nhí – Mai bố nộp tiền học cho con với ạ.

Bố thở dài một tiếng:

- Ừ! Mai bố sẽ nộp cho con! Mua sữa cho em con tiêu tốn quá rồi đây, khổ thân nó!

Đợi bố bỏ ra ngoài, Giao mới dám mếu máo khóc. Em nhìn Minh, nó đang nhoẻn miệng cười tươi lắm! Búp Bê thấy thương bố, thương em trai rất nhiều. Em biết giờ gia đình mình đang rất cần tiền, con phải mồ côi mẹ, bố thì chịu cảnh gà trống nuôi con cũng vất vả lắm chứ! Nhưng em còn bé, không thể giúp gì cho bố, Giao chỉ biết tự nhủ bản thân cố gắng học và chăm em thật tốt như lời mẹ đã dặn thôi. Một đứa học sinh lớp 3 mà làm những việc chăm sóc em bé, giặt giũ... của một người đàn bà. Phải chăng em đã trưởng thành và cứng rắn một phần nào đó rồi?!

*

* *

Thời gian cứ trôi đi, trôi đi... thoắt cái Búp Bê đã lên lớp 9. Cô bé hồn nhiên ngày nào đã lớn hơn rất nhiều: khuôn mặt lộ rõ nét đẹp thiên phú, mái tóc xoăn đã ép thẳng, dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn. Tuy vất vả hơn các bạn nhiều lắm nhưng Giao học không sút đi mà còn vươn lên nhất trường, ai cũng ngưỡng mộ sự thông minh, trong sáng của em! Gia đình mộc Giao đã ổn định kinh tế, cũng vì đó mà bố đã gầy đi, nếp nhăn trên mặt cứ dần hiện lên ngày một nhiều, sức khỏe của ông cũng đã kẻ một vạch giới hạn. Cu Minh rất nghịch ngợm và không hưởng nhiều nét đẹp như chị: đôi mắt một mí lại bé nhìn không mấy thật thà, người cứ còi cọc mãi, con trai mà ăn vạ hơn cả chị nó hồi nhỏ... Nhưng bố không nghiêm khắc với nhóc như với Giao vì đầu ông lúc nào cũng quan niệm rằng thằng bé thiệt hơn các bạn một người mẹ...

Vào một buổi trưa hè oi ả, gia đình nó vừa ăn xong no nê. Bố từ trên phòng khách nói vọng xuống bếp:

- Giao cho chó ăn cơm nguội với xương bố để trong tủ ý, cho nó ăn nhạt thôi con nhé!

- Vâng ạ! – Búp Bê đang dọn dẹp dưới bếp trả lời. Em thích con chó này lắm vì đó là món quà bố tặng em trong dịp sinh nhật năm lên 11 tuổi, em đặt tên chó là KiKi. Cậu cún lông vàng mượt, đôi tai vểnh lên rất tinh, bốn chân nhỏ thoăn thoắt hay nhảy chồm lên ôm vào người Búp Bê. KiKi như một người bạn của Giao, buồn vui gì em cũng chia sẻ với chó suốt 3 năm qua...

Đến trước quán, Mộc Giao gọi KiKi âu yếm, quẳng miếng xương ra góc tường chỗ cún đang nằm rồi đổ cơm vào đĩa của Ki. Cậu ta thích thú chạy ra ngoáy đuôi tít mù với Giao rồi cúi xuống ăn cơm trước, cái tính để dành xương từ bé đến lớn đúng là không thể hết được! Bỗng Minh từ trong nhà phi thẳng ra ngoài bằng chân đất. Thôi xong! Chân nó dẫm phải cục xương ở góc tường, nó nhăn nhó khập khiễng ngồi lên ghế quát tháo:

- Giời ơi! Trẹo chân rồi! Chó nó không có chỗ ăn à?

Búp bê chỉ im lặng nhìn thằng em và ngồi xuống vuốt ve chó. Bố từ phòng khách hỏi:

- Làm sao đấy? Con kia lại trêu em à?

- Bố ơi! – Minh gào lên – Nó để cục xương to đùng giữa quán, chảy máu chân con rồi! Đau quá!!!

Mộc Giao tức giận mắng:

- Em gọi ai là nó hả? Mắt em bị sao mà không thấy cục xương ở góc tường? Máu me cái gì chứ! Mới đau một tí đã ầm ầm lên!

Bố chạy ra nhìn chân nó rồi dỗ dành, ông lại quay ra mắng Giao:

- Mày còn phải bón cho chó ăn nữa à? Ra xin lỗi em mau!

- Bố đừng có bênh nó! Bố có biết nó vừa gọi con là gì không ạ?! – Giao cũng không vừa.

- Từng này tuổi rồi mà mày không hiểu nó thiếu tình thương thế nào à con? Làm chị thì phải nhịn em chứ, nó còn nhỏ cơ mà.

- Còn nhỏ mới phải dạy dỗ tử tế đấy bố. Bố cứ chiều Minh thế này lớn lên nó không thành cướp thì cũng thành giặc đấy ạ!

- Con nhỏ này, mày còn cãi cả bố à? Vứt cục xương vào đĩa rồi đi rửa bát mau!

Nói xong, bố bế Minh vào nhà, miệng lẩm bẩm: " Con gái đúng là chả được tích sự gì! Làm con trai tao đau!". Giao nhìn bố mà mắt rưng rưng, tay vẫn vuốt ve đầu KiKi. Chú chó như hiểu chuyện, cứ dụi dụi đầu vào vai cô chủ để an ủi.

Đêm hôm đó, Búp Bê nằm trên phòng vừa ngắm ảnh mẹ vừa nói: " Mẹ ơi! Mẹ bảo con phải chăm em nhưng mà... bố cứ chiều Minh thế này, làm sao con có thể dạy em được hả mẹ?". Em ôm ảnh mẹ vào ngực rồi thở dài. Em cố nhắm mắt ngủ để mai còn dậy sớm phụ bố làm bánh nốt mấy ngày hè còn lại... Có lẽ mẹ vẫn luôn dõi theo Mộc Giao từng bước, song bà chỉ có thể lặng lẽ nhìn sự chịu nhịn của con gái và sự trưởng thành của em mỗi ngày...

"Reng...reng...". Tiếng chuông đồng hồ báo thức lúc 5 giời sáng kêu bên tai. Giao nhanh nhẹn dậy gấp chăn màn, vệ sinh cá nhân. Bố em đang nặn bột ở lò bánh, Mộc Giao thì xuống quán lau dọn. KiKi thấy cô chủ mừng quýnh chạy loanh quanh kêu ư ử, cậu ta quen thói sáng sớm được Mộc Giao thả ra ngoài đường lông bông rồi ấy mà! Sau khi mở cửa cho, Ki "nhảy tót" ra ngoài, Búp Bê bắt đầu công việc lau chùi...

"Rầm!!!"

Giao vội vàng chạy ra ngoài xem chuyện gì. Nhìn thấy cảnh này, em "ơ" một tiếng rồi chạy nhanh đến chỗ đó. Cậu Ki bị một chiếc xe hơi kẹp ngang người, máu từ mõm nó chảy ra đường, KiKi ngáp vài cái rồi tắt thở. Giao nhăn nhó ôm chú chó khóc không ra tiếng. Mấy bà hàng xóm nói với nhau: " Xe kia đâm nó xong chạy mất rồi!" , " Thương nó nhể!"... Bố đi đến ngồi cạnh em an ủi: " Thôi con gái! Cho KiKi nó hóa kiếp được rồi! Con hãy cầu cho ki được đầu thai nhé!". Búp Bê đau đớn ôm chặt hơn, mặc cho máu ở mõm cậu cún chảy ra đẫm áo. Vậy là người bạn thân thiết mà Giao từng nói sẽ cùng nó lớn lên đã bỏ đi mãi mãi... Còn gì đau hơn khi phải bỏ đi những thứ mình yêu thương?

Chương I: Gió đầu mùa

Thấm thoát Mộc Giao đã là sinh viên đại học năm ba trường Học viên Báo chí - Tuyên truyền với điểm số khá ấn tượng. Búp Bê tạm xa bố và em lên thành phố học. Mộc Giao là bạn nữ xinh nhất trường, học giỏi nhất lớp, chỉ có điều kiện là thiệt hơn các bạn một chút. Cô được xếp ngồi cạnh một bạn nữ tên Lan Hương. Nàng Hương này là tiểu thư nhà giàu, vừa kênh kiệu lại vừa ích kỉ, không muốn ai hơn mình và chỉ thích được sự chú ý của các bạn nam trong trường. Bạn này cực kì ganh tỵ với Giao và luôn tìm mọi cách để dìm cô xuống nhưng chưa lần nào thành...

Vào một ngày đi học, Tuấn Tài – bạn nam khóa trên, được coi là người mẫu của trường - đến lớp của Giao học. Tài bước vào như một chàng thiên sứ trong mộng cười lộ cái răng khểnh và lúm má đồng tiền "ngất hồn" . Cả lớp ngơ ngác nhìn, mấy bạn nữ thầm thì to nhỏ không ngớt lời khen ngợi. Mộc Giao ngước lên nhìn một chút rồi lại nằm gục xuống bàn, có vẻ cô nàng thích ngủ hơn là thích trai đẹp. Lan Hương ngồi cạnh Giao đứng dậy nở nụ cười rồi ra vẻ e thẹn nói với mấy bạn bên cạnh: " Anh ấy tìm tớ đấy!". Nhưng ai ngờ được sự việc, Tuấn Tài tiến về phía bàn của Hương nhìn xuống Búp Bê và hỏi: " Em là Mộc Giao phải không?". Hương không nói gì, đỏ mặt chạy ra ngoài, mấy đứa đồng bọn hay nịnh chạy theo cô. Giao ngồi dậy ngước lên nhìn Tài rồi hỏi:

- Có gì không ạ?

Tài đứng hình nhìn chằm chằm vào Búp Bê, anh không rời mắt nổi nhan sắc của Mộc Giao. Cô hỏi lại : "Có gì không anh?", cậu ấy giật mình:

- À! Anh... tôi muốn kết bạn với em! Nhưng mà... giờ hồi hộp quá! Tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi đây! Em xinh quá...!

Búp Bê không có bất cứ biểu cảm nào hỏi lại:

- Còn gì không anh? Rất vui được làm quen với anh, nhưng giờ là trên lớp học, có gì trưa nay tan học nói sau nha anh.

Tuấn Tài cười trừ, gật đầu rồi quay đi. Cả lớp nhìn Giao bằng ánh mắt ngạc nhiên, một bạn nói:

- Mộc Giao ơi! Cậu thật không biết trân trọng giây phút bên nam thần.

- Con người không sánh bằng các bạn thì sao mà hiểu trân trọng là gì? – Hương từ ngoài cất giọng vẻ khinh bỉ rồi ngồi vào chỗ

Búp Bê liếc mắt quay sang nhìn cô ta đáp lại:

- Sao? Cậu thấy tôi không sánh bằng các bạn ở chỗ nào vậy? Hay cậu thấy tôi hơn cậu nên nảy sinh tính ghen tuông đây?

- Cậu là cái gì mà tôi phải ghen với cậu? Tiền không có, ăn nói thì thiếu tôn trọng... - Giọng Hương chứa đầy tức giận.

Giao ngắt lời:

- Riêng loại như cậu thì không đáng để tôi tôn trọng. Tiền để làm gì? Để mua điểm hả? Bố cậu không phải là giám đốc công ty thì liệu cậu có vênh váo thế này không?

- Cậu... - Lan Hương đang đứng dậy thì cô giáo bước vào.

Đợi cả lớp ổn định chỗ ngồi, cô thông báo: " Lớp mình chọn ra một bạn nữ có ngoại hình tốt để chụp ảnh bìa đại diện cho trường nhé!". Ngoài mấy đứa hay bám đuôi Hương thì các bạn còn lại đều chỉ vào Giao. Cô nhìn Búp Bê cười và nói:

- Cô cũng nghĩ bạn Giao xứng đáng đấy. Vậy đa số thắng thiểu số nhé!

- Vâng! – Giao ngại ngùng cúi mặt xuống...

Đến giờ tan học, Giao đi trên sân trường thì Hương đuổi theo đi cạnh dằn mặt:

- Cậu cũng giỏi thật! Lấy sắc đẹp làm điểm tựa vững chãi ghê! Tôi không cho cậu chụp ảnh đâu, mà đó sẽ là tôi. Cậu cứ cẩn thận cái thân này đi!

- Tôi sẽ xem cậu định giở trò gì.

" Mộc Giao!". Tuấn Tài gọi to, từ đâu chạy đến đập vào vai Giao. Lan Hương nhìn thấy rất bực nhưng chỉ có thể bỏ đi. Búp Bê quay sang nhìn Tài và lên tiếng:

- Chúng ta ra quán nước bên kia. Tôi đi trước nhé, mọi người đang nhìn kìa!

Tài chưa kịp trả lời thì Giao đã chạy đi mất, cậu cười vừa nhìn theo Mộc Giao vừa bước chậm rãi. Cô đã ngồi trong quán được 5 phút anh mới tới nơi. Ngồi đối mặt nhau, tim Tài đập thình thịch, cậu không nói nên lời mà chỉ nhìn Giao. Mộc Giao không khỏi tò mò liền hỏi:

- Anh gọi tôi ra đây để đọ mắt ạ? Anh có việc gì cần nói phải không?

Cậu ta gãi đầu gãi tai ậm ừ:

- Ờ thì... Tôi muốn làm quen với em...

- Trông kìa, tai anh đỏ hết lên rồi! Tôi không ăn thịt anh đâu! – Giao trêu đùa

- Em đẹp quá Giao à!

- Điều đó ai cũng biết mà anh!

Tuấn Tài nhoẻn miệng cười:

- Chắc em cũng biết tôi rồi nhỉ?

Giao mở to mắt rồi lắc nhẹ đầu. Tài đưa tay vuốt mặt nói:

- Òa!!! Tôi cứ nghĩ cả trường ai cũng biết mình, chắc ngoài lên lớp học ra em không nhìn xung quanh mình có gì đâu nhỉ?

- Hiện giờ tôi đang ngồi trong cái quán này và đang nhìn anh nữa! – Cô cười mỉm – Vậy tôi về nhé, chào anh.

Búp Bê đứng lên ra khỏi quán, Tài chạy theo đi bên cạnh:

- Em cũng phải để tôi đưa em về một lần đã chứ!

- Không cần đâu anh! Vì nhà tôi đây rồi, chào anh. – Giao nói xong thì đi vào nhà ngay cạnh quán nước, bỏ lại cậu ta đứng ngoài.

Tài nhìn theo đến khi Mộc Giao vào phòng rồi lẩm bẩm: " Cô này, em cá tính thật đấy!". Chợt cậu bạn thân của anh từ đâu nhảy tới nói: "Gái xinh đâu có dễ để cậu tiến tới nhanh vậy. Về nào!". Cậu bạn khoác vai Tài kéo anh về và hỏi chuyện...

Búp Bê về phòng nằm dài trên giường. Chuông điện thoại reo lên, cô nhấc máy:

- A lô bố ạ?!

Đầu dây bên kia lên tiếng:

- Giao à! Con khỏe không?

- Con vẫn ổn thưa bố! Em thế nào rồi ạ?

- Em con không học hành gì, toàn trốn đi chơi điện tử thôi! Bố không cho tiền thì nó tự mở tủ lấy trộm tiền...

- Dạ? – Giao ngạc nhiên ngồi dậy – Đấy, bố cứ chiều vậy nên nó mới hư ra! Con nghĩ bố nên đánh Minh để nó sợ đi ạ! Cứ nương tay thì tương lai của em không sáng được đâu bố ạ!

- Cái con này! Đánh em nó đau, lỡ bị gì thì sao? Có mỗi thằng con "zai" chăm còn chưa kịp!

Giao nhăn mặt:

- Vậy ngày xưa bố đánh con, bố có lo con bị gì không? Thằng Minh nó là con trai, lại là cháu đích tôn, bố không dạy nó cẩn thận mới là có lỗi với ông bà đấy ạ!

- Thôi thôi! Mày biết gì mà nói! Bố cúp máy đây!

- Ơ! Bố! Bố! – Giao cố gọi nhưng bố không nghe mà cúp máy.

Cô lại nằm xuống giường đặt tay lên trán nghĩ, Búp Bê vừa giận vừa thương em: "Chính xã hội đã đưa đẩy Minh xuống cái hố của cuộc sống, bố không dám kéo nó lên vì chỉ sợ động vào lòng tổn thương của nó. Nhưng nếu để Minh tụt xuống, tương lai thằng em trai sẽ chỉ ở trong trại cai nghiện hay trung tâm giáo dưỡng thôi!".

*

* *

Ngày hôm sau tại quán nước...

- Mày ngố thật Giao ạ! Còn không biết anh Tuấn Tài là ai nữa à? – Thanh Hà – bạn thân của Giao lên tiếng

Búp Bê cắn miếng bánh mì nhìn Hà hỏi:

- Anh hôm qua tên là Tuấn Tài à?

- Ô kìa! Tao "cạn lời" với mày rồi! Anh ý nổi tiếng là đẹp trai, học giỏi, con nhà hào phú đấy! Thế hôm qua ngồi uống nước với nhau... Này! Mày đừng nói với tao là mày ngồi im nhé!

- Không! Tao hỏi anh ta là có việc gì mà! Với lại anh Tài đó nhát lắm!

Cô bạn thân tỏ vẻ tiếc nuối than:

- Giời đất ơi!!! Chơi với mày 3 năm mà tao cũng không hiểu nổi mày Giao ạ! Người ta mong đến gần không được, mày thì có cơ hội mà cứ vứt đi...

Mộc Giao phì cười:

- Mày thích anh ta thì để lúc nào tao làm mối cho nhé! Chuyện gia đình học hành tao còn lo chưa hết, hơi đâu mà tí tởn làm quen, với lại mày biết hoàn cảnh của tao thế nào mà! Không với được mấy anh đấy đâu!

- Con hâm! Không ai đánh thuế quen "dai" đẹp đâu! – Hà chợt nhớ ra gì đó – À! Hôm qua cái Hương có nói gì mày không?

- Nó bảo phần chụp ảnh bìa là của nó, còn nói tao phải cẩn thận. Tao bảo là để xem mày dở trò gì.

- Con này thích ghen ăn tức ở đấy nhỉ! Mày động vào nó làm gì chứ, con đó động tí là gọi bọn đầu gấu đến kêu đánh này nọ, mày không thấy à?

- Mày nhìn lại xem ba năm rồi lần nào cũng bảo gọi đầu gấu nhưng có thằng nào vác xác đến chưa? Con này tao chưa cho ăn đánh là may đấy!

Cô bạn uống hết cốc nước rồi nói:

- Gan mày to cỡ nào không biết?... Thôi! Lên lớp học nào! À, hôm nay có bài kiểm tra định kì mày nhắc tao đáp án nhé!

- Gớm! Mấy năm nay rồi có bao giờ tao không nhắc mày! Có vẻ xin giúp...

Hai đứa cười với nhau và đi thẳng lên lớp học. Đến cửa lớp, hình như Hương đã đợi sẵn, cô ta cầm tay Giao kéo đi vào nhà vệ sinh. Mộc Giao vung tay để tuột khỏi tay Hương, Giao hỏi:

- Lại gì nữa?

Cô ta cười nhếch mép:

- Tôi có nên để một vết sẹo trên khuôn mặt xinh xắn của cậu không?

- Nhìn mặt cậu, tôi chỉ nghĩ cậu thích địa vị và tiền thôi. Ai ngờ trong đầu cậu lại nuôi một con hổ cái nhỉ?! – Giao áp sát miệng vào tai Lan Hương – Tôi khuyên cậu lần cuối đừng động vào tôi, khó chịu lắm đấy!

Bất chợt, cô ta đưa tay cào lên má Búp Bê một vết, Giao phản ứng lại, tát một cái vào mặt Hương. Cô ta ôm má trợn mắt nhìn Giao quát to:

- Này!!! Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, mày là người đầu tiên tát tao đấy! Tao sẽ báo với cô!

Búp Bê vẫn bình tĩnh:

- Không ngờ Hương còn biết "tao mày" cơ đấy! Bố mẹ cậu không dạy cậu thành người được thì để tôi tặng cậu cái tát nhớ đời. Còn muốn báo với ai thì báo, tội cố ý gây thương tích nặng lắm đấy! – Mộc Giao chỉ lên cái camera ở góc tường – Nhìn kìa, nó ghi lại hết chuyện này rồi, cậu thử báo xem!

Giao bỏ đi. Cô bạn kia thì tức thở hồng hộc, soi gương xem mặt mình có sao không... Cô giáo vào lớp nhìn mặt Giao lo lắng hỏi:

- Này Giao! Mặt em bị sao kia?

Hương chuẩn bị tinh thần để lí luận thì Búp Bê trả lời:

- Thưa cô, em không cẩn thận bị thanh sắt cọ vào thôi ạ! À... Bao giờ chụp ảnh cô?

- Khoảng 1 tháng nữa, em có chụp được không?

- Thưa cô – Hương dơ tay – Bạn Giao bị vết đó ở mặt thì sẽ làm ảnh hưởng đến chất lượng ảnh. Em nghĩ cô nên chọn bạn khác đi ạ!

Mấy đứa hay nịnh hùa theo: "Đúng rồi cô ạ!". Mộc Giao lên tiếng:

- Em sẽ cố gắng làm mờ vết thương cô ạ, 1 tháng sau có lẽ vết thương sẽ lành lại, em chỉ sợ thanh sắt bẩn đó làm da em nhiễm trùng thôi, còn lại sẽ không sao ạ!

- Vậy em phải cố gắng nhé! Bắt đầu kiểm tra nào!

Hương quay sang lườm Búp Bê, Giao lại làm ngơ quay xuống cuối lớp nhìn Hà, hai đứa nháy mắt cười với nhau vẻ hạnh phúc...

Hết giờ học, Hương giữ chặt tay Mộc Giao, cô ra hiệu cho Hà xuống dưới sân đợi. Chờ các bạn về hết, cô ta đứng dậy chỉ tay vào mặt Búp Bê:

- Cậu nói ai lài thanh sắt bẩn?

Giao khoác cặp lên vai, đứng dậy trả lời:

- Bỏ cái thói chỉ tay vào mặt người khác đi nhé. Tôi chưa nói cậu làm là may rồi! Cậu thích tôi hay sao mà cứ phải níu kéo tôi mãi vậy? – Nói xong cô ra khỏi lớp, mặc cho Hương gọi ở sau.

Trong lúc đó, Tuấn Tài đứng dưới sân đợi Giao. Nhìn thấy Hà, cậu đến trước mặt hỏi:

- Cô... có phải bạn của Giao không?

Hà mở to mắt nhìn "chàng thiên sứ", miệng nói nhảm:

- Ôi trời! Anh ý đang hỏi mình sao?

Tài hỏi lại:

- Trả lời đi! Cô là bạn của Giao phải không?

Hà cười tủm tỉm, e thẹn trả lời:

- Em là bạn thân của Giao, cậu ấy đang trên lớp ạ! – Cô quay lại nhìn sau và chỉ - Kìa, bạn ấy đến rồi anh!

- Cảm ơn bạn nhé! – Anh cười trừ rồi chạy đến chỗ Giao, Hà vẫn đang đứng ngơ ra nhìn theo Tài.

Cậu chạy đến bên nhìn mặt Búp Bê, Tài nheo mày hỏi:

- Em bị sao ở mặt kia? Rửa vết thương chưa vậy?

- Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm! Vậy... tôi đi trước nhé! – Giao cúi đầu chào rồi bước đi.

Anh nắm lấy cổ tay cô và nói:

- Em lại định chạy như hôm qua à? Không đâu! – Cậu nắm chặt tay Búp Bê "lôi"đi. Hà vẫn đứng yên nhìn theo hai người và nghĩ: "Họ dắt nhau đi rồi, mình ở đây làm gì nhỉ? Về thôi!"...

Mộc Giao ngồi trên ghế ở phòng y tế của trường, lạ lùng quan sát Tài làm việc, cậu lấy lọ sát trùng, bông gạc để lên bàn. Đang định rửa vết thương trên má thì Giao quay mặt đi, anh lấy tay giữ cằm cô nhẹ nhàng nói: " Yên nào! Vết xước đang rỉ máu ra này! Không băng cẩn thận là để lại sẹo đấy!". Búp Bê đành ngồi im để Tài làm, lúc nhỏ thuốc vào vết thương, cô thấy xót nên định đưa tay lên sờ, cậu giữ tay cô lại rồi ghé miệng thổi nhẹ vào má để vết xước dịu đi... Một hồi băng xong vết thương, Tài nói:

- Ổn hơn rồi, đi về nào! Đi cùng tôi nhé!?

Giao đứng dậy tò mò hỏi anh:

- Ai bị đau anh cũng giúp vậy à?

Cậu ta mỉm cười trả lời:

- Chỉ em thôi! Về đi, muộn rồi đấy!

Tài đi rồi, Búp Bê vẫn ngồi nghĩ gì đó, một lúc mới chạy thật nhanh đuổi theo cậu. Giao chạy đến đập vào vai Tài:

- Bảo về cùng nhau mà sao anh đi trước thế?

- Cuối cùng em cũng chịu đi với tôi rồi! Đi nào!

Hai người cùng bước đi. Được một lúc, Mộc Giao quay sang hỏi:

- Anh tên là Tài gì đó đúng không?

Tuấn Tài, không phải Tài gì đó nhé! – Anh cười

- Sao anh lại biết tên tôi? Mà... sao anh lại giúp tôi? Sao anh lại...

- Đơn giản là định mệnh thôi! – Cậu ngắt lời, hai người đứng trước cửa nhà Búp Bê – Em vào nhà đi, mai gặp lại nhé!

- Từ đã! Tôi cảm ơn!

Tài nở nụ cười thiên sứ, hỏi Giao:

- Vết xước kia do nhỏ Hương cào đúng không?

- Sao... sao anh biết? – Cô ngạc nhiên

Tuấn Tài vẫn chỉ cười và lấy một tuýp thuốc trong ba lô ra đưa cho Giao:

- Cái này trước khi đi ngủ thì xoa lên vết thương, sẽ không để lại sẹo đâu!

Búp Bê cầm thuốc trên tay, ngơ ngác nhìn Tài:

- Cái này ngày nào anh cũng mang theo sao?

- Chào em! – Anh không đổi sắc thái vẫy tay chào Giao rồi quay lưng bước lên chiếc xe hơi đang đợi sẵn.

"Này anh!" Mộc Giao nhìn theo chiếc xe không rời mắt, đến khi nó đã đi xa, cô mới vào nhà. Trong đầu Giao luôn băn khoăn không biết sao anh chàng đó lại biết rõ về mình. Tối đến, cô gọi Hà đến nhà chơi. Hai đứa đang ngồi uống nước ở bàn, bỗng cô bạn thân hỏi:

- Hôm nay anh kia dẫn mày đi đâu? Khai mau!

- Chậc! Mày nghĩ ở trường thì có thể đi đâu. Vào phòng y tế băng vết thương cho tao thôi mà!

- Ui!!! Công tử nhà giàu mà còn biết làm cái đó sao? Đúng là soái ca mà!

- Mà này! – Búp Bê nói nhỏ - Anh ta theo dõi tao hay sao ý? Biết hết tên rồi chuyện sáng nay của tao!

- Mày nghĩ gì đấy! Anh ý là ai mà phải theo dõi mày?! – Thấy Giao thở phào, Hà nói tiếp – Chỉ cần cho người đi theo dõi là được mà!

Mộc Giao ngồi thẳng người lại, mở to đôi mắt đen láy nhìn cô bạn:

- Cái gì? Anh ta định bắt cóc tao à mày? Tao xem phim mấy đối tượng buôn người cũng hay làm quen rồi giả thân thiết lắm!

- Con ngố này! – Hà phẩy tay – Bố anh ý là giám đốc đấy! Có đói kém gì đâu mà phải buôn người! Là người ta đang thích mày.

- Thích tao á? Khi tao học cấp ba cũng có "tỷ" thằng nói thích tao, nhưng có thằng nào theo đuổi được quá 3 ngày đâu! Toàn mấy trò trẻ con.

- Mày cứ đợi rồi biết! À! Thế cái Hương nói gì với mày lúc tan học thế?...

*

* *

Sau 1 tháng đi chung về với Tài, cô cậu đã thay đổi cách xưng hô, Giao cũng đã biết lý do anh chàng biết mình và cũng hiểu rõ đôi chút về cuộc sống của anh: Tài là con một trong nhà, bố mẹ đều lãnh đạo ở công ty lớn do ông cậu để lại. Hai gia đình nhà cậu và Hương rất thân, muốn các con trở thành một đôi nên đã cố để hai bạn chơi với nhau từ nhỏ. Tài không thích Hương vì tính kiêu căng, ngạo mạn, nhưng anh trong mắt cô ta thì ngược lại...

Buổi chụp ảnh bìa kết thúc. Chàng thiên sứ đã đợi sẵn Giao trong quán nước. Hai người cùng ngồi nói chuyện, Tài hỏi:

- Em đã nghe cô giáo nói về cuộc thi kịch rồi chứ?

- Vâng! Em là nhân vật chính!

- Không phải là Hương sao? – Cậu tò mò – Nhỏ đó thích kịch lắm mà.

- Đúng là từ đầu có cho Hương, nhưng vì là vai hành động, nên cậu ấy xin cô chuyển sang cho em.

- À...! Mà sao anh thấy có gì đó không ổn nhỉ?! Em có đóng bị đâm hay đánh gì đó không?

- Ưm... Có đấy anh! Đoạn cuối em bị đâm vào bụng.

- Lớp em có làm máu giả không?

- Sao? – Giao bật cười – Đó chỉ là kịch, không phải phim nên đơn giản thôi anh! Phải thuê dao giả của bên phim, nhưng nhìn giống thật lắm!... Mà anh hỏi kĩ vậy làm gì?

- Anh thấy có gì đó không ổn! Hai tuần nữa mới diễn nhỉ?

- Vâng! – Giao trả lời rồi cầm cốc nước uống

- Em xin đổi vai đi!

Búp Bê nghe xong thì sặc nước, ho liên hồi. Tài với tay vuốt lưng cô và hỏi:

- Em không sao chứ?

- Anh nghĩ gì mà đưa ra quyết định đó thế? Em muốn đóng mà! Không phải bay từ tầng 2 xuống đâu, chỉ lăn lộn trên sân khấu thôi mà!

- Em thích đóng đến vậy cơ à?

- Em muốn khẳng định cho mọi người thấy em không vô dụng! Anh thắc mắc gì nữa không?

Cậu ậm ừ một lát, nhìn Giao, Tài than:

- Dạo này mặt em nổi mụn nhiều quá, da thì xạm vào! Cho em cái này!

Anh lục trong ba lô đưa cho Giao một lọ kem. Cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ:

- Lại cho em cái gì vậy?

- Kem chống nắng anh hay dùng. Lấy đi, lọ mới đấy!

- Em đang tự hỏi mình, anh có phải con gái không sao mà toàn kem dưỡng da vậy? Tháng trước cho em một tuýp thuốc bôi khỏi sẹo, tháng này lại cho em kem chống nắng... Ôi này! – Giao đập tay lên bàn - Ở nhà anh có mặc váy đi ngủ không?

- Cái gì? – Tài phì cười – Theo em thì đàn ông không được dưỡng da à? Anh chỉ muốn đảm bảo mình có một làn da đẹp thôi! Em nhớ bôi cái này trước 15 phút khi ra ngoài nhé!

- Không đâu anh! Em không thể nhận quá nhiều quà từ anh như vậy được! Em sẽ tự mua.

- Em không muốn đen da thì nhận lấy đi!

- Vậy... Cảm ơn anh!...- Cô ngượng ngùng

Sáng hôm sau lên lớp, Hương lại gọi Giao ra nhà vệ sinh. Hai người đứng đối mặt, cô ta nói:

- Cậu điếc không sợ súng à? Cậu là ai mà dám hẹn hò với anh Tài, nhìn lại gia đình nhà cậu mà so sánh với gia đình nhà anh ấy đi!

- Cậu nghĩ lời nói của cậu còn trọng lực đối với tôi sao? Tôi hẹn hay không là việc của tôi. Những gì cậu nói với tôi chỉ như gió thoảng qua tai thôi! – Giao quay người đi

- Bố anh rất ghét ai hẹn hò với con trai mình ngoài tôi! Có thể ông ấy sẽ chuyển trường nếu biết tin hay ho rằng anh đang qua lại với một bạn gái đấy! Theo cậu tôi có nên nói chuyện này với bác trai không?

Giao nuốt cục tức, quay lại hỏi:

- Cậu muốn gì?

- Muốn gì à? – Cô ta nhếch mép cười – Vậy rời xa anh ấy ra là đủ rồi!

Giao sững sờ đứng, Hương đi qua huých vai cô vẻ khiêu khích... Về lớp ngồi, Hà chạy lên trêu Búp Bê:

- Này! Cậu bỏ bê bạn bè quá rồi nhé! Trưa nay phải về với tôi đấy!

- Cậu yên tâm – Hương nói ngang – Nốt hôm nay thôi, mai cậu ấy sẽ đi cùng cậu!

- Sao Hương biết?

- Đúng rồi – Mộc Giao ngậm ngùi – Mai tôi sẽ đi với cậu!

Mấy đứa nịnh nọt và Hương quay ra bàn tán chuyện của Giao. Chắc cô ta đang đi guốc trong bụng vì đã làm chủ được Giao.

Cái giờ không mong đợi nhất cũng đến: tan học rồi. Mộc Giao cố đi nhanh tránh mặt Tài. Cậu gọi cũng không thưa nên đành đuổi về tận nhà cô. Búp Bê đóng chặt cửa ngồi dựa vào tường ôm đầu gối. Tài đứng ngoài gọi mãi Giao mới chịu lên tiếng:

- Anh về đi, chạy đến đây làm gì?

- Sao em lại tránh mặt anh?

- Giữa chúng ta có gì phải tránh mặt, anh chỉ là bạn của em, cũng coi như anh chỉ là người qua đường. Em không muốn tiếp tục với anh nữa. – Giao cố kìm nước mắt.

- Cho anh lời giải thích đi! Tại sao phải dừng lại tình bạn này? – Cậu quát lên – Em trả lời đi!!!

- Tôi ghét anh! Vậy đủ chưa? Tự nhiên tôi thấy không thích anh nữa, tôi chán anh rồi!

Tài sững sờ nhấc từng bước chân như đóng đá lên xe đi về, Mộc Giao khóc òa. Số phận của cô quả thật kì cục, cho Búp Bê cơ hội được gần gũi những người tốt, rồi lại bắt Giao phải tận mắt chứng kiến người mình yêu mến bước ra khỏi cuộc đời mình...

*

* *

Sáng hôm sau...

- Này! Lớp mình cứ xì xào cái gì thế? – Giao hỏi Hà

- Nghe nói thiên sứ Tuấn Tài xin phép nghỉ học vài ngày, hình như do tình mà ốm nặng... - Hà nhìn Giao – Không phải do cậu chứ?

Cô đơ người ra một lúc rồi nói:

- Ơ... Không! Tao đâu có quan hệ gì.

- Còn nói là không có quan hệ - Bỗng cô bạn thân huých vai Búp Bê – Hương đến rồi! Cậu tớ nào!

- Ui giời! Mày không cần phải thế! Loại người đó còn biết " tao, mày" với tao đấy!

- Thật á?! Nhưng cậu cũng biết cậu ta ghét những ai thân mật quá mức với nhau mà!

- "Cậu tớ"... rùng hết cả mình. Mày sợ mất lòng à?

- Ựm... Ờ... Không! L... làm gì có! Thôi! Tôi về chỗ đây! – Hà ngắt ngứ chạy vội về chỗ.

Lan Hương đi đến chỗ ngồi, Giao nhìn theo. Cô ta từ từ ngồi xuống và khiêu khích:

- Chắc biết chuyện rồi nhỉ!? Khổ thân anh Tài thật! Nhưng tôi sẽ không đến thăm mà sẽ đợi ngày anh đi học lại rồi nhờ cậu chuyển lời!

- Tôi không phải chân sai vặt của cậu! Có tay chân tự đi mà làm.

- Chắc cậu sẽ hạnh phúc lắm khi nghe anh ấy bị chuyển trường nhỉ?

Giao nhắm mắt nuốt nước bọt, hỏi:

- Muốn gì?

- Hôm đó rồi biết! Chuột nhắt mà đòi lớn tiếng với mèo.

- Đối với một con mèo khuyết tật thì dù chuột có chạy quanh cũng phải dơ mắt nhìn theo nhỉ?!

- Cậu... - Hương chừng mắt

- Hạ mắt xuống làm một chú cún ngoan đi, cô đến kìa!...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro