Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngô... Ngô.... Không cần.... Không... Ngô. "

"Thoải mái... Tao hàng nâng mông lên. "

"Buông... A.... Không cần.... quá... quá sâu... A... "

"Mẹ kiếp..... Thật chặt mà.... Muốn đem lão công ép sạch đúng không... Chết tiệt đúng là nhặt được bảo bối mà. "

"Con bà nó.... Kẹp thật thoái mái.... Dâm phụ thao chết cưng. "

"Quá sâu.... Không cần.... Ngô ngô.... Buông.... Không chịu nổi... Muốn rách... A.... Làm ơn..... "

"A. " Trên chiếc giường đơn bạc, Diệp Vô hoảng hốt ngồi dậy, mồ hôi dọc theo đường cong cơ thể chảy xuống ướt đẫm lớp áo thun mỏng tanh. Hắn sợ hãi nhìn xung quanh, đến khi xác định đây đích thực là gian phòng của mình, chứ không phải địa phương đáng sợ kia mới thở phào buông ra tâm trạng căng thẳng.

Mộng, chỉ là mộng.

Hắn trong đầu không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở chính mình, tất cả chỉ là mơ, hắn không bị nam nhân kia cưỡng gian, càng không bị nam nhân kia đùa bỡn, hắn vẫn là hắn. Nhưng sự thật rõ ràng như vậy, chân thật như vậy, hắn có thể lừa gạt bản thân mình được sao?

Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm nhục nhã khi nam nhân thô bạo trừu động trong cơ thể. Nhiệt độ nóng bóng, tiếng rên rỉ sa đọa, chất giọng khàn khàn mê hoặc lòng người vang lên quanh quẩn như một lời nguyền khắc sâu vào tâm trí hắn, ám ảnh hắn, cuốn hắn vào vòng xoáy không lối thoát.

Không, không phải hắn, người dâm đãng rên rỉ khi bị lăng nhục đó không phải hắn, phải quên đi, phải quên đi.....

Thân hình vốn dĩ cường tráng không ngừng run rẩy, Diệp Vô ngồi co mình lại, miệng lầm bầm tự thôi miên bản thân.

"Diệp Vô, anh làm sao vậy. "

"Nghiêm... Nghiêm Dục... " Âm thanh lo lắng quen thuộc bất chợt phá tan bức tường sợ hãi xung quanh Diệp Vô, hắn ngước lên, khuôn mặt mê mang nhìn nam nhân đứng ngoài cửa.

Nghiêm Dục thấy hắn đới với mình lộ ra dáng vẻ yếu đuối như vậy, khóe môi không kiềm được nâng lên độ cong nho nhỏ, bước lại gần giường. Ngón tay thon dài vén lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Diệp Vô, nói. "Không sốt, nhưng sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy."

Mùi hương quen thuộc khiến tâm trạng Diệp Vô thoáng thả lỏng, hắn lắc đầu. "Tôi không sao, chỉ là một cơn ác mộng, đừng quá để tâm. "

"Làm sao có thể không để tâm. " Nghiêm Dục nhíu mày, giọng mang theo tia tức giận. "Anh chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân, có phải hay không nếu không có em ở đây anh sẽ chết đói ngoài đường hử. "

A, cũng đúng, nếu như không có em ấy giúp đỡ hắn, hẳn hắn đã chết chỗ nào đó trong thành phố này rồi.

Diệp Vô cố gắng nhếch môi nở nụ cười, nói. "Xin... Xin lỗi. "

Phát hiện lời nói của mình có bao nhiêu làm tổn thương đến Diệp Vô, Nghiêm Dục cúi người áp trán mình vào trán hắn, ngón tay xoa xoa phần cổ yếu ớt, thấp giọng nói. "Xin lỗi em không cố ý, em chỉ là lo lắng cho anh nên_ đừng chọc em tức giận được chứ. "

"Tôi sẽ không chọc giận cậu. " Hăn ngoan ngoãn cúi đầu thuận cho y xoa xoa phần gáy mình.

Thấy hắn đối với mình ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Nghiêm Dục mỉm cười nâng cầm hắn hôn lên, vui vẻ nói. "Thật ngoan, nào mau đi thay đồ em chở anh tới trường học. "

Vô thức nâng tay sờ sờ khóe môi bị hôn lên nhìn hướng Nghiêm Dục, Diệp Vô khó hiểu nghiêng đầu. Tại sao Nghiêm Dục lớn như vậy vẫn không bỏ được thói quen thích hôn người khác.

Dù sao cũng là thói quen, cũng không gây hại gì, miễn y vui là được. Nghĩ thông suốt liền đứng lên đem bản thân sửa soạn một lượt.

"Diệp ca anh có nghĩ sẽ đem tóc đi cắt. "

"Sẽ không, rất phiền phức. "

"Vì sao? "

"Bởi vì... " Nhìn khuôn mặt của mày làm tao muốn nôn, đem khuôn mặt xấu xí của mày biến khuất mắt tao. "... Rất phiền phức. " Hắn bình thản trả lời.

Bởi vì không ai muốn nhìn thấy vậy tốt nhất nên che lại, sẽ không ai nhìn thấy nó nữa.
_____________________
Lời tác giả: Xem ra văn chương đều muốn rời ta đi. Có thời gian sẽ đem soạn lại lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro