Chương 401: Căn bản không có tình cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Tinh Trầm không tiếp tục mở miệng, Tần Hoan lúc này mới yên tâm.

Người ngoài không hiểu rõ Bùi Duật Thành, nhưng cậu ta là người hiểu rõ nhất.

Chỉ là người đàn ông này, căn bản không mảy may tình cảm, dường như là cái máy dựa theo chương trình đã được thiết lập tốt, băng lãnh mà tàn khốc.

Nếu như, Tinh Trầm tiếp tục không biết điều như vậy... Cậu ta có khả năng, sẽ chết...

Sẽ bị Bùi Duật Thành, tự tay đánh nát!

Dù cho Tinh Trầm từ nhỏ đã đi theo anh, Bùi Duật Thành cũng có khả năng sẽ không chút nào mềm lòng, rồi sẽ giống như Tiểu Nguyệt qua lời Tinh Trầm kể.

Người đàn ông này, thật quá kinh khủng, khủng bố đến nỗi dù ngồi ở xa, nhìn như vô hại, lại chỉ cần liếc mắt, đã có thể khiến người ta lạnh cóng từ đầu đến chân.

Không muốn tính toán với Bùi Duật Thành ván bài tình cảm, anh căn bản không có tình cảm...

Lâm Yên cau mày, thăm dò hướng phòng khách.

Rốt cuộc Tinh Trầm, đã xảy ra chuyện gì?

Trong phòng khách, Bùi Duật Thành đã xem xong trang cuối cùng của tài liệu, ánh mắt chậm rãi rơi vào người Tinh Trầm.

Bùi Duật Thành khuôn mặt ôn hòa, rõ ràng nhìn qua vẫn như cũ không chút biến hóa nào, nhưng không khí quanh thân trong nháy mắt khiến người ta không rét mà run, cảm giác áp bách to lớn làm cho trán Tinh Trầm đổ xuống từng tầng mồ hôi lạnh.

"Cậu vừa rồi, nói cái gì?" Bùi Duật Thành lãnh đạm lên tiếng.

Nghe lời đó của Bùi Duật Thành, cơ thể Tinh Trầm và Tần Hoan đều run lên.

Thời khắc này, Tần Hoan nào dám mở miệng, nếu như cậu ta dám nói một chữ, không chỉ Tinh Trầm gặp phải tai ương, mà cả cậu ta cũng phải gánh chịu tai bay vạ gió!

"Duật ca, không có... Tôi không có nói gì cả." Tinh Trầm cắn răng lên tiếng.

Bùi Duật Thành thản nhiên nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, thời gian Lăng Nguyệt kết thúc trừng phạt, còn hai năm."

Thấy Bùi Duật Thành chủ động nhắc đến, ánh mắt Tinh Trầm lập tức sáng rực lên, như có hy vọng, gật đầu: "Duật ca, đúng vậy, Tiểu Nguyệt cô ấy không duy trì được, còn hai năm, quá dài!"

Bùi Duật Thành như có điều suy nghĩ, "Có đúng không?"

Bùi Duật Thành ngón tay thon dài, chậm rãi gõ nhẹ tiết tấu trên bàn đọc sách, "Vậy tăng thành mười năm đi."

"Cái gì ?!"

Giờ này khắc này, Tinh Trầm hoàn toàn ngốc trệ tại chỗ, cơ thể nhè nhẹ run, trong mắt hiện ra vẻ không thể tin được.

Hai năm, Tiểu Nguyệt đã không chịu nổi.

Mười năm!

Vì sao lại vậy! Cậu đã làm cái gì vậy!

Là cậu, là cậu hại Tiểu Nguyệt...

Cậu cứ nghĩ là, Bùi Duật Thành vì có cô gái kia, sẽ có thể thay đổi, sẽ thêm một tia nhân tính chưa từng có, nhưng bây giờ, Tinh Trầm mới phát hiện, hắn sai, sai không hợp thói thường...

"Cậu, có muốn đi theo cô ta?"

Bỗng nhiên, Bùi Duật Thành xoay chuyển lời nói.

"Duật ca... Tôi..." Trong mắt Tinh Trầm hiện ra vẻ kinh hoảng.

Cho dù có chết, cậu cũng tuyệt đối không đến cái chỗ kia, cái chỗ chỉ có phòng thí nghiệm tuyệt vọng!

"Cậu vẫn chưa trả lời tôi." Bùi Duật Thành mặt không đổi sắc nhìn Tinh Trầm.

"Tôi... Không đi..." Hô hấp Tinh Trầm có hơi chút gấp rút.

"Đi." Bùi Duật Thành nói.

Tần Hoan vội vàng dìu lấy Tinh Trầm, lộn nhào lui ra ngoài.

...

Phòng bếp, đúng lúc Lâm Yên đang nhìn chằm chằm Tần Hoan đỡ Tinh Trầm khập khễnh đi qua, vội vàng thò đầu ra kêu một tiếng -------

"Này!"

Bỗng nhiên có cái đầu vươn ra, khiến Tần Hoan bị dọa cho giật mình.

"Lâm tiểu thư?" Thấy rõ là Lâm Yên, Tinh Trầm hơi sững sờ.

"Tới đây..." Lâm Yên vội vàng bắt chuyện với hai người.

"Có chuyện gì vậy?" Tần Hoan có chút nghi hoặc.

Lâm Yên cũng không giải thích, kéo hai người vào phòng bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro