Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy cô đi, anh mới khựng lại. Vỗ mặt mình mấy cái cho tỉnh. Không biết anh vừa nghĩ cái gì, lại đi chửi cô không ra gì. Anh chạy theo cô.
Đàn bà mang bầu mà, nhường nhịn một chút không sao.

Anh nắm tay cô lại, kéo cô vào sát người mình. Xoa đầu cô.

"Tôi sai, tôi xin lỗi."

"Anh đuổi tôi đi, bây giờ lại tìm tôi. Anh xem tôi là cái gì hả?"

Biết là trên hợp đồng nên mặt anh cúi gặm xuống không nói gì. Chỉ kéo tay cô về rồi đưa cô vào trong phòng.

"Do em đang mang thai đấy, nếu không tôi xách em ném lên giường rồi."

Anh kéo ghế ra cho cô ngồi, tay xoè ra hai tấm vé máy bay, đi qua Mĩ.

"Gì đây?"

"Tuần trăng mật sớm được không ?l

"Cưới xin gì mà trăng mật, điên à ?"

"Giả cũng phải làm đàng hoàng."

Anh cúi mặt mình sát mặt cô, hai mũi chạm nhau. Hai má cô nóng bùng, chớm đỏ. Trong lòng rối bời, không biết người đàn ông này muốn gì ở mình. Nội tâm cô như sóng, cứ dồn dập. Cứ phải giữ suy nghĩ, đây chỉ là hợp đồng, hợp đồng mà thôi. Vì con cô, vì đứa bé cần cha. Không được thích anh, không được có tình cảm.

(..)

Trên chuyến máy bay đó, cô nằm chõng choài trên ghế, ghế hạng sang đúng thật là thích. Cảm giác được làm bà chủ của một ông giám đốc ở một công ty lớn thật thích.

"Lần đầu tiên được đi máy bay, thích thật."

Anh liếc sang phía cô, người phụ nữa này cái gì cũng là lần đầu sao? Thú vị thật đấy. Nhưng mấy điều này vốn có ở người bình thường mà.

Cơ mà cô gái này có vẻ rất hưng phấn, thích thú. Làm cho cô vui anh cũng cảm thấy vui.

Trong lòng anh luôn nhắc nhở rằng: "Mày không được thích cô ấy đâu Phong, còn cái Lan nữa.."

Lan là cô bạn gái của anh, cô ấy đi du học ở Úc. Anh và Lan cùng lớn lên bên nhau, hai người từng có đính ước nhưng vì việc đi du học nên hoãn lại đám cưới. Không biết khi Lan về sẽ cảm thấy như thế nào? Bà nội hiện tại rất thích Hoa.

Anh vò đầu mình, rắc rối quá. Làm sao vừa lòng hết. Tại sự ham muốn tột cùng của người đàn ông. Giờ rước thêm của nợ này.

Đặt chân tới thành phố lớn của Mĩ. Hừm quả thật lần đầu tiên của cô. Cô ngắm nghía thành phố kia tới phát sợ. Mặt cô hớn hở.

"Lớn thế này sao? Còn lớn hơn trong hình mà tôi nhìn thấy đấy."

"Thế có đi không? Đứng đấy ngắm tới tối luôn à."

"Đi chứ, đợi tôi."

Cô vội chạy theo anh, vô tình vấp phải hòn đá dưới chân, khiến cô ngã về phía trước. Anh liền nắm lấy được eo cô. Suýt nữa thì toang luôn đứa con trong bụng.

"Đi với chả đứng, cẩn thận đừng làm động thai đấy."

"Ơ mà động thai là cái gì vậy?"

"Là sảy thai đấy.. khổ quá cơ!"

Thế là anh bế cô lên giống kiểu công chúa. Sợ cô vấp lần nữa. Người phụ nữ này ngốc nghếch quá. Nhưng vẻ ngốc nghếch đấy dễ thương, thà ngốc như cô dễ sống hơn. Chứ trong cuộc sống khắc nghiệt này thông minh quá cũng khổ.

"Nay sao đàn ông vậy. Mất cái nết kia rồi à"

Tay đặt trên cổ anh, cô cười khúc khích.

Ánh mắt anh nhìn cô thật đắm đuối khiến cô ngại ngùng.

"Thế hôm qua ai bảo nuôi con một mình?"

"Ai bảo vậy? Tôi không biết đâu nha."

Anh lắc đầu chịu thua, nhà cô bán bánh tráng hay gì? Lật mặt nhanh thế không biết.

Bước vào khách sạn.

Anh nói chuyện với cô nhân viên, sắp xếp cho anh với cô một cái phòng nghỉ.

Tiếng anh thật khó mà! Không thể hiểu nổi.

"Đặt hai phòng đấy nhé!" Cô nhéo vào cánh tay anh.

"Một phòng thôi cô nương, tôi không làm gì cô đâu.."

"Một phòng thì một phòng, anh tưởng tôi sợ chắc."
Cô liếc xéo anh.

Mặt anh tiến sát lại mặt cô.
"Nhưng tôi không nói là sẽ bỏ qua cho cô.."

"Điên."

Cô nói rồi bỏ lên phòng. Vừa đi vừa chửi rủa người đàn ông theo sao mình. Đẹp trai nhưng tư duy kém quá, không biết sau này con mình sẽ như thế nào! Có ngốc không hay là biến thái giống ba của nó.

Đi mãi lên tới căn phòng, đúng là khánh sạn 5 sao. Đẹp hết chỗ chê, không gian mát mẻ, còn có thể ngắm được khung cảnh, đúng thật là cô hời rồi.

Được ngủ với một tên giám đốc giàu có, nghĩ lại cũng không thiệt là bao. Nếu hắn với cô yêu nhau thì sao nhỉ?

Ngồi ngẩn ngơ một lúc, anh kéo cô về hiện tại.

"Ê, tôi nói với cô cái này."

"Nói gì?"

"Trong thời gian này, cô với tôi làm một hợp đồng đi."

Ủa phải làm gì nữa, tên điên này bày nhiều trò quá. Cô nghĩ trong đầu.

"Được."

Anh đưa cho cô bản hợp đồng bên trên in chữ HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN rất là lớn. Chắc anh cố tình nhắc nhở cô rằng, anh với cô không hề có tình cảm.

Trong bản hợp đồng hôn nhân có 3 điều.

- Thứ nhất, bên A và B sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của nhau.

- Thứ hai phải tôn trọng lẫn nhau trên mọi mặt.

- Thứ ba không được có tình cảm với nhau. Nếu có tình cảm với đối phương, sẽ nộp phạt 20 triệu.

Ai vi phạm những điều trên sẽ phải bỏ ra 10 triệu cho đối phương.

Đọc tới dòng cuối, cô cũng ngán ngẩm ra. Vừa mới suy nghĩ là anh với cô sẽ yêu nhau đấy. Cũng đúng thôi, chỉ là che mắt mọi người trong ít thời gian. Sau này cô sẽ rời đi.

"Ok, anh không được làm hại tôi đâu đấy"

Người phụ nữ này vui vẻ thật chứ. Cô không muốn có một gia đình hoàn chỉ sao? Hầu như người con gái nào cũng muốn có người chồng yêu thương mình, muốn có một gia đình hạnh phúc và những đứa con nói lên tình cảm của họ.

Quen biết cô cũng gần cả tháng, nhưng anh chưa từng thấy cô gọi điện cho mẹ. Chỉ thấy đôi lúc cô cầm tấm hình của người phụ nữ trung niên rồi khóc.

"Tôi chưa từng thấy cô kể về mẹ cô!"

Anh nhìn cô có vẻ lâu rồi đưa ra câu hỏi.

"Mẹ tôi mất rồi!"

"Xin lỗi, tôi không nên hỏi."

"Không sao, tôi kể anh nghe cái này. Trước kia ba tôi quen mẹ tôi cũng giống như tôi quen anh đấy. Bà ấy cần một số tiền để chữa bệnh cho ba. Bà đã bán đi lần đầu của mình. Ba tôi ghét mẹ tôi dữ lắm! Ông cứ nghĩ do bà mà có thêm tôi để sinh gánh nặng cho ông."

Cô không hề khóc. Cô mạnh mẽ lắm! Mấy thứ nhỏ nhặt đây sao khiến cô khóc được.

"..." anh cũng chỉ im lặng rồi quay đi.
Không biết kết thúc hợp đồng chắc cô sẽ giống mẹ. Vẫn không có được cuộc sống mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro