Tôi cũng đã từng.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm thế nào để có thể dễ dàng nói ra lời tạm biệt?"-Di vừa giơ điện thoại lên chụp khung cảnh bên kia cửa sổ vừa hỏi tôi một câu không đầu không đuôi như thế. Bên ngoài kia trời vẫn mưa....
Những ngày đầu đông nơi thành phố này buồn không tả được. Tôi và Di hẹn nhau ra Rauta ngồi bàn kế hoạch cụ thể cho "dự án" viết chung cuốn tiểu thuyết kì ảo song cuối cùng lại đầu hàng vẻ ảm đạm của thời tiết tháng 10. Hai đứa ngồi thơ thẩn ngắm những món đồ bên trong quán, mân mê những cuốn sách ngoại văn đã cũ và nghịch màn hình điện thoại, hình như chờ đợi một tiếng "Ting" báo tin nhắn đã đến.
"Không nói gì cả !"- Tôi nhún vai- "Cứ thế bỏ đi thôi...."
Giọng tôi chắc nịch....
Di thở dài như bà cụ non rồi cúi xuống, nó nhấn bừa một app chỉnh sửa độ sáng cho bức ảnh vừa chụp. Thi thoảng, nó thích triết lý tùm lum về đủ kiểu các vấn đề trong cuộc sống.
"Như thế, người ở lại sẽ cảm thấy rất tệ!!!" - Di chọn đại một tông màu, giơ máy lên vờ hỏi ý kiến tôi trước khi nói tiếp - "Vì họ sẽ nghĩ rằng tất cả tình cảm và sự quan tâm mà họ luôn dành cho ta không đủ để giúp họ nhận được một lời giải thích hợp lý. Ngay cả khi họ biết rằng đó có thể là lời tạm biệt không mấy dễ chịu....".
"......Phải rồi....tôi cũng đã từng là người như vậy....."- Trong đầu tôi hiện ra khuôn mặt thất thần, ngơ ngác của Hàn.... đó là một hình ảnh trong tưởng tượng bởi tôi chưa một lần đủ can đảm để đứng trước mặt cậu ấy để nói rằng mọi chuyện giữa chúng tôi nên chấm dứt....hoàn toàn.
Và....tôi đã im lặng bỏ đi....

                         ***********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro