Part 16 - Tao nên yêu mày!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ray's POV

Những ngày sau đó kể từ khi Sand quyết định kết thúc ở quán cà phê đó, tôi có cảm giác như cuộc đời đang trôi qua ở chế độ tự động. Để giải quyết nỗi đau và sự bối rối trong lòng, tôi lao đầu vào chăm sóc Mew. Đó là sự phân tâm tốt nhất mà tôi có thể tìm thấy, hoặc là tôi nghĩ vậy.

Mew ở trong một tình trạng khá đáng thương - mất mát và gần như không phản ứng với ai. Đôi khi, trong lúc bận rộn an ủi, chăm sóc cậu ấy, tôi có thể tạm quên hình ảnh đầy ám ảnh về đôi mắt đau đớn của Sand. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay thật đáng sợ.

Đột nhiên, Mew thoát ra khỏi trạng thái choáng váng mấy ngày qua và biến thành một con người hoàn toàn mới. Cậu ấy chỉ nói về sự tức giận, trả thù và bỏ rơi.

Cậu ấy chộp lấy bất kỳ đồ uống có cồn nào có thể tìm được và bắt đầu nốc cạn chúng. Không còn như trước khi phòng khách tràn ngập rượu. Sand từng cảnh báo tôi rằng để rượu trong tầm tay chỉ khuyến khích tôi uống nhiều hơn nên tôi cất hết rượu trong quầy bar và chỉ cho phép mình uống vài ly khi thực sự không thể cưỡng lại được.

Tôi nghĩ rằng dù sao Mew say xỉn ở chỗ tôi cũng tốt hơn là ra ngoài như cậu ấy đề nghị nên mở khóa quầy bar và đưa cho cậu ấy một chai rượu whisky yêu thích của mình.

Tôi cũng rót cho mình một ly - bởi vì trái tim tôi cũng tan nát. Anh ấy uống như không có ngày mai, và tôi lắng nghe những lời tâm sự bộc phát và những giọt nước mắt của cậu ấy.

Chúng tôi nằm trên sàn trải thảm, suy nghĩ của tôi hướng về Sand, anh chàng có đôi mắt nai tuyệt đẹp và nụ cười tỏa sáng hơn cả mặt trời. Mew chợt nhìn tôi một cái thật lâu và mãnh liệt rồi nói: "Tao sẽ bớt đau khổ hơn nếu tao yêu mày, Ray. Đúng đấy, tao nên yêu mày. Kể từ hôm nay, tao chọn mày. Tụi mình sẽ hẹn hò."

Đầu tiên tôi cảm thấy bị tổn thương. Có lẽ Sand cũng cảm thấy như vậy khi cho rằng mình chỉ là lựa chọn thứ hai. Bây giờ thất vọng về Top, cậu ấy lại coi tôi như một người bạn trai lý tưởng. Kế đến, tôi cảm thấy hài lòng. Tôi có tình cảm với Mew từ rất lâu rồi, và những gì cậu ấy gợi ý giống như một giấc mơ trở thành hiện thực, ít nhất là vài tháng trước, cuối cùng tôi cũng có thể vượt qua ranh giới bạn bè với Mew. Sau đó là sự bối rối, bởi lẽ ra tôi nên vui mừng với lời tuyên bố này, nhưng lại không như vậy. Thực ra là tôi chỉ miễn cưỡng chấp nhận nó.

Tôi cảm thấy tiếc cho Mew. Cậu ấy hẳn phải đau lòng biết bao khi nghĩ rằng mình có thể chọn được người để yêu và tất nhiên cậu ấy sẽ chọn tôi vì an toàn.

Tôi không thể nói không, bất chấp cảm xúc lẫn lộn của mình. Tôi không thể gây thêm tổn thương cho Mew và chưa kể là tôi chưa bao giờ từ chối cậu ấy bất cứ điều gì, trong suốt những năm tôi quen biết cậu ấy, và kể cả bây giờ.

Vì vậy, cuối cùng tôi chỉ giữ im lặng và Mew coi đó là lời đồng ý. Cậu tựa đầu vào ngực tôi và ôm tôi thật chặt. Tôi ôm lại cậu mong muốn mang lại cho cậu sự an ủi cần thiết. Nhưng trong đầu đang nghĩ về một người khác, một người có vòng tay ấm áp như ngọn lửa tanh tách vào mùa đông và sự thoải mái như ở nhà. Một người mà tất cả tình cảm đều dành cho tôi. Sand. Tên cậu ấy thoát ra khỏi môi tôi như một lời thì thầm cầu nguyện trong khi tôi chìm vào giấc ngủ chập chờn, đầu óc tôi rối bời vì rượu và cảm xúc hỗn loạn.

Sand's POV

Thật kỳ lạ là tôi đã quen với việc an ủi Nick, chúng tôi tâm sự suốt đêm, đôi khi khóc cho đến khi ngủ thiếp đi. Đó là một sự che đậy, một lý do để tôi buông bỏ và ôm lấy nỗi đau sâu thẳm trong lòng vì Ray, cậu ấy đã im lặng kể từ ngày đó.

Sáng ra, cả hai chúng tôi thức dậy với đôi mắt sưng húp, cố gắng ăn sáng nửa vời trước khi đi học hoặc đi làm, tùy theo thời gian. Giả vờ đã trở thành lớp mặt nạ của tôi, nhưng có lẽ kem che khuyết điểm dưới mắt cũng không còn hiệu quả nữa vì tôi bắt đầu nhận thấy những ánh mắt quan tâm của đồng nghiệp.

Tôi ngừng giả vờ quan tâm đến bất kỳ ai xung quanh, chỉ làm cho xong công việc của mình nhanh nhất có thể - cả ở trường đại học và nơi làm việc. Dù đang kìm nén nỗi đau nào, tôi cũng đợi cho đến khi trở về nhà với Nick, nơi tôi có thể trút bỏ tất cả một lần nữa.

Tôi có thể cứ tiếp tục như thế, hoặc tôi nghĩ vậy, cho đến ngày hôm nay. Khi tôi đứng đó quan sát thì rõ ràng Mew và Ray đã vượt qua vùng an toàn. Cả hai đều say và ở quá gần nhau một cách thoải mái trên sàn nhảy đó. Tôi cảm thấy một cơn đau nhói, xuyên thấu ở ngực, giống như bị ai đó đâm một nhát, khiến tôi phải vội vã bỏ ra ngoài. Tôi không thể chịu nổi khi phải chứng kiến ​​điều này nữa, nhất là khi trái tim tôi như bị xé nát.

Tôi nhận thấy vẻ mặt đau đớn tương tự trên khuôn mặt của Top khi tôi đi ngang qua anh ấy đến gần cửa. Anh ấy vừa mới đến nhưng cảnh tượng đó quá rõ ràng đối với cả hai chúng tôi. Ít nhất tôi không đơn độc trong nỗi khốn khổ này. Tôi cố nặn ra một nụ cười tự an ủi với suy nghĩ tự ti của mình.

Tôi châm một điếu thuốc, cố gắng xoa dịu cơn giông bão đang cuồn cuộn trong tâm trí và trái tim mình. Tôi đã chuẩn bị cho điều này rồi, không phải sao? Tôi luôn biết rằng Ray sẽ ở bên Mew chỉ cần Mew đồng ý. Tối nay, rõ ràng họ đã vượt qua ranh giới friend zone. Lẽ ra tôi không nên cảm thấy ngột ngạt vì tôi đã đoán trước được điều này. Đó là lý do tại sao tôi để Ray đi.

Hút được một nửa điếu thuốc, tôi nhận thấy Top đang tiến lại gần. Anh ta có vẻ hơi lạc lõng khi cố gắng tìm kiếm đồng đội trong trận chiến thất bại này. Anh ấy trao cho tôi một nụ cười quyến rũ, nụ cười từng khiến tôi phải lòng, nhưng giờ đây, nó không còn có tác dụng như trước nữa.

"Còn điếu nào không?" anh ấy hỏi.

"Tui chưa bao giờ thấy anh hút thuốc trước đây," tôi nói, liếc nhìn anh thọc tay vào túi quần.

"Có lẽ bây giờ anh rất cần nó," anh trả lời, rõ ràng là một người không hút thuốc.

"Anh không thích khung cảnh đằng kia sao?" Tôi mỉa mai hỏi.

"Em cũng thấy rồi?" Anh đáp lại, đánh vào chỗ đau.

Và Top chỉ đứng đó bên cạnh tôi, thậm chí không nhớ rằng anh ấy đã xin tôi một điếu thuốc. Có vẻ như anh ấy đang cố gắng tìm từ thích hợp.

Sau đó, giữa sự im lặng nặng nề, Top cuối cùng cũng hỏi: "Sand, em và Ray đã chia tay phải không?"

Tôi nhìn anh chằm chằm một lúc rồi trả lời: "Không có quen nhau thì sao có chia tay, Top". <Ultr, câu này sao nghe nó đau dữ>

"Nhưng anh nhìn thấy hai người đi cùng nhau vài lần. Còn thấy em rất ngọt ngào, anh tưởng hai người đang hẹn hò với nhau."

"Vậy thì anh tưởng tượng sai rồi, quý ngài Playboy. Sẵn tiện đang hỏi những chuyện riêng tư, tui có thể hỏi tại sao anh lại ngủ với bạn của bạn trai mình không? Bản thân việc lừa dối đã là sai trái, nhưng lừa dối với bạn của bạn trai mình thì là chiếc vé một chiều xuống địa ngục đó."

Một biểu hiện tội lỗi thoáng qua trên khuôn mặt Top, nhưng nó nhanh chóng biến mất. "Boston và anh đã ngủ với nhau trước khi anh gặp Mew. Anh vốn không định tiếp tục với cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy đã thuyết phục được anh rằng Ray và Mew cũng đã ngủ với nhau. Và... anh không bào chữa đâu, Sand. Anh đã phạm sai lầm lớn rồi. Anh chưa bao giờ có tình cảm với ai trước khi gặp Mew, chắc là khả năng phán xét của anh bị lu mờ vì ghen tuông. Anh không bào chữa cho mình, chỉ nói vậy thôi."

Dù Top khó chịu đến mấy, tôi vẫn có thể thông cảm cho anh ấy. Sự bất an và ghen tị chắc hẳn luôn dày vò, khiến anh hành động phi lý. Điều đó là sai, nhưng anh ấy đã chấp nhận nghe theo Boston - tạm thời nghỉ ngơi, khiến anh phải trả giá đắt. Tôi cũng không quan tâm lắm đâu nhưng việc làm sai trái của anh ấy khiến tôi gần như mất đi mối quan hệ với Ray. Tôi thiệt muốn đá vào mông anh ta ghê.

Tôi gật đầu thừa nhận sự hối hận quá muộn của anh ấy và nói: "Vậy anh định giả vờ như không biết tui tới chừng nào nữa? Bây giờ anh đang nói chuyện với tui đó. Bộ anh không sợ Mew phát hiện ra là anh cũng từng ngủ với tui à?"

Cả hai chúng tôi phải đối mặt với điều này, vì đây là lần chúng tôi nói chuyện riêng lâu nhất kể từ cái đêm định mệnh (one-night-stand) đó.

Rồi đột nhiên, có tiếng thủy tinh vỡ, tiếng va chạm bất ngờ và tiếng ồn chói tai tràn ngập con hẻm vắng nơi chúng tôi đang đứng. Tôi nhìn lên và thấy Ray, đôi mắt cậu ấy mở to vì sốc và bị phản bội. Chết tiệt, cậu ấy chắc chắn đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi.

<nghe hết chuyện còn đỡ, chỉ nghe được câu cuối mới thảm.
Vừa tìm đc tấm Top Sand để minh họa>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro