Chương 1: Lần đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi - Thư, một học sinh cấp 1 của trường tại quận 1 đầy hoa lệ và tấp nập, náo nhiệt của đường phố đông vui. Là con gái nên ban đầu hơi rụt rè, nhút nhác cho đến khi bị giáo viên xếp chỗ ngồi với một bạn trai - bạn ấy tên Tùng. Lúc đầu hai đứa chỉ xem nhau là bạn, thậm chí có thời gian hai đứa như chó với mèo xung đột với nhau dẫn đến là tôi phải chia "ranh giới" vì Tùng thường xuyên khiến tôi phải nói thầm trong miệng " sao không tư duy đi, mệt quá". Khi như vậy được một quãng thời gian N thì cả hai đứa cảm giác như nếu được ôn hòa như trước đây thì có lẽ rất vui vẻ, nhưng mà mỗi đứa đều có tính tự tôn rất cao nên không ai dám ngỏ lời xin lỗi. Cho đến khi một điều kì diệu đã xảy ra, nhà trường tổ chức đi chơi dã ngoại sáng chiều với mục đích cho học sinh khuây khỏa suốt năm học ròng rã; lúc này tôi và Tùng được giáo viên bất đắc dĩ ngồi xếp chung vì do tụi bạn "ghép". Lúc đầu 2 đứa cũng mỗi người một hướng, tôi ngồi hướng ra cửa sổ ngắm cảnh vật bên ngoài , cho đến khi tôi nghe được một "tiếng" lấy hơi rất dài của Tùng ở phía sau gáy, tôi giật mình. Ngay lúc đó Tùng kêu tôi quay lại và nói:
   " Thư ơi, cho Tùng đây xin lỗi nhiều nha!! Tùng hứa sẽ không khiến Thư bực nữa đâu!!"
Lúc này thật sự khiến mình phải cảm giác như cảm động muốn khóc trong sự hạnh phúc, nghẹn ngào thì Tùng đã không để như vậy. Lúc này cậu ấy xin giáo viên một bịch bánh có hương vị tôi cực thích và liền đưa ngay cho tôi, có phải rất giống ANH TRAI DỖ EM GÁI? Tôi liền nói:
    " Cám ơn Tùng nhiều nha!! Hai đứa mình huề nha, xem như bạn tốt!!"
Lúc này bỗng nhiên Tùng bạo hơn, liền nắm hờ lấy tay tôi, thật sự cảm giác tôi lúc ấy một loạt cảm xúc dâng trào rất khó nói. Và thực sự Tùng khiến tôi bất ngờ vì không hiểu nguyên lý nào mà Tùng biết tôi xấu hổ nên liền nói ra câu trấn an:
     "Đừng lo quá, không sao đâu!!"
Câu nói ấy làm tôi cảm giác được xua tan đi hết sự lo âu, hồi hộp. Chuyến xe ấy tôi thật sự muốn rằng hãy trôi qua thật chậm để tôi có thể cảm nhận hết. Hết những gì mà cảm giác ấy mang lại cho bản thân tôi.
          Chuyến đi ấy cũng là kết thúc những năm tháng mà tôi và Tùng đã cùng nhau "chịu trận". Và khi lên lớp thì tôi chuyển lớp; tôi và Tùng khác lớp. Và thế là câu chuyện của chúng tôi lúc này tạm là dấu chấm lửng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro