Nỗi sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Hae In mở mắt và cảm nhận được sự trống trải lạnh lẽo bên cạnh mình. Cảm giác sợ hãi nhanh chóng ập đến, khiến trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Dù tối qua Hyun Woo đã ôm cô và hứa rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi cô nữa, nhưng lúc này, khi tỉnh dậy và không thấy anh ở bên cạnh, nỗi lo sợ cũ lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cô không thể ngăn được những ý nghĩ rằng có lẽ Hyun Woo đã thay đổi quyết định, bỏ đi trong đêm mà không một lời từ biệt.

Cảm giác bất an lan khắp cơ thể, cô lê những bước chân chậm rãi và yếu ớt ra khỏi phòng ngủ, lòng tự trấn an bản thân rằng Hyun Woo không thể nào lại bỏ cô đi. Nhưng càng tiến ra gần phòng khách, nỗi lo trong cô càng dâng lên mãnh liệt. Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt càng làm cô thêm sợ hãi — căn phòng trống rỗng, không một bóng người.

Trái tim Hae In thắt lại, cô gần như muốn bật khóc. Ánh mắt cô quét khắp phòng, tìm kiếm Hyun Woo một cách vô vọng. Cô hối hả bước về phía góc phòng, nơi Hyun Woo để vali. Khi nhìn thấy nó vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ, một cảm giác nhẹ nhõm tràn qua, như thể cô vừa tìm thấy tia hy vọng mong manh giữa bóng tối. Hyun Woo vẫn ở đây. Anh chưa đi.

Như không thể khống chế được nữa, Hae In từ từ quỵ xuống sàn, đôi chân cô như bị tước đi sức lực. Cô ôm chặt lấy đầu gối, cuộn mình lại như một cách bảo vệ bản thân trước những cảm xúc hỗn loạn. Cảm giác trống trải từ khoảng không lạnh lẽo bên cạnh vẫn bao trùm, khiến nỗi sợ hãi xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể cô. Mặt cô áp sát vào đầu gối, từng giọt nước mắt lăn dài không thể ngăn lại, chảy ướt cả đôi chân đang run rẩy.

Hae In khóc, không thành tiếng nhưng đau đớn như đang dồn nén bao nhiêu nỗi lo, bao nhiêu bất an không thể giải tỏa. Những giọt nước mắt của cô như trút hết sự sợ hãi, nỗi ám ảnh rằng Hyun Woo có thể bỏ cô lại một mình, cô đơn như trước đây. Mỗi giọt nước rơi xuống sàn đều nặng nề như những nhát cắt vào trái tim cô, một trái tim đã mệt mỏi vì những lần hy vọng rồi thất vọng.

Nhưng bên trong dòng nước mắt ấy, có một chút nhẹ nhõm lẫn vào. Nhìn thấy vali của Hyun Woo vẫn còn ở đó, cô biết anh chưa rời đi, biết rằng anh đã giữ lời hứa... Dù vậy, Hae In vẫn không thể ngăn được dòng cảm xúc trào dâng. Cô không biết vì sao mình lại xúc động đến vậy, chỉ biết rằng tất cả mọi thứ, từ nỗi sợ bị bỏ rơi đến niềm hy vọng le lói, đang dồn nén, khiến cô vỡ òa trong những giọt nước mắt.

Trong sự im lặng của căn phòng, tiếng nức nở của cô vang lên, nhỏ nhưng đậm chất tuyệt vọng, như thể mỗi giọt lệ là một phần của quá khứ, của những nỗi đau và tổn thương. Cô không biết mình sẽ phải đi tiếp con đường này thế nào, nhưng giây phút này, cô chỉ biết để cảm xúc tuôn trào, không có gì có thể ngăn lại được nữa.

Hyun Woo trở về sau khi ghé qua cửa hàng để mua đồ ăn sáng và một bó hoa tươi. Anh muốn tạo một bất ngờ nho nhỏ cho Hae In, hy vọng cô sẽ vui vẻ sau một đêm mệt mỏi. Trên đường về, anh còn mỉm cười nhẹ nhàng, tưởng tượng khuôn mặt Hae In khi thấy bó hoa và bữa sáng anh chuẩn bị cho cô.

Nhưng khi vừa bước chân vào nhà, anh cảm nhận ngay có điều gì đó không đúng. Không gian im lặng quá mức, không có tiếng bước chân hay tiếng nói của Hae In . Ánh mắt anh dừng lại nơi phòng khách và tim anh như thắt lại khi nhìn thấy hình ảnh Hae In ngồi thụp xuống sàn, co ro ôm lấy đầu gối, mặt áp sát vào đôi chân, nước mắt chảy dài.

Hyun Woo gần như không tin vào mắt mình. Cô đang khóc. Cô gái anh yêu đang khóc, lặng lẽ và đau đớn, như thể thế giới của cô đang tan vỡ. Không một giây chần chừ, anh vội vàng bỏ tất cả mọi thứ xuống, chạy nhanh đến bên cô, lòng anh quặn đau khi thấy Hae In đang run rẩy, chìm trong nỗi buồn không lời.

Anh cúi xuống, vội ôm chặt lấy cô vào lòng, bàn tay run rẩy của anh đặt lên vai cô, cảm nhận sự lạnh lẽo từ đôi vai gầy gò của cô. "Hae In..." Giọng anh nghẹn lại, tiếng gọi nhẹ nhàng như sợ làm cô sợ hãi thêm.

Hae In như tìm được phao cứu sinh giữa biển khơi mênh mông, cô bất ngờ ngẩng lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn Hyun Woo trong giây lát rồi lao vào vòng tay anh, ôm chầm lấy cổ anh mà khóc. Cô siết chặt anh, như sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ biến mất mãi mãi. Nước mắt tuôn trào không ngừng, tiếng nấc nghẹn ngào trộn lẫn trong nỗi sợ hãi và lo lắng bao lâu nay. "Em tưởng... em tưởng anh bỏ em một mình mà đi," Hae In nức nở, giọng run rẩy.

Hyun Woo cảm nhận được sự tuyệt vọng trong từng giọt nước mắt của cô, trái tim anh thắt lại. Anh siết chặt cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô như lời an ủi. "Anh xin lỗi... Anh sẽ không bao giờ bỏ em. Anh ở đây, anh sẽ mãi ở đây với em," anh thì thầm.

Hae In khóc nức nở trong vòng tay anh, trút bỏ hết mọi nỗi sợ hãi, mọi uất ức chất chứa bấy lâu. Trong giây phút này, cô cảm nhận được sự an toàn từ hơi ấm của anh, như thể cuối cùng, cô đã tìm thấy nơi mình thực sự thuộc về.
***********
- " "Em sợ anh bỏ em đến vậy cơ à?" Hyun Woo hỏi, giọng nhẹ nhàng, vừa nói anh vừa vuốt mái tóc của người phụ nữ đang ngồi trong lòng mình.

Hae In không trả lời, nhưng Hyun Woo có thể cảm nhận được cái gật đầu trong lòng anh. Một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi anh, nhưng anh vẫn giữ giọng dỗ dành: "Anh đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ em một mình nữa mà."

Hae In không nói gì, chỉ mỉm cười trong lòng anh, như cảm nhận sự an toàn mà anh mang lại. Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hyun Woo và hỏi: "Anh vừa đi đâu về vậy?"

Hyun Woo mỉm cười dịu dàng, trả lời: "Anh đi mua đồ ăn sáng cho em và cả hoa nữa. Nhưng vừa bước vào phòng, thấy em đang khóc nên không kịp suy nghĩ mà vứt hết luôn rồi."

Giọng điệu tỉnh bơ của anh khiến Hae In bật cười. Cô nheo mắt, như đang suy nghĩ gì đó rồi bất ngờ đề nghị: "Em muốn đi chơi."

Hyun Woo ngạc nhiên nhưng cũng không giấu được nụ cười khi nhìn vào ánh mắt đầy hào hứng của Hae In. "Em muốn đi đâu?" anh hỏi, mắt lấp lánh như muốn chiều theo mọi ý nguyện của cô.

Heheee tui lại lên nek ✌️
Cam xam mi ta 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro