TRÁI TIM RUNG ĐỘNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy thì Tùng liền gọi cho Thảo để tìm quán và cùng nhau đi ăn như đã hẹn
Thanh Tùng: em thay đồ xong chưa, giờ anh qua đón em nha
Bách Thảo: à....dạ.....em đang thay đồ. À mà em tự đi được mà, anh cứ gửi địa chỉ qua đi để em đến
Thanh Tùng: oke! Vậy anh tìm quán rồi gửi qua cho em nha!
Bách Thảo: oke anh! ( nghe thấy tiếng cãi nhau ở dưới nha). Anh ơi, anh đợi em chút nha, hình như dưới nhà em có chuyện
Thanh Tùng: oke em! Hẹn tí gặp nha! Bye em
Bách Thảo: dạ....Bye anh
Sau khi tắt điện thoại Thảo liền chạy xuống và và xem có chuyện gì xảy ra
Bách Thảo: có chuyện gì vậy mọi người
Cô gái( bà Bích): nè! Con ơi nhìn chú con đi chú con làm như này mà không chịu nhận lỗi nè
Bách Thắng: không có đâu con chú không bao giờ làm như vậy hết á con phải tin chú đi chứ
Bách Thảo: khoan từ từ! Là sao nhà mình đang có chuyện gì vậy ạ
Vừa nói vừa quay sang nhìn em trai mình thì thấy Bách Khoa giơ 5 nhón tay.......Thảo liền quay sang trách chú
Bách Thảo: hả! Cái gì! 5 đứa hả? Trời ơi chú ơi chú làm sao người ta ra nông nổi này vậy hả chú
Bách Thắng: điên hả! Người mà làm như heo ở đó mà 5 đứa
Bách Thảo: ủa! Sao thấy thằng Khoa nó giơ 5 ngón tay
Bách Khoa: trời ơi! Ý em là 5 tháng rồi chứ không phải 5 đứa
Bách Thảo: trời ơi làm chị tưởng.......
Bách Chiến: thôi! Không nói nhiều nữa bây giờ nè! Cô này bây giờ ở đỡ phòng của thảo đi
Bách Thảo: hả ! Cái gì ba! Cái này đâu phải con gây ra đâu mà cô ấy phải ở phòng con
Bách Chiến: thôi cho cô này ở đỡ đi rồi có gì ba tính tiếp cho, nha!
Bách Thảo :haizzz.....tại chú hết đó
  Trong khi Thảo đang bận rộn với sự việc tại nhà mình thì lúc ấy Tùng đang mải mê tìm nhà hàng để trưa cậu cùng Thảo đi ăn. Một lúc sau thì Tùng cảm thấy buồn vì nhận được dòng tin nhắn của Bách Thảo rằng vì có việc đột xuất nên không đi ăn được
Khi nhắn tin với Tùng xong thì cô lên phòng lấy đồ. Vừa lên đến phòng thì..........
Bách Thảo: trời ơi là trời ! Đây có phải phòng tôi không vậy! Nè cô kia, cô nhìn xem đây là phòng ai mà cô lại bày bừa như thế hả
Cô gái( bà Bích): trời ơi! Bày có xíu không cũng nói tí cô dọn cho
Bách Thảo: cô nhớ đó nếu không phải vì chú tôi thì đừng có mơ cô ở trong cái phòng này của tôi
Nói xong Bách Thảo liền bỏ ra ngoài và nhắn tin lại với Tùng rằng trưa này ra nhà hàng ăn
Buổi trưa tới Tùng và Thảo đang ngồi và ăn cùng nhau thì Thảo hỏi
Bách Thảo: ủa anh ơi mình có cách nào biết ADN đứa bé trong bụng không?
Thanh Tùng ("đã thích thầm Bách Thảo " cậu liền nghĩ có khi nào Bách Thảo đã có chồng rồi chăng) đơ một lúc thì.....
Bách Thảo: anh ơi! Anh
Thanh Tùng: à! Ờ( trời ơi kiến thức mình đã học đâu hết rồi ta sao trong đầu mình toàn chuyện Thảo đang bị cắm sừng không vậy)
Tùng chưa kịp trả lời thì vô tình Thảo thấy cô gái ( bà Bích) hồi sáng ở nhà mình đang đi cùng với một người đàn ông khác mà không phải là đi cùng chú của cô. Bách Thảo liền la lên và chạy theo, Tùng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đuổi theo cùng Thảo.....
Cô gái đó đi đến khách sạn, vì đã đặt phòng từ trước nên cô ấy được cho vào luôn nhưng khi Bách Thảo xông vô thì bị tiếp tân chặn lại
Tiếp tân: dạ chị chưa có phòng thì qua đây ạ! Mà chị đi cùng ai ạ
Bách Thảo: à ờ! Tôi đi cùng anh này( thấy Tùng đứng đằng sau cô liền nắm tay và tự nhận rằng mình đi chung)
Khi nhận được phòng và đi vào trong thì Thảo tìm phòng của cô gái. Tìm đường phòng Bách Thảo liền gõ cửa. Nghe thấy tiếng gõ cửa một người đàn ông chung phòng với bà Bích liền mở cửa ra
Người đàn ông: nè cô kia cô làm gì vậy hả?
Bách Thảo: ( thấy bà Bích thập thò bên trong) cô liền chỉ tay thẳng mặt và nói) nè bà Bích ! Bà đúng là người ăn ốc đổ vỏ mà bà tính lừa chú tôi hả
Người đàn ông: là sao! Chuyện này là như nào?
Cô gái( bà Bích): trời ơi! Anh ơi! Em không quen cô ta! Cô ta vu khống em đó em không bao giờ làm như vậy với em đâu
Người đàn ông: đúng đó ! Đây là người yêu của tôi ! Bây giờ cô muốn gây rối đúng không
( thấy người đàn ông lớn tiếng với Bách Thảo, Tùng liền nói Bách Thảo né qua một bên và nói với người đàn ông)
Thanh Tùng: nè anh trai! Anh nói chuyện với phụ nữ như thế đó hả! Dù gì hai người cũng đã từng là người yêu và quen biết nhau mà
Người đàn ông: hả? Cái gì ? Tôi có quen cô ta đâu? Mà cậu là ai mà tự nhiên chen vào nói vậy
( thấy vậy  Bách Thảo kêu Tùng đứng qua một bên và nói.....)
Bách Thảo: nè anh! Anh thử hỏi cô ta xem! Cô ta nói không quen mà qua nhà tôi ăn dầm nằm dề,khóc lóc van xin các thứ , rồi nằm ké phòng và bày phòng tôi thành một đống lộn xộn, rồi còn bắt ba tôi, chú tôi và em trai tôi phải cơm bưng nước rót tâm nơi cho cô ta
Cô gái( bà Bích):( vì tức quá nên nói ra hết) nè cô nói quá đáng nha, chứ không phải cô tưởng tôi vào là để chiếm hết tài sản của cô hay gì
Bách Thảo:( cười) thấy chưa, không ai đáng mà tự khai đó chứ có ai khai giúp đâu
Người đàn ông: hả cái gì! Anh không ngờ em là người như thế luôn! Thôi chia tay đi từ này không còn qua lại gì hết đó
Cô gái( bà Bích): anh ơi dăy là con chúng ta thật mà !( quay sang Bách Thảo) tất cả là tại cô đó
Bách Thảo: ai kêu! Nè mà về dọn dẹp lại cái phòng  rồi rời đi đi! À mà nhớ mua lại cho tôi chai sữa tắm nữa
Giải quyết xong thì Bách Thảo xuống và ra về , chưa kịp ra khỏi cửa thì cô bị tiếp tân gọi lại và bảo trả tiền phòng......
Bách Thảo: à! Dạ là bao nhiêu ạ để em trả
Thanh Tùng: có tiền không á! Thôi! Để anh trả cho
Bách Thảo : thôi được rồi em tự trả được mà
Tiếp tân: dạ tổng cộng là 1tr5 ạ
Bách Thảo: hả! Không ấy tôi mới lấy phòng à chứ chưa có làm gì hết á , vậy bớt được không
Tiếp tân : à! Dạ không được chị ơi quy định bên em khi nhận phòng là tính luôn ạ
Bách Thảo ( trong ví cô chỉ còn 1tr) anh Tùng ơi anh có 500k không cho em mượn đi, tại em còn có 1 triệu à
Thanh Tùng: ( cười) mượn rồi có trả không á
Bách Thảo:( cười bẽn lẽn) có....
Tối đó khi vừa về đến nhà thì cô được chú ra đón và khen ngời cô
Bách Thắng: Trời ơi nếu không có con thì chắc chú thôi rồi. Con đúng là ân nhân cứu mạng của chú
Bách Thảo: một lần này thôi nữa đó chứ không có lần sau đâu Con tốn biết bao nhiêu tiền cho vụ này
Bách Thắng: Ok chú nhớ mà sẽ không có lần sau đâu Thôi con vào đây ăn cam đi
Trong lúc ngồi ăn cam thì Bách Thảo nghĩ đến hồi sáng Tùng đã giúp mình và bẽn lẽn cười cùng lúc ấy tại nhà thì Tùng vẫn đang nhớ và mong sớm gặp lại Bách Thảo . Lúc ấy suy nghĩ của Thảo và Tùng cùng giống nhau là đều nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ là người yêu của nhau
Bách Thắng: ( nhìn qua Thảo)anh hai anh biết nó cười bẽn lẽn là biểu hiện của một người đang yêu đó
Bách Chiến: thôi! Chọc nó quài à



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro