Cuộc tìm kiếm sợi dây chuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa về đến tòa soạn, cô bị sếp mắng vì đã không lấy được tin mà còn đánh nhau với người khác làm mất hình tượng của tòa soạn, sau đó sếp khiển trách cô và khen ngợi một nhân viên tên Đức trước mặt tất cả mọi người trong tòa soạn. Anh ta vừa là đồng nghiệp vừa là đối thủ của Bách Thảo trong mọi công việc mà sếp giao như lấy và đăng tin lên báo, hắn còn thường xuyên cướp tin của cô
    Sếp: cô xem mà học hỏi cậu Đức kìa vừa nhanh nhẹn vừa lấy tin nhanh, ai như cô vừa chậm chạp mà còn lười biếng nữa chứ,lo mà học hỏi cậu Đức đi !
     Bách Thảo : dạ.... em xin lỗi sếp rất nhiều ạ
     Đức : lo xem mà học hỏi cách tôi làm việc đi cái đồ chậm chạp lười biếng kia
     Bách Thảo:hứ..... anh nói ai chậm chạp lười biếng chứ, anh đúng là cái đồ....... à mà thôi tôi cũng không thèm học từ mấy cái người mà hay đi nghe lén để cướp tin của người khác đâu
  Sau đó, cô buồn bã quay trở về bàn làm việc của mình. Cô bạn cùng bàn tên Phương động viên và an ủi cô
  Phương: thôi đừng buồn nữa!xem video này đi, cái video mà bà cùng anh này đánh nhau với bọn bắt cóc á, mà nhìn cái anh này xem coi có đẹp trai không
  Bách Thảo:haizz.... giờ tôi không có tâm trạng xem gì hết! Vừa không lấy được tin mà còn vừa làm mất sợi dây chuyền mà mẹ để lại nữa chứ,mà bà thấy tôi có vô dụng không
   Phương: không có vô dụng gì hết á, vui lên đi, đừng buồn nữa
  Phương vừa nói hết câu thì cũng đã đến giờ về . Bách Thảo không nghe lời Phương nói mà cô đứng lên và buồn bã ra về. Đêm đó cô mơ thấy mẹ của mình hiện về và hỏi lí do tại sao lại làm mất sợi dây chuyền, vì nó là kỷ niệm duy nhất mà mẹ cô để lại. Nhưng lúc đó cô vẫn đang say giấc nên không để ý tới nó và vẫn tiếp tục ngủ 1 giấc cho đến sáng
    Vừa sáng sớm ba của Bách Thảo là Bách Chiến xuống nhà thấy Bách Khoa và Bách Thắng đã thức khuya chơi game và ăn uống xả rác khắp nhà. Thấy vậy ông liền nhắc hai chú cháu nếu không muốn bị đóng phạt vào quỹ của Bách Thảo đưa ra để mọi người ăn uống lành mạnh và vào nếp sống tốt khi không còn mẹ bên cạnh nữa,thì lo dọn dẹp đi
  Chưa kịp dọn thì lúc đó Bách Thảo đang đi xuống nhà và nói rằng mình đã làm mất sợi dây chuyền và đêm qua còn thấy mẹ hiện về và đòi sợi dây chuyền nữa, vì quá gấp nên ba người đành phải nhét rác xuống gối và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Bách Thảo buồn bã tiến đến ghế mà cả nhà đang ngồi và kể lại tình tiết sự việc tối hôm qua. Thấy vậy cả nhà động viên Bách Thảo rằng mẹ chỉ về giỡn và giấu sợi dây chuyền của cô thôi. Đang nói chuyện thì bỗng nhiên cô nhận được cuộc điện thoại của sếp gọi đến nói là có tin mới cho cô là cô phải điều tra vụ xem  bói , mê tín nhị đoan và hứa phải làm tốt nhiệm vụ này. Bách Thảo nghe vậy liền hứa với sếp rằng sẽ làm tốt nhiệm vụ này. Vì quá mừng và hào hứng nên cô đã mặc bộ đồ ngủ của mình chạy ra khỏi nhà. Đi được nửa đường cô mới nhớ ra mình quên thay đồ và vội vã chạy về nhà thật nhanh để thay đồ
   Cùng lúc đó thì Thanh Tùng đã tìm đến tòa soạn báo của cô thông qua video mà được đăng tải trên mạng xã hội vào ngày hôm qua. Ngồi được một lúc thì cô bạn của Bách Thảo là Phương vì thấy Thanh Tùng ngồi trước tòa soạn để đợi ai đó nên đã tấp vào và hỏi thăm, vì thấy quá đẹp trai nên cô liền xin số điện thoại và hỏi thăm vì không thấy Thảo nên Tùng đã xin phép Phương đi trước và hẹn một lúc khác có Bách Thảo
   Quay trở lại với Bách Thảo thì lúc này cô đã thay đồ xong và di chuyển đến địa điểm xem bói. Khi vừa đến nơi cô thấy có hai người đang xem bói nên xin phép vào xem bói chung vì không biết hai người này là mẹ của Thanh Tùng nên Bách Thảo đã lén đặt máy quay để quay lén. Một lúc sau, khi bị phát hiện vì quá sợ hãi nên cô đã vô tình đánh trúng người xem bói. Trong lúc bối rối thì cô đã vội đưa người xem bói vào bệnh viện gần đó. Vừa vào bệnh viện, cô vô tình gặp lại Tùng và nhờ anh đưa vào trong giúp. Vì quá gấp nên Bách Thảo đã vội vã chạy đi và vô tình đụng mẹ của Tùng là bà Trúc giám đốc bệnh viện và làm rách váy của bà đang mặc, bà rất bực, mắng Bách Thảo rất nhiều vì lần nào gặp Bách Thảo là đều gặp xui xẻo, Bách Thảo thấy vậy liền xin lỗi và chạy đi để kịp đăng báo tránh bị Đức cướp và đăng tin lên báo trước. Khi vừa về đến tòa soạn Thảo biết tin rằng một lần nữa cô đã bị Đức quay lén và đưa tin lên trước, cô lại bị sếp mắng và sẽ trừ lương tháng này của cô vì đã làm một người ngất xỉu và được Đức đưa lên báo. Bách Thảo một lần nữa buồn bã quay về bàn làm việc. Vừa quay trở lại, thì Phương thấy vậy liền an ủi cô bằng cách cho cô xem video hôm qua mà cô đánh nhau
     Phương: ê, đừng buồn nữa xem cái này đi , cái video mà hôm qua bà đánh nhau á
     Bách Thảo: thôi tôi không có tâm trạng gì xem hết á
      Phương: à, mà nhắc mới nhớ hồi nãy cái anh đẹp trai mà bị bà đánh tới tìm bà á
     Bách Thảo: thôi đừng có nhắc tới cái anh đó nữa, tôi đang rầu muốn chết đây nè
     Phương: hình như là anh đó muốn gặp để đưa cho bà cái gì đó
      Bách Thảo: khoan! Có khi nào anh đó nhặt được sợi dây chuyền không. Mà cũng không đúng tại nãy tôi gặp ở bệnh viện thì anh đó rất bình thường mà. Thôi nói chung là giờ tôi đi tìm anh đó nha! Bye bà
  Vừa nói xong Bách Thảo liền gấp rút chạy đến bệnh viện, đến nơi thì có người nói cho cô biết rằng Tùng đang ở mái ấm để khám bệnh cho trẻ em ở đó. Nghe vậy Bách Thảo lại lấy xe và di chuyển đến mái ấm, tới đó thì cô vẫn không thấy Tùng đâu, thấy vậy cô liền vào trong hỏi và xin số điện thoại từ một quản lí của mái ấm tên là Thư. Trong lúc Thư đang nhập số điện thoại thì có một cuộc gọi của sếp để giao cho cô 1 nhiệm vụ mới và sau đó cô liền hẹn Thư khi khác và gấp rút bỏ đi. Cùng lúc đó Thanh Tùng bước vào mái ấm và vô tình họ đã lướt qua nhau. Vô đến bên trong thì Tùng nghe Thư nói rằng khi nãy có một cô phóng viên đến gặp và xin số điện thoại anh, nghe Thư mô tả giống Bách Thảo anh vội vã chạy ra ngoài nhưng lúc đó đã không kịp vì Bách Thảo đã lấy xe đi trước
   Vào buổi tối hôm đó, khi đã lấy được tin đăng lên báo thì Bách Thảo quay trở về nhà. Trên đường đi, cô nhận được cuộc điện thoại của ba mình rằng muốn cô nấu đồ ăn và đem lên cho ba cô ăn vì hôm nay ba cô phải trực đêm ở bệnh viện. Nghe ba nói vậy, cô liền về nhà nấu đồ ăn và đem lên cho ba của mình. Trong lúc đang đi đến phòng ba mình thì cô vô tình thấy 1 anh bảo vệ đang sửa điện trên cao và  sắp ngã xuống, cô liền chạy vào đỡ vô tình bị anh đó đè vào người, lúc đó Thanh Tùng cũng đang đứng sau cô và thấy cô bị như vậy thì liền vào đỡ. Sau khi đỡ Thảo dậy thì cô và Tùng cùng nhau ra công viên và ngồi nói chuyện
     Bách Thảo: cảm ơn anh lúc nãy đã đỡ tôi dậy nha,à....mà.....ờ....anh ơi! Anh có nhặt được sợi dây chuyền của em không?
      Thanh Tùng: à cái này phải không( Tùng đưa sợi dây chuyền cho Bách Thảo xem)
        Bách Thảo: đúng rồi! Cảm ơn anh nhiều nha! Để bù lại em bao anh 1 bữa được không
     Thanh Tùng: thôi.....như vậy có kì quá không hay để anh bao em đi
     Bách Thảo : thôi không sao đâu em bao anh được mà , vì anh là ân nhân cứu mạng của em, nếu không có anh, em đã làm mất sợi dây chuyền của mẹ để lại , để em bao anh được không?
     Thanh Tùng: ờ........ cũng được. Vậy  giờ mình đi luôn nha
     Bách Thảo (nhìn qua nhìn lại) giờ đi luôn hả . Không ấy anh cho em số điện thoại đi rồi mai tụi mình hẹn nhau đi ăn , chứ tại giờ tối quá rồi
     Thanh Tùng: oke! Vậy cũng được. Nè số điện thoại của anh nè đưa đây anh ghi cho. Vậy ngày mai chúng ta hẹn gặp nhau nha
     Bách Thảo: oke anh
Sau khi ngồi nói chuyện một lúc thì cả hai đứng dậy tạm biệt nhau và ra về, cả hai hẹn với nhau rằng ngày mai sẽ đi ăn chung với nhau

     
   
  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro