7, ngày thứ bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm qua Kỳ Thiên Thành kích động đến hơn nửa đêm vẫn không ngủ được, cho nên hôm nay dậy hơi muộn. 

Lúc này Thịnh Mỹ Nghênh đã tới công ty, Kỳ Diệc Trần thì ở phòng khách chơi xếp gỗ với nhóc con. 

Kỳ Thiên Thành rửa mặt xong đi xuống nhà liền thấy hai đứa nhỏ đang chơi với nhau, càng cảm thấy quyết định giữ bé Bạch Mãn quá chính xác, ngay cả tâm trạng của Kỳ Diệc Trần sau khi bị ốm có chút nặng nề cũng dần thoải mái hơn.

Kỳ Thiên Thành tràn đầy sức lực chào buổi sáng với hai đứa nhỏ: “Chào buổi sáng các bảo bảo của ba!”

Kỳ Diệc Trần bị ba ba gọi hai tiếng bảo bảo đến nỗi nổi cả da gà da vịt, y tiếp tục xếp gỗ không thèm để ý tới hắn.

Nhưng ngược lại bé Bạch Mãn nhìn thấy ba ba liền rất kích động, lắc lư đứng lên, bước từng chân nhỏ nhào qua người Kỳ Thiên Thành, dùng thanh âm mềm mại nói: “Chào buổi sáng, ba ba ngủ có ngon không, sáng hôm nay bảo bảo dậy sớm, bảo bảo rất ngoan đó!”

Kỳ Thiên Thành tâm tình cực tốt ôm đứa nhỏ lên, hôn cậu một cái làm cho đứa nhỏ bưng kín mặt thẹn thùng.

Kỳ Thiên Thành: “Hôm nay Mãn Mãn dậy sớm sao?”

Đứa nhỏ lập tức lên tinh thần, giả bộ thần bí nói: “Ba ba, bảo bảo là người đầu tiên rời giường, bảo bảo còn tự mình đi xuống cầu thang đó.”

Nhưng lời này khiến cho Kỳ Thiên Thành kinh sợ: “Bảo bảo lợi hại như vậy sao, nhưng lúc xuống cầu thang bảo bảo nhất định phải đi thật chậm và đỡ lấy tay vịn nha.”

Mặc dù cầu thang đã được trải một cái thảm rất dày, nhưng thực sự là đứa bé quả nhỏ, lúc ngã xuống vẫn là rất nguy hiểm.

Kỳ Thiên Thành không ngăn đứa nhỏ hiếu kỳ trải nghiệm, nhưng vấn đề an toàn nên cường điệu một chút.

Bé Bạch Mãn ngoan ngoãn gật đầu.

Kỳ Diệc Trần không lo lắng, vừa rồi y có thấy đứa nhỏ ủn mông trèo xuống cầu thang, trông rất cẩn thận.

Kỳ Thiên Thành dậy muộn, tính trên đường tới công ty thì mua đồ ăn sáng luôn, hắn sửa sang lại quần áo hỏi hai đứa nhỏ: “Trần Trần và Mãn Mãn ở nhà chơi hay cùng ba ba tới văn phòng?”

Đời trước Kỳ Thiên Thành cũng vẫn luôn hỏi Kỳ Diệc Trần muốn tới văn phòng hay không, nhưng mỗi lần như vậy Kỳ Diệc Trần đều cự tuyệt, đời này y muốn tra xem ngoài những người đó ra còn có ai muốn thương tổn ba mẹ nữa không, cho nên muốn điều tra những người bên cạnh trước. 

Ngày đó biết mẹ Kỳ ba Kỳ đi tham gia tiệc tối, bên người chỉ có người quen. 

Kỳ Diệc Trần nhìn đứa nhỏ đang nghiêm túc xếp gỗ, nắm mũ gấu để cậu chú ý tới mình: “Mãn Mãn muốn tới văn phòng của ba ba không?”

Kỳ thực Mãn Mãn không hiểu đi văn phòng nghĩ là gì, cậu chỉ muốn chơi xếp gỗ, nhưng nhìn bộ dạng của anh trai hình như muốn đi, cho nên bé Bạch Mãn đương nhiên đương nhiên phải bồi anh trai: “Đi……?”

Cậu vừa mới nói chữ đi xong, đã bị anh trai chặn ngang họng, thay cậu trả lời ba Kỳ: “Mãn Mãn muốn đi, cho nên chúng ta cùng đi thôi, dù sao ở nhà cũng rất nhàm chán.”

Đầy đầu Mãn Mãn đều là dấu chấm hỏi, không phải là anh trai muốn đi sao? Nhưng chuyện này không quan trọng.

Cứ vậy Kỳ Thiên Thành mang theo hai đứa nhỏ cùng nhau xuất phát, hắn cũng không yên tâm để hai đứa nhỏ ở nhà, lúc trước quả thật có bảo mẫu chăm sóc nấu cơm, nhưng từ lúc Trần Trần từ bệnh viện trở về liền không muốn có người lạ trong nhà, cứ một hai đòi cho bảo mẫu nghỉ việc.

Lúc đầu Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Thiên Thành còn cho rằng bảo mẫu làm gì đứa nhỏ, nhưng điều tra kỹ càng vẫn không phát hiện vấn đề gì, bảo mẫu này chỉ ham món lợi nhỏ, lúc mua đồ ăn cũng toàn mua đồ kém chất lượng, đồ tốt thì cô ta lén trộm đem về nhà một phần, nhưng ở trước mặt họ thì không dám làm gì, chỉ khi ở cùng Kỳ Diệc Trần mới quang minh chính đại đem đồ về. 

Thịnh Mỹ Nghênh trực tiếp báo công an để họ xử lý chuyện này, cuối cùng vẫn do bảo mẫu đền tiền mới kết thúc chuyện này. 

Kỳ Diệc Trần biết tính toán của bảo mẫu, nhưng y không phải bởi vì chuyện này mà đuổi bảo mẫu đi, là do chuyện đời trước, sau khi Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh xảy ra chuyện, bảo mẫu trực tiếp đón người Kỳ gia ở quê lên quét sạch mọi thứ trong nhà, lúc thấy y còn khinh thường không thèm để ý.

Đời này, khi vừa thấy mẹ bảo mẫu kia Kỳ Diệc Trần liền nhịn không được trực tiếp mở miệng đuổi người.

Còn có lần này y muốn cùng ba ba tới công ty bởi vì y biết tai nạn giao thông đời trước là do bạn bè của ba ba động tay chân.

Y muốn xem người kia là aii.

Bé Mãn Mãn được anh trai ôm vào trong ngực tò mò nhìn xe xe, oa, thật là nhiều xe xe nhỏ.

Đây không phải là lần đầu tiên Mãn Mãn ngồi xe, nhưng mỗi lần ngồi lên xe đều sẽ rất hưng phấn.

“Anh trai, xe động!”

“Anh trai, bên ngoài thật nhiều xe.”

……

“Anh trai sao anh không nói chuyện, ha ha ha”

Bé Bạch Mãn mới vừa nói xong lại bắt đầu ha ha ha cười rộ lên.

Kỳ Diệc Trần nhìn đứa nhỏ đang chạy về phía cửa sổ nhịn không được thấy đau cả đầu, vội vàng túm chặt tay chân cậu, nói: “Không được nhúc nhích, sắp tới rồi.”

Lần đầu tiên Kỳ Diệc Trần biết một đứa nhỏ tràn đầy tinh lực là như thế nào.

Vất vả lắm mới thành thật được trong chốc lát, lại nhịn không được chạy đi, cứ vậy Kỳ Diệc Trần phải chạy theo bắt đứa nhỏ về. 

Kỳ Thiên Thành nhìn thao tác của hai đứa nhỏ lại cảm thấy buồn cười, tâm trạng vui vẻ đến mức ngâm nga một khúc ca nhỏ.

Thật vất vả mới tới nơi, cuối cùng bé Bạch Mãn cũng ngừng lại, cậu nắm tay anh trai chạy lon ton về phía trước muốn dẫn đường cho ba ba.

Kỳ Diệc Trần sắp bực bội đến mức mất bình tĩnh rồi, mấu chốt là đứa nhỏ này chạy cũng được thôi, vấn đề là cậu rất dễ dàng té ngã.

Kỳ Diệc Trần đau đầu hướng Kỳ Thiên Thành cầu cứu: “Ba ba, ba mau tới đi, con sắp mệt muốn chết rồi.”

Kỳ Thiên Thành ở một bên xem kịch vui nãy giờ bước nhanh tới, nắm một cái tay khác của đứa nhỏ: “Mãn Mãn chậm một chút, ba ba sắp theo không kịp rồi, chúng ta đi ăn gì đó trước đi.”

Trong khoảng thời gian này tuy không có quá nhiều việc, nhưng Kỳ Thiên Thành vốn là tổng tài của một công ty thì vẫn luôn rất bận rộn, hôm nay có rất nhiều chuyện yêu cầu hắn phải xử lý. 

Cho nên bữa sáng nhất định phải ăn, vốn dĩ từ trước đến nay Kỳ Thiên Thành không phải là người sẽ bạc đãi chính mình.

Dưới lầu có rất nhiều cửa hàng mở bán đồ ăn sáng. 

Kỳ Thiên Thành thích ăn đồ Trung Quốc, cho nên hắn gọi một chén hoành thánh lớn. 

Buổi sáng bé Mãn Mãn đã uống sữa, nhưng hiện tại khi ngửi thấy mùi thơm vẫn nhịn không được lay chân ba ba: “Ba ba, ba ba, bụng Mãn Mãn đói, bụng đói.”

Bé Mãn Mãn vô cùng đáng thương nhìn Kỳ Thiên Thành, nước miếng sắp chảy lụt nhà rồi.

“A ——” Bé Bạch Mãn hà miệng chờ ba ba đút mình ăn.

Kỳ Thiên Thành buồn cười nhìn đứa nhỏ há to miệng chờ đút, dùng cái muỗng múc một cái cho cậu: “Ngoan, ba ba đi lấy cái chén nhỏ, con với anh trai cùng nhau ăn.”

Bé Bạch Mãn thỏa mãn nuốt viên hoành thánh vào bụng, hai mắt sáng lên nhìn chén lớn của ba ba.

Hoành thánh nhỏ ăn thật ngon ~

Bé Bạch Mãn vô cùng thỏa mãn.

Kỳ Diệc Trần đón chén nhỏ mà ba ba đưa, nhìn em trai nhỏ tham ăn: “Lại đây, nhai xong liền nói với anh trai.”

Trước khi đi Kỳ Diệc Trần đã cùng mẹ ăn sáng xong, hiện tại không đói bụng, nhưng nhóc con này sáng dậy sớm mới uống có bình sữa, hẳn là đói bụng.

Lúc đứa nhỏ ăn cơm không hề ăn cho qua loa, anh trai đút một miếng cậu liền ăn một miếng không hề thúc giục, hoành thánh nhỏ ăn ngon đến nối cậu rung đùi đắc ý.

Kỳ Diệc Trần sờ sờ đầu nhỏ của cậu hỏi: “Ăn ngon vậy sao? Nhai kỹ một chút, cẩn thận bị sặc.”

Trong miệng bé Bạch Mãn đều là hoành thánh nhỏ cho nên không nói ra lời, nghe vậy chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn bé Bạch Mãn mồm to ăn hoành thánh, làm cho Kỳ Thiên Thành cảm thấy ăn cũng ngon hơn rất nhiều.

Ăn xong, ba cha con cùng nhau lên lầu.

Những văn kiện liên quan tới việc cho bé Bạch Mãn vào hộ khẩu cũng được Kỳ Thiên Thành mang tới đây, hắn tính đến chiều mang đứa nhỏ đi hoàn thành hộ khẩu luôn. 

Bé Bạch Mãn ăn xong liền thấy mệt, Kỳ Diệc Trần nắm tay nhỏ đi theo sau ba ba quan sát tình hình chung quanh, người kia hẳn sẽ lộ ra dấu vết.

Lúc đứng đợi thang máy, bé Bạch Mãn buồn ngủ ôm eo anh trai làm nũng, Kỳ Diệc Trần dỗ cậu: “Mãn Mãn khoan rồi ngủ, chúng ta lên phòng ba ba rồi ngủ tiếp.”

Y biết đứa nhỏ sẽ mệt, buổi sáng dậy sớm như vậy, hiện tại không buồn ngủ mới kỳ quái.

Kỳ Thiên Thành nghe thấy động tĩnh xoay người ngồi xổm xuống, nhìn nhóc con nói: “Mãn Mãn mệt sao? Vậy để ba ba ôm con được không?”

Mãn Mãn buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, buông anh trai ra nhào vào lòng ngực ba ba.

Kỳ Thiên Thành ôm đứa nhỏ điều chỉnh tư thế một chút để cậu ngủ ngon hơn. 

Kỳ Diệc Trần bất mãn nhìn đứa nhỏ vứt bỏ mình nhào vào ôm ấp của ba ba, y cũng muốn ôm em trai mềm mại thơm tho.

Vì thế chờ đến khi thang máy mở ra, tất cả nhân viên thấy Kỳ tổng ôm một đứa nhỏ đều kinh ngạc không thôi.

Kỳ tổng sinh đứa thứ hai khi nào?

Thiếu gia nhỏ đi theo phía sau bọn họ đều đã biết, còn đứa nhỏ đang ôm này là ai?

Nhìn thật nhỏ, nhưng mềm mụp, rất đáng yêu.

Không thể không nói, tuy Bạch Hạc Vu ở phương diện nuôi đứa nhỏ không đáng tin cậy nhưng vẫn tương đối dụng tâm, bé Bạch Mãn từ nhỏ đến giờ chưa bị ốm lần nào. 

Cho nên Bạch Hạc Vu luôn lấy chuyện này làm kiêu ngạo, tuy đây là lần đầu tiên làm gia trưởng nhưng so với những gấu trúc khác đều làm tốt hơn rất nhiều. 

Bé Bạch Mãn được nuôi dưỡng khỏe mạnh, lớn lên lại đáng yêu, làm cho người ta liên tưởng đến cục bột nếp muốn một ngụm nuốt vào bụng.

Lúc Bạch Hạc Vu rảnh rỗi luôn thích ôm bé Bạch Mãn chơi.

Nho nhỏ một đoàn, chơi rất vui.

Nhân viên công tác cùng nhau kêu lên: “Buổi sáng tốt lành ~”

Bé Bạch Mãn bị thanh âm chào hỏi của nhóm nhân viên doạ sợ, ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn chung quanh, sau đó lại ngáp một cái.

Kỳ Thiên Thành xua tay với nhóm nhân viên để họ đi về làm việc của mình, còn mình thì vỗ vỗ lưng đứa nhỏ để cậu tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Bé Bạch Mãn chép chép miệng lại dựa vào vai ba ba ngủ say sưa.

Kỳ Diệc Trần cẩn thận quan sát biểu tình của nhóm nhân viên, phát hiện bọn họ chỉ kinh ngạc khi em trai xuất hiện, chứ cũng không có biểu tình gì khác.

Nhưng y cũng không sốt ruột, cách thời gian ba mẹ xảy ra chuyện còn mấy tháng nữa, y tin tưởng mình sẽ tìm ra dấu vết của người kia

Văn phòng của Kỳ Thiên Thành không có phòng nghỉ chỉ có một sô pha rất lớn, Kỳ Thiên Thành đặt đứa nhỏ lên sô pha, lấy cái chăn mỏng đắp lên cho cậu. 

Sau đó nói với Kỳ Diệc Trần: “Trần Trần ngồi đây chơi, thuận tiện nhìn em trai đừng để em ấy ngã xuống.”

Kỳ Diệc Trần ôm iPad ngoan ngoãn gật đầu, hiện tại y có một số việc phải làm.

Y bắt đầu tìm kiếm vùng núi mà đời trước mình bị bán tới, thật sự có nơi này.

Y nhìn tên vùng núi kia liền hận đỏ mắt, nhưng hiện tại vẫn còn cơ hội thay đổi.

Hiện tại có một ít chuyện quan trọng muốn làm, chỗ vùng núi kia có rất nhiều đứa nhỏ bị bán tới. 

Khác với hắn, những đứa nhỏ này đều là lang thang ở trên đường cái hoặc là ga tàu hỏa trực tiếp bị mang đi.

Có rất nhiều người đã bị lừa bán nhiều năm, hiện tại Kỳ Diệc Trần nghĩ lại mới nhớ tới. 

Y phải tìm cơ hội đến Cục Cảnh Sát phản ánh chuyện này, nhưng phải phản ánh vấn đề này như thế nào mới không lộ vẻ kỳ quái đây.

Kỳ Diệc Trần đau đầu.

Bé Bạch Mãn lật người một cái, Kỳ Diệc Trần hoảng sợ, nhìn thấy đứa nhỏ không rơi xuống mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng nhìn thấy em trai đang ngủ trong đầu y nảy sinh ra một ý tưởng.

Y biết phải làm sao rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro