Chương 1: Mòe bi thảm ( bi thương+thảm thiết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước Dạ Hạ, nơi săn bắt của hoàng tộc.

Như Tiểu Niếp ngồi trong lồng, chi trước đỡ trán, ánh mắt không thể yêu thương nổi nhìn chằm chằm con chuột chết trước mặt.

"Ngươi nói xem vì sao nó không ăn cái này, đồ mới bắt được , vẫn còn rất tươi..." Hai nam nhân đứng bên ngoài lồng cúi đầu nói thầm .

Tươi cái em gái ngươi a!

Nếu không phải cách cái lồng, nàng thật sự muốn đem con chuột chết này ném thẳng vào mặt bọn họ.

Tươi đến mấy nó vẫn là chuột! Nàng thà bị đói chết cũng tuyệt đối sẽ không đi ăn cái thứ này, hiện tại cũng tính là trong lúc vô tình nàng đã biến thành một con mèo xuyên không đi.

Ba ngày trước, nàng vẫn là một cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp chuẩn bị về nhà thừa kế gia nghiệp ông nội để lại, cũng không biết vì sao lúc chiếc vòng ngũ sắc ông nội để lại ngưng lay động trên tay nàng, một luồng ánh sáng chói bỗng chốc bao phủ , đến nàng tỉnh lại liền phát hiện bản thân mình đã đến một quốc gia chưa từng nghe qua, còn bị nhốt vào trong lồng, biến thành một con mèo hương màu đen.

"Đã ba ngày rồi, nó không ăn một cái gì cả, chờ đến lúc hoàng thượng đi săn nó chết đói mất." Hai nam nhân phía ngoài lồng lo lắng bàn luận.

"Có lẽ là không hợp khẩu vị của nó?"

"Trước kia không phải nó vẫn ăn mấy thứ này sao."

Nghe xong lời này, Như Tiểu Niếp không nhịn được dựa đầu vào thành lồng, há mồm nôn khan một cái.

Dường như làm vậy Như Tiểu Niếp có thể đem toàn bộ những thứ đã ăn trước đó nôn hết ra ngoài.

Hai nam nhân kia sau một hồi nói thầm liền rời đi .

Như Tiểu Niếp dựa vào một góc lồng rồi bất động, chỗ con chuột chết bị vứt vào, nàng nhắm mắt lại nỗ lực quên đi sự tồn tại của nó.

Bên ngoài lồng, một bóng trắng đột nhiên xẹt qua.

Không biết có phải vì biến thành động vật hay không, phản ứng của nàng càng thêm nhạy cảm , nàng dựng lỗ tại lên, cảnh giác mở to hai mắt.

Bóng trắng biến mất , nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại mùi rất khả nghi.

Đúng lúc nàng dùng sức ngửi thì hai nam nhân vừa nãy đã trở lại.

"Lần này tốt nhất nó nên ăn đi." Một người mở cái lồng ra, ném vào một con chuột vẫn còn cựa quậy.

Má ơi, chuột sống!

Lông cả người Như Tiểu Niếp dựng đứng hết lên.

Các ngươi có còn là con người hay không, sao có thể đối với một cô nương hiền thục như thế!

Con chuột sống vào cái lồng chạy tán loạn, đồng thời cũng làm cho Như Tiểu Niếp tán loạn.

Lúc này ở trong lồng nàng chỉ có một ý niệm duy nhất: Chạy đi! Còn chờ trong này nữa nàng sắp phát điên thật rồi.

Hai tên nam tử thấy mèo hương đen bị con chuột sống dọa sợ nhảy lên đập vào lồng cũng bị hoảng hốt theo.

"Mau... Không thể để nó đụng bị thương được, bằng không lúc hoàng thượng đi săn bắt sẽ phát hiện ra ..."

Lúc hai người mở cửa lồng định đem con chuột ra, Như Tiểu Niếp nhanh như chớp cào vào mu bàn tay một người.

Người nọ bị đau hô một tiếng rồi rút tay về.

Cửa lồng rộng mở, Như Tiểu Niếp không con gì ngăn trở liền vọt ra.

"Mau bắt lấy nó!"

Như Tiểu Niếp mấy ngày nay đã sớm quan sát cẩn thận chung quanh, sau khi nhảy xuống đất liền không quay đầu lại chạy ngay ra khỏi lều trại.

Đến khi nàng ra khỏi lều trại mới phát hiện, chỗ nào cũng có binh lính cầm theo binh khí.

Cũng may hiện tại nàng chỉ là mèo hương, thân thể linh hoạt, vài cái đã thoát qua chân bọn họ.

Phía sau có tiếng gào: "Bắt lấy nó, mau bắt lấy!"

"Đó là linh thú của nước Tề tiến cống... Đừng để nó chạy mất..."

Linh thú là cái gì, chẳng lẽ nó là vật hiếm có sao?

Như Tiểu Niếp trèo lên cây, ẩn mình trong tán lá, ngưng hô hấp trong chốc lát.

Bọn lính đốt đuốc đi chung quanh tìm dấu chân của nó.

Ban đêm ánh sáng yếu như thế, long trên người nàng lại là màu đen nên bọn họ khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Một đội binh lính đi qua thân cây chỗ nàng ẩn nấp, quả nhiên cũng không phát hiện ra nàng.

Đúng lúc nàng thở phào nhẹ nhõm, bóng trắng đột nhiên xuất hiện giữa tán lá, nhanh như chớp đánh về phía nàng.

Cảm nhận đau nhức sau gáy, một con chim trắng đè nàng chặt chẽ dưới thân nó rồi cắn xé cổ nàng

Cái quỷ gì thế này!

Như Tiểu Niếp phát ra âm thanh đau đớn, nhưng tiếng phát ra cũng chỉ là tiếng "Chít chít" non nớt.

Nàng đột nhiên ý thức được sự thực tàn khốc: Nàng là một con mèo hương còn non, nanh vuốt chưa sắc bén, không đấu lại được con điêu trắng kia.

Móng vuốt buông lỏng, nàng từ trên thân cây rơi xuống...    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro