Chương 10: Gâuuu! Gâuuu! thế tử tha mạng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp nghe được một tràng tiếng kêu gầm gừ.

Nàng quơ quơ đầu.

Động vâth trước mắt nhìn nàng kêu.

"Kêu cái gì mà kêu, coi chừng tỷ làm thịt ngươi!" Chính gì gọi là có rượu mới có dũng khí, vì vẫn say bạc hà mèo, trạng thái hiện tại của Như Tiểu Niếp không khác gì người say.

Bọn nha hoàn đứng quanh đó kinh ngạc nhìn con "Mèo hoang" vừa đen vừa gầy đối với chó trông vườn của các nàng kêu "Chít chít", con chó kia lúc đầu con rất uy phong, nhưng nghe thấy tiếng kêu kia đuôi nó dựng đứng cả lên.

Chuyện này là như thế nào?

Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau.

Liên cô nương cả giận nói với con chó, "Ngươi đúng là súc sinh, bình thường nuôi người sành ăn, bây giờ một con mèo hoang cũng không đánh lại!" Nói xong nàng sai một nha hoàn: "Cầm gậy đến đây, đập chết con mèo hoang này chôn trong vườn làm phân bón."

Như Tiểu Niếp đang cùng con chó kia "Khơi thông" quan hệ, không biết có phải vì biến thành động vật hay không, hiện tại nàng có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của động vật khác.

Nàng uy hiếp con chó kia: "Ta thế nhưng lại có chỗ dựa, dám trêu ta... Thế tử đem đầu chó của người chặt bỏ!"

Con chó kia hiển nhiên cũng biết ai mới là chủ nhân vườn này, chỉ rầm rì kêu, cũng không dám xông đến cắn.

Có người cầm gậy gộc đến, liên cô nương đang chuẩn bị sai người giết chết con mèo hương kia, đúng lúc này, trên đường nhỏ trong vườn có một nha hoàn nhỏ tuổi vội vã chạy đến: "Liên cô nương... Liên cô nương... Thế tử... Thế tử đến !"

"A?" Liên cô nương vừa mừng vừa sợ, "Thật sao?"

"Thật sự thật sự, thế tử vừa mới vào vườn."

Liên cô nương vội vàng lấy tay sờ lên thái dương, vuốt vuốt lại góc áo.

Lúc này, bầu trời phía tây tràn ngập ánh nắng chiều tuyệt mỹ, đường nhỏ trong vườn được mặt trời chiếu rọi đỏ ửng một mảnh.

Thanh Mặc Nhan dẫn theo Huyền Ngọc từ đường nhỏ đi tới.

"Thế tử!"

"Gặp qua thế tử!"

Mọi người ào ào hành lễ.

Thanh Mặc Nhan đầu tóc ẩm ướt rối tung, quần áo sẫm màu, vải sa bạc trong nắng chiều lóe ra nhiều điểm óng ánh.

Liên cô nương ngẩng đầu chỉ nhìn thoáng qua liền xấu hổ đỏ mặt lại nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếng phúc lễ trong suốt: "Thế tử đến sao không sai người đi thông báo trước một tiếng để nô tỳ chuẩn bị chu đáo hơn."

Thanh Mặc Nhan nhìn cũng không nhìn Liên cô nương, trực tiếp đi qua người nàng.

Liên cô nương nghe thấy hô hấp của hắn có chút dồn dập, không khỏi có chút kinh ngạc.

Thanh Mặc Nhan tuổi không còn nhỏ, trước nay làm việc đều trầm ổn, lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt người khác với thần sắc như vậy.

"Vật nhỏ, qua đây."

Liên cô nương nghe thấy tiếng Thanh Mặc Nhan khẽ gọi.

"Chít chít!" Con mèo hoang kia xiêu vẹo chạy lại.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Thanh Mặc Nhan cúi người, ôm con mèo hoang nhỏ vừa bẩn lại vừa gầy vào trong ngực.

Vài nha hoàn đứng cạnh Liên cô nương lặng lẽ bước chân lùi về phía sau, cùng nàng kéo cách ra một khoảng.

Liên cô nương kinh ngạc trợn mắt há mồm, "Thế... Thế tử, con súc sinh nhỏ bẩn rất, quần áo của ngài..."

Thanh Mặc Nhan nhanh chóng ôm mèo hương vào lòng, trời chiều nặng dần nặng dần, hoàng hôn lặng yên khép lại.

Như Tiểu Niếp cảm giác được rõ ràng trống ngực trong lòng Thanh Mặc Nhan kịch liệt nhảy lên.

Trên người hắn còn có mui hương dễ chịu.

Ách... Chuyện gì đã xảy ra? Sắc mặt Thanh Mặc Nhan có gì đó sai sai?

Cơn say bạc hà mèo qua đi, nàng tỉnh táo không ít.

Nhìn ra sao cũng đều cảm thấy sắc mặt Thanh Mặc Nhan đen như đít nồi.

"Súc sinh?" Thanh Mặc Nhan nhìn bốn phía chung quanh, giọng điệu lãnh đạm, "Các ngươi đang nói ai?"

Liên cô nương vừa định mở miệng, chợt thấy vài nha hoàn trốn trong góc chợt nháy mắt.

"Huyền Ngọc." Thanh Mặc Nhan giao phó hộ vệ đi theo phía sau, "Đi tìm quản sự trong phủ đến đây, hoại vườn này đi, hạ nhân trong này tất cả đều mang bán, còn con chó kia... Trực tiếp giết."

"Vâng." Huyền Ngọc lên tiếng trả lời.

Đám người Liên cô nương kinh hãi mặt xám như tro tàn, đến ngay cả con chó trông vườn kia cũng với theo kêu rên ra tiếng.

"Thế tử, thế tử tha mạng!"

"Gâuuu!"

"Thế tử, là lỗi của nô tì, xin thế tử thứ lỗi."

"Gâuuu gâuuuu!"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro