Chương 9: Gặp rắc rối, say bạc hà mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp theo Thanh Mặc Nhan vào một tòa phủ đệ.

Ngoài phủ treo cao tấm biển trên đó viết hai chữ vàng: Thanh phủ.

"Thế tử đã trở lại!" bọn hạ nhân trong phủ ào ào hành lễ.

Thanh Mặc Nhan xuống ngựa, đi nhanh qua cửa phủ, Như Tiểu Niếp chui trong áo choàng của hắn, chỉ lộ ra cái đầu lông nhung, tò mò nhìn chung quanh.

Quả nhiên phong cảnh này chỉ chủ nhân có tiền có thế mới có.

"Hầu gia cũng đang ở trong phủ, thế tử muốn đi qua hay không ?" Quản sự dè dặt cẩn trọng thăm dò nói.

Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, thần sắc có chút ảm đạm.

Trời chiều ngả về phía tây, đợi đến khi mặt trời lặn cũng là lúc cổ độc trong cơ thể hắn phát tác, mỗi lần độc phát hắn đều đóng cửa không ra ngoài, hoặc tìm nơi không có người, hắn tuyệt đối không muốn đem bộ mặt yếu ớt của mình lộ ra trước mặt người khác .

"Đợi ngày mai rồi tính." Thanh Mặc Nhan xoay người vào sân viện của mình, cũng nâng tay theo bản năng sờ sờ đầu nhỏ của Như Tiểu Niếp.

Lần trước nó thành công khắc chế trong cổ độc trong cơ thể hắn , không biết lúc này còn có tác dụng hay không.

Nhân lúc trời không còn sớm, Thanh Mặc Nhan cởi xiêm y, sai người đổ nước tắm rửa.

Ai biết lúc hắn tắm rửa, tiểu gia hỏa không an phận liền chuồn ra ngoài.

Vài ngày nay Như Tiểu Niếp lúc nào cũng đi theo Thanh Mặc Nhan, ngoài đi đường vẫn là đi đường, nhàm chán muốn chết, nàng nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài.

Bên ngoài là hoa viên, bởi vì thân hình nàng nhỏ nhắn, vào trong bụi hoa giống như đi sâu vào rừng rậm, thoắt cái đã bị lạc đường.

Nàng đi tới đi lui, cảm giác phòng nào cũng giống nhau, làm thế nào cũng tìm không thấy gian phòng mới vừa đi qua kia.

Đột nhiên, nàng ngửi thấy một mùi hương thanh thuần.

Ngay sau đó, thân thể của nàng không theo khống chế vọt ra ngoài rồi lại nhảy vào một bụi cỏ, quay điên cuồng ở trong bụi cỏ, chít chít kêu, dùng chân trước ôm lá cây này, không ngừng dùng đầu cọ vào ...

Meo , chuyện gì đang xảy ra với ta thế này!

Như Tiểu Niếp cảm giác như mình đang uống say, cảnh tượng trước mắt bắt đầu lay động, sau đó nàng thấy ông nội đang đứng trước mặt nàng.

"Niếp niếp, tất cả bảo bối này của ta đã có thể giao hết cho ngươi rồi, ngàn vạn lần đừng cho tam thúc của ngươi biết, bằng không tên phá gia kia nhất định sẽ đem tất cả đi bán hết!"

Như Tiểu Niếp bĩu môi.
Nàng rất muốn nói cho lão nhân: Quá muộn rồi, nàng đã biến thành động vật, không trở về được, không thể giúp hắn trong coi những bảo bối này ...

Nàng ngửa đầu vào hư không kêu chít chít, bị hai nha hoàn đi ngang qua phát hiện .

"Trời ạ, bạc hà mèo của Liên cô nương... Tất cả bị phá hỏng hết rồi!" Hai nha hoàn sợ hãi kêu chạy lại, bắt được con vật đang ở trong vườn bị say bạc hà mèo, con mèo hương đem bốn phía phá hỏng hết.

"Đây không phải là con mèo hoang thế tử mang về sao?" Có người nhận ra.

"Thật khó coi, gầy tong teo."

Bởi vì vết thương sau gáy, mấy ngày nay Như Tiểu Niếp không tắm rửa, vừa rồi lại chui tới chui lui ở trong vườn, trên người dính đầy bùn đất cùng vụn cỏ, nhìn qua quả thật không thấy chút đẹp đẽ nào.

Tai bị người nắm lên, Như Tiểu Niếp dùng sức lay đầu hoảng loạn, ý đồ dãy tay người nọ ra.

Nhưng nàng vẫn đang bị ảo giác do mùi bạc hà mèo, tựa như người uống say, không có biện pháp khống chế thân thể của chính mình.

"Con súc sinh nhỏ này từ đâu tới?" Đúng lúc này, một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo hoa lệ theo đường nhỏ giữa vườn đi tới, lúc nàng nhìn đến bụi hoa bị Như Tiểu Niếp hủy hoại mặt biến sắc, "Là ai làm?"

"Liên cô nương, là con mèo hoang này làm ."

"Các ngươi trông vườn thế nào để con súc sinh hoang dã này vào được, thế tử thật hiếm lắm mới về phủ một lần, trong vườn loạn thành như vậy... Nếu chọc giận hắn, thử xem các ngươi ai có thể chịu trách nhiệm!" Liên cô nương hầm hầm chỉ tay vào mọi người.

Bọn nha hoàn ào ào cúi thấp đầu.

Như Tiểu Niếp mờ mịt trợn tròn mắt, nhìn nữ tử đang khoa tay múa chân kia.

Liên cô nương đang mắng hăng say, đột nhiên phát hiện con "Mèo hoang" kia dùng đôi mắt lục trong suốt nhìn chằm chằm nàng, mắt chớp chớp, mà ngay cả nửa chút ý tứ e ngại cũng không có.

"Con súc sinh này lá gan không nhỏ, gây hoạ lớn như thế còn tưởng rằng có thể sống?" Liên cô nương chán ghét nói, "Đi dắt chó trông vườn đến đây, đem con mèo hoang này cho nó ăn!"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro