Chương 8: Nội tâm ta không hề dao động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp cùng Thanh Mặc Nhan chạy về kinh thành mất chín ngày .

Vừa vào thành nàng đã cảm thấy hai con mắt của mình thật không đủ dùng.

Đối với nàng mà nói, nơi nơi đều treo cờ, phải biết sống lâu đến vậy, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt đến thành trì cổ đại.

Trên đường rộn ràng nhốn nháo, ven đường âm thanh nhóm tiểu thương rao hàng nối tiếp nhau, trong không khí tản mát hương thơm đồ ăn.

Trong tâm nàng không lúc nào không chú ý đến mùi hương kia, mấy ngày qua, nàng mỗi bữa chỉ ăn chút sữa dê lỏng, miệng đã sớm dài ra như mỏ chim.

Dùng đầu lưỡi liếm miệng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan tha thiết trông đợi.

Vị này là một chủ nhân có tiền, nàng biết chỉ cần hắn mở miệng nàng nhất định sẽ được ăn no.

Thanh Mặc Nhan thấy ánh mắt khẩn thiết của vật nhỏ trong lòng.

"Nhìn cái gì, ngươi răng sữa còn chưa cứng, thịt cắn không cắn được, còn muốn ăn cái khác?"

Hắn không nói lời đả kích không được sao.

Như Tiểu Niếp hung hăng cắn răng, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.

"Tức giận sao?" Vài ngày nay ở chung, Thanh Mặc Nhan càng cảm thấy nàng mèo hương này thật thú vị.

Nó chẳng những có thể nghe hiểu lời hắn nói, hơn nữa có khi còn vô cùng cảm xúc hóa, với những đồ ăn vào miệng, nó vô cùng để ý, mỗi khi hắn cùng ăn đều phát hiện ánh mắt nó sáng long lanh , bộ dạng vạn phần chờ mong cũng có thể chia cho nó một ít thực làm cho người ta mềm lòng.

Chỉ tiếc, nó vẫn là mèo con, đến thịt cũng không cắn được.

"Huyền Ngọc, đi mua hai cân điểm tâm ngọt đến đây." Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ trong lòng phờ phạc ỉu xìu.

"Vâng." Huyền Ngọc nhảy xuống ngựa, đi đến điếm ven đường bán điểm tâm.

Bánh ngọt (*)?

(*) nguyên tác là 饆饠

Tai Như Tiểu Niếp lập tức dựng đứng.

Không mất nhiều sức, Huyền Ngọc đã trở lại.

Như Tiểu Niếp nhìn Thanh Mặc Nhan mở túi giấy dầu ra, bên trong lộ ra hai cái bánh rán trái cây gì đó giống nhau.

Cái gì a, còn tưởng là đồ ăn ngon, loại đồ ăn này...

Thanh Mặc Nhan cầm lấy một cái, chậm rãi cắn một miếng.

Lớp nhân nồng đậm màu gạch cua lộ ra, bên cạnh còn có lớp nhân đường bọc hồ đào.

A a a a, không thể nhịn được.

Như Tiểu Niếp bỗng nhiên đứng thẳng dậy, hai cái móng vuốt nhỏ gắt gao lôi kéo y phục Thanh Mặc Nhan.

Chủ nhân tốt, chủ nhân đẹp trai, người ta cũng muốn ăn.

Vì ăn, nàng bán mặt bằng mất cứ giá nào.

Dù sao hiện tại nàng đã biến thành động vật, chết vinh không bằng vẫn còn sống, so với những ngày trước kia chưa chạy trốn phải ăn chuột chết, không bằng lấy lòng cài gì Hầu gia thế tử trước mắt này, ít nhất hắn sẽ không đem nàng nhốt trong lồng.

Hơn nữa tên gia hỏa này nhìn qua cũng rất soái đi.

Thanh Mặc Nhan lại cắn một miếng bánh, cười như có như không nhìn Như Tiểu Niếp.

"Muốn ăn không?"

Muốn ăn muốn ăn.

Nàng liên tục gật đầu.

Thanh Mặc Nhan chú ý tới động tác của mèo hương, cảm thấy càng thú vị.

Nó quả nhiên hiểu ý tứ của mình, hơn nữa cặp mắt trong màu lục kia bày ra biểu cảm tràn đầy khát vọng với đồ ăn.

Đúng là một vật nhỏ dễ dàng thỏa mãn.

Không giống những người hắn quen biết... Trước một kiểu, sau lại một kiểu khác.

"Nhưng ngươi có thể cắn được bánh sao?" Thanh Mặc Nhan đem một bánh ngọt cái khác đưa cho nó.

Như Tiểu Niếp dùng chân trước gắt gao ôm lấy túi giấy dầu, miếng mở lớn cắn vào.

Rồi sau...

Không có rồi sau.

Răng sữa của nàng cắm thật sâu vào bánh ngọt kia xốp mềm kia, toàn bộ miệng chống đỡ tràn đầy, bị mắc kẹt.

Như Tiểu Niếp mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan.

Nội tâm của nàng không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn cười.

Đồ ăn ngon cũng bị mắc kẹt đúng là chịu đủ, ông trời mau sai thiên lôi xuống đánh chết ta đi!

"Ầm vang" một tiếng, bầu trời thật sự vang lên tiếng sét đánh.

Dọa lông mao cả người nàng đều dựng đứng cả lên.

Ta chỉ nói đùa thôi nha, ai biết nếu chết ở thế giới liệu có trở về thế giới hiện đại được hay không, ta tuổi trẻ xinh đẹp như thế vẫn chưa muốn đi đầu thai chuyển thế sớm vậy đâu.

Đúng lúc này, Thanh Mặc Nhan đưa tay qua, đem bánh ngọt trên miệng nàng bỏ ra.

"Đồ này ngươi cũng không ăn được, ngươi nên cảm thấy may mắn vì gặp được ta, không thì ngươi cũng sớm chết đói." Thanh Mặc Nhan cắn một miếng bánh, hắn cũng không có ăn, mà lại nhả ra tay, "này, ăn đi."

Như Tiểu Niếp cả người đông cứng.

Giọng điệu kiêu căng này là sao? Bảo nàng ăn đồ trong miệng hắn nhổ ra ... Trên đó còn dính nước miếng của hắn...

Lòng tự tôn của nàng tuyệt đối không cho phép!

Nàng muốn quay đầu đi, nhưng mà  bản năng động vật lại phản bội nàng.

Miệng mở ra...

Thơm quá!

Chấm nước mắt, miệng lớn không ngừng nhai.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro