Chương 7: Vung lá trà vào mặt hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp ở trong ấm trà bị xoay đến đầu óc choáng váng, sau khi nàng nghe thấy tiếng Thanh Mặc Nhan cũng muốn thò đầu ra khỏi chiếc ấm.

Nhưng mà... bị kẹt.

Đây là cái quỷ gì? Không ra được ?

Dùng hết chút lực còn lại đầu vẫn không ra được.

Nàng ở trong ấm trà lăn qua lăn lại, mệt thở hổn hển.

Thanh Mặc Nhan đứng ở một bên, sắc mặt âm trầm, hắn nghiêng đầu dường như nghe thấy tiếng gì đó.

Đột nhiên hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt lợi hại quét qua mặt đất.

Một mảnh lộn xộn trên mặt đất, hắn cầm ấm trà lên.

"Chít chít." Trong ấm trà truyền đến thanh âm mỏng manh.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn về phía ấm trà, chỉ thấy cái mõm nhỏ lông mượt như nhung thò ra ngoài miệng ấm, động tác trên tay không khỏi luống cuống.

Như Tiểu Niếp mở lớn đôi mắt mèo xanh lục đáng thương: Cứu ta ra, ta bị kẹt ở đây rồi.

Sắc mặt Thanh Mặc Nhan trở nên nghiêm túc, hắn cẩn thận đánh giá ấm trà một phen, "làm sao ngươi chui vào được?"

Như Tiểu Niếp vẻ mặt vô tội: Không để ý chi tiết này không được sao.

Thanh Mặc Nhan kéo chăn trên giường xuống đắp lên ấm trá, rồi dùng chuôi kiếm đánh mạnh xuống.

Trong bóng tối Như Tiểu Niếp cảm giác được ấm trà bị chấn động, phát ra một tiếng trầm đục rồi vết nứt vỡ xuất hiện.

Thanh Mặc Nhan rũ mấy mảnh vỡ ấm trà ra, một con mèo hương đen chật vật bò ra ngoài.

Vì trong ấm trà ngay từ đầu đã có nước, cho nên toàn thân Như Tiểu Niếp đều ướt đẫm.

Bản năng động vật sau khi nàng chui ra liền dùng sức vẩy lông trên người.

"Phác lạp lạp" sau một trận mưa nước trà, nàng chuẩn bị "Nhiệt tình" đi về phía "Chủ nhân" tỏ vẻ cảm tạ.

Ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn mặt Thanh Mặc Nhan bị nước trà bắn tung tóe, trên trán còn dính lá trà...

"Không muốn chết thì yên tĩnh chút cho ta." Thanh Mặc Nhan dùng khăn lau mặt trước, sau đó đem nước trà trên người nàng lau sạch, không để ý lông trên người nàng còn chưa lau khô, trực tiếp liền đem nàng nhấc lên cất vào cổ áo.

Bất quá lúc này hắn rất chú ý, không cho vật nhỏ này chui vào bên trong trung y.

"Nghe rõ đây, từ giờ trở đi, ngươi phải trốn ở chỗ này, không cho phép nhúc nhích, cũng không được lên tiếng." Hắn ra lệnh.

Như Tiểu Niếp ngoan ngoãn gật đầu.

Thanh Mặc Nhan cấp tốc sửa sang lại xiêm y, hô Huyền Ngọc ở ngoài cửa tiến vào.

"Thu dọn chút đồ vật, chúng ta đi."

"Đi? Đi đâu?" Huyền Ngọc vẻ mặt không hiểu.

"Về kinh thành." Thanh Mặc Nhan mang tới cái nón, dùng vải sa trên nón che mặt mình.

Tuy một bụng đầy nghi vấn nhưng Huyền Ngọc vẫn thành thực đi theo.

Hai người thi thẳng qua khu doanh trại, có người đã sớm chuẩn bị ngựa chờ ở ngoài cửa doanh.

"Thiếu khanh đại nhân, đây là ngựa ngài cần." Có sĩ tốt tiến lên đưa dây cương qua.

Thanh Mặc Nhan tay cầm dây cương đang chuẩn bị lên ngựa, chợt nghe phía sau có người nói: "Thanh thế tử dừng bước."

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi mặc áo trắng từ trong doanh địa đi tới.

"Tham kiến Thái tử điện hạ." Thanh Mặc Nhan đem dây cương giao cho Huyền Ngọc, chắp tay thi lễ.

"Thanh thế tử đang muốn đi đâu thế?" Thái tử thái độ ôn hòa, không có một chút kiêu căng làm giá, mà như là một vị công tử nho nhã nhẹ nhàng.

"Thân thể ta không khoẻ, cho nên xin hoàng thượng về trước ." Thanh Mặc Nhan nói.

"Nga, thật đáng tiếc." Thái tử dùng ống tay áo che khuất môi, ho nhẹ một trận, "Đã sớm nghe nói thanh thế tử thuở nhỏ thân thể không tốt, bổn điện cũng cảm động lây, vốn định đến chỗ phụ vương săn bắn, chỉ tiếc ngay cả cơ hội lên ngựa tự mình săn bắn cũng không có..."

Thanh Mặc Nhan cúi đầu, nghe Thái tử liên tiếp không ngừng "Oán giận", hơi hơi nhíu mi lại.

Hắn cùng với Thái tử cũng không tính là thân cận, vì sao đối phương cố ý đến nói với hắn những lời này?

"Điện hạ, không còn sớm nữa, thần còn muốn rời đi, trước tiên cáo từ ." Thanh Mặc Nhan vội vàng thi lễ, cũng không đợi Thái tử mở miệng, tiếp nhận dây cương, xoay người lên ngựa.

Huyền Ngọc cũng lên ngựa, đi theo sau Thanh Mặc Nhan, hai người giục ngựa nhanh chóng rời đi.

Thái tử đứng ở doanh cửa, nhìn bóng lưng hai con chiến mã đi xa, ánh mắt lóe ra.

Đúng lúc này, bạch điêu trong bụi cỏ nhảy ra, linh hoạt đậu lại đầu vai Thái tử.

"Có thấy tung tích linh thú kia không?" Thái tử hỏi.

Bạch điêu xèo xèo kêu hai tiếng, thần sắc thất lạc.

"Đáng tiếc, không bắt được con linh thú kia." Thái tử thoáng buông tiếng thở dài, khôi phục bộ dạng tươi cười vô hại, không chút để ý vuốt cổ bạch điêu, "Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro