Chương 101: Không Cần Người Khác, Chỉ Cần Ngươi Tin Ta Là Được Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa ngừng lại.

Như Tiểu Niếp ngó đầu từ trong xe ngựa ra, tò mò đánh giá chung quanh.

Người Thuận Thiên phủ và Cửu Môn Đề Đốc đã phong tỏa tất cả đường phố lân cận, cho nên một đường đi qua chỉ toàn là người quan phủ.

Thanh Mặc Nhan xuống xe trước, cách đó không xa Cửu Môn Đề Đốc Tiết tướng quân nhìn thấy hắn, dẫn theo thủ hạ đi lại hướng bên này.

"Thiếu khanh, phiền toái lần này cho chúng ta xem ra không nhỏ." Tiết tướng quân bất đắc dĩ nói.

Thanh Mặc Nhan không lên tiếng trả lời, mà xoay người ôm bé gái gần mười tuổi từ trên xe xuống.

Tiết tướng quân ngẩn người.

"Nàng là..."

Một bên có người nhỏ giọng nhắc nhở, " đêm Thuận Thiên phủ doãn Tiền nhiệm bị ngộ hại đó. Nhe nói là có nha đầu được Thiếu khanh nhận nuôi ra tay cứu bọn họ, đây hẳn là nàng?"

Mắt Tiết tướng quân lóe lên, chăm chú nhìn Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp bị ánh mắt bao vây nhìn chằm chằm khiến cả người không thoải mái. Thế là giấu mặt ở sau bả vai Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan không vui nhìn nhìn chung quanh, "Ta thấy chuyện xấu này nhưng mà lại rất thanh nhàn, không ít người không có việc gì làm."

Tiết tướng quân thanh ho nhẹ. Mọi người lập tức thu lại tầm mắt, điều chỉnh về trạng thái nghiêm túc.

Thanh Mặc Nhan đặt Như Tiểu Niếp trên mặt đất, chào hỏi đám người Tiết tướng quân. Cũng hỏi thăm tình huống.

Như Tiểu Niếp một tay nắm góc áo Thanh Mặc Nhan, ngẩng đầu đánh giá tòa nhà trước mắt.

Nhìn từ bên ngoài, tường vây quanh tòa nhà này cũng không cao lắm, từ bên trong thấp thoáng lộ ra ba tầng tháp cao, nhìn như là tòa nhà của gia đình quyền quý.

Nhưng mà nếu có người đi vào trong đó liền sẽ phát hiện, tường vây quanh này bỗng tựa như đột nhiên tăng cao vô cùng khiến người ta không thể vượt qua.

"Đã có hơn hai mươi người đi vào, nhưng toàn bộ đều bặt vô âm tín." Tiết tướng quân nói.

Giống như lần trước ở tiệm rối gỗ.

Như Tiểu Niếp buông Thanh Mặc Nhan ra, đi về phía trước vài bước, rồi sau đó ngồi xổm xuống, phủi bùn đất dưới chân đi.

Thanh Mặc Nhan đang nói chuyện với Tiết tướng quân, nhưng ánh mắt hắn một khắc cũng không rời người nàng.

Nhìn thấy nàng ngồi ở đó liền đi qua chỗ nàng.

"Đang làm gì thế?" Hắn cúi đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Như Tiểu Niếp đang bới đất, lộ ra một viên đá lát.

"Chỗ này quả nhiên có trận pháp." Như Tiểu Niếp chỉ vào đá lát trên có khắc chữ viết nói, "Nếu ta không nhầm, đá giống như vậy ở quanh đây còn có tám viên."

Đám người Tiết tướng quân lúc này cũng ngó lại, lúc nhìn thấy đá lát trên đất thì lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Nói đi, muốn ta phải làm gì." Thanh Mặc Nhan nói.

"Phái người tìm những viên đá đó, đào tất cả lên, đập nát." Như Tiểu Niếp nghiêm cẩn nói, "Nhất định phải tìm được toàn bộ, một cái cũng không được giữ lại."

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, xoay người gọi Huyền Ngọc, "Truyền mệnh lệnh của ta, mau chóng đào hết mấy phiến đá chung quanh tòa nhà này ra."

Đám người Tiết tướng quân nhìn Thanh Mặc Nhan những người mang đến nhanh chóng hành động, không khỏi có chút xấu hổ, "Thiếu khanh, hoàng thượng hạ chỉ, vụ án này để ta và Thuận Thiên phủ hợp tác xử lý, chuyện nơi này không bằng giao cho chúng ta là được rồi."

Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua Như Tiểu Niếp. Như đang trưng cầu ý kiến đối phương.

Trong lòng Tiết tướng quân hoảng hốt, đường đường Thiếu khanh thế nhưng lại phải hỏi ý kiến một đứa nhỏ.

Như Tiểu Niếp gật gật đầu, "Nhưng mà trước giữa trưa phải tìm được toàn bộ, bằng không sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để vào trong."

Tiết tướng quân không nói tiếp, vài phó quan đi theo phía sau hắn vẫn khinh thường, mặt không biểu cảm.

"Chỉ là con nhóc con mà cũng dám ở trong này dõng dạc." Không biết ai nói thầm.

Tai Như Tiểu Niếp rất thính, nghe rõ ràng lời này, nàng nguyên bản còn nghĩ nói ra tám vị trí có chôn đá lát nói ra, nghe nói như thế lại ngậm miệng.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Thanh Mặc Nhan nhéo nhéo mặt nàng.

Như Tiểu Niếp bĩu môi, "Thanh Mặc Nhan, làm sao đây. Ta muốn giở trò xấu..."

Thanh Mặc Nhan suýt nữa cười ra tiếng.

Hắn còn chưa thấy qua có ai muốn giở trò xấu mà lại công khai nói ra .

"Nói đi, ngươi muốn chọc ai, muốn ta hỗ trợ hay không." Thanh Mặc Nhan thấp giọng hỏi.

Như Tiểu Niếp trợn tròn mắt, quả nhiên vẫn là chủ nhân đáng tin nhất! Ngay đến cả công việc hoàng thượng giao cho xử lý gấp cũng dám lấy ra giúp nàng giở trò xấu, chẳng lẽ hắn không sợ án tử làm hỏng rồi bị hoàng thượng trách tội hay sao.

"Quên đi, ta nói chơi mà thôi, ta còn lâu mới nhỏ mọn như vậy giống bọn họ." Bị hắn nói như thế, nàng ngược lại cảm thấy chính mình có chút nhỏ mọn mãnh liệt.

Những người đó cho dù không tin nàng thì đã sao, chỉ cần Thanh Mặc Nhan tin nàng là được rồi.

Tiết tướng quân dẫn người bắt đầu đào xới chung quanh tòa nhà.

Thanh Mặc Nhan dẫn theo Như Tiểu Niếp lui về trong lều dựng tạm chung quanh nghỉ ngơi. Mãi đến thời điểm giữa trưa, cố ý phái Huyền Ngọc cưỡi ngựa đến hiệu thuốc trên đường giúp sắc chén thuốc mỗi ngày Như Tiểu Niếp đều phải uống.

Tròng mắt Như Tiểu Niếp đều muốn rớt ra ngoài .

Quả nhiên người có tiền có thế chính là tùy hứng, không uống một chút thuốc sẽ chết sao.

Thanh Mặc Nhan không thèm nhìn ánh mắt ai oán của nàng. Trực tiếp ra lệnh: "Uống đi."

Tiết tướng quân dẫn theo người của hắn cơ hồ lật tung toàn bộ đất xung quanh tòa nhà một lượt, cuối cùng vẫn còn một viên đá vẫn chưa tìm được, mắt nhìn thời gian đã tới giữa trưa.

Thanh Mặc Nhan chậm rãi đứng dậy, phủi đi nếp nhăn trên quan phục, nói với Như Tiểu Niếp, "Thời gian không sai biệt lắm. Nói cho bọn họ viên đá cuối chôn ở chỗ nào."

Như Tiểu Niếp vừa uống thuốc xong, tâm tình cực kì không tốt, bĩu môi ở nhìn nhìn chung quanh, tùy tay chỉ một chỗ, "Từ chân tường bên kia, ước chừng đếm khoảng cách năm bước."

Người của Tiết tướng quân nửa tin nửa ngờ. Đi qua đào, kết quả bỗng chốc liền tìm được viên đá.

Mọi người mệt đến mồ hôi đầy đầu, trong lòng không khỏi có chút uể oải, bọn họ vội gần hai canh giờ lại không bằng con nhóc này liếc một cái, sớm biết trước đã bảo nàng giúp nhìn xem có phải tốt hơn không, đỡ cho bọn họ phải uổng phí nhiều công sức như thế.

Thanh Mặc Nhan nhìn bộ dạng Như Tiểu Niếp có chút tự đắc. Trong lòng buồn cười.

Vật nhỏ đơn giản như thế, vui vẻ hay không thích đều sẽ viết hết lên mặt.

Tám khối đá lát bị đào lên, toàn bộ đều bị đập nát.

Lần này cho dù mọi người tới gần khu vực xung quanh cổng lớn. Tường viện cũng không hề có biến hóa.

Xem ra pháp trận đã bị hủy rồi.

Tiết tướng quân gọi hai tên phó tướng tới, bắt đầu sắp xếp người, chuẩn bị tiến vào bên trong.

"Thiếu khanh cũng muốn đi vào?" Đương Tiết tướng quân nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đã điều động năm mươi người hắn mang đến kia. Mặt không khỏi lộ sắc kinh ngạc.

Hắn đến giám sát tra xét án, không ai bắt hắn phải tự mình dấn thân vào nguy hiểm.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi." Một bên truyền đến một giọng trẻ con giòn tan.

Tiết tướng quân quay đầu. Nhìn thấy đứa nhỏ Thiếu khanh mang đến kia cũng đi vào phía cổng lớn, không khỏi sợ hãi.

"Thiếu khanh không thể!" Tiết tướng quân ngăn trở nói, "Nơi này hung hiểm. Ngài sao có thể để một đứa nhỏ vô lễ ở đây, không coi ai ra gì."

"Ngươi cảm thấy nàng vô lễ, không coi ai ra gì?" Thanh Mặc Nhan khinh thường cười khẽ.

Khóe miệng Tiết tướng quân giật giật, với hắn mà nói, loại địa phương này không phải là nơi đứa nhỏ có thể đến, nếu không phải nể mặt mũi Thiếu khanh, hắn cũng không để một đứa nhỏ đứng ở trong này.

Cho dù trước đó hắn đã nghe nói đứa nhỏ này cứu tính mạng mọi người ở Thuận Thiên phủ, hắn cảm thấy chuyện kia cũng chỉ là thỉnh thoảng gặp may, đều không phải dựa vào bản lĩnh của nàng.

Hắn nhìn Thanh Mặc Nhan vài bước đã vượt lên phía trước tiểu nha đầu, dắt tay nàng, khiển trách: "Không được chạy loạn."

Huyền Ngọc mang theo năm mươi hộ vệ theo sát ở sau, nhất loạt rút ra trường kiếm bên hông, rất có ý tứ hàm xúc như lâm đại địch.

Hai tên phó quan phía sau Tiết tướng quân khinh thường cười nói: " tính mạng quý giá Thiếu khanh đại nhân, ta không sánh bằng, xin tướng quân cho chúng ta hai mươi người là được rồi, lần này ta chắc chắn sẽ tróc nã nghi phạm về quy án."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro