Chương 102: Búp Bê Thiên Thương, Thảm Sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người vào trong trạch viện.

Hai tên phó tướng mang theo hơn hai mươi thủ hạ nhanh chóng phân tán ra, tiến vào mấy phòng trong các xem xét.

Như Tiểu Niếp ngẩng đầu, chỉ vào tòa tháp cao trong viện kia, "Ở chỗ đó."

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, quay đầu nhìn nhìn những người khác.

Huyền Ngọc dẫn người nhanh chóng đi qua tháp.

Thanh Mặc Nhan đồng thời ôm lấy Như Tiểu Niếp, "Sợ à?" Hắn thấp giọng hỏi.

Như Tiểu Niếp lắc đầu.

Nàng từ nhỏ đi theo ông nội thầy pháp, chuyện kỳ quái gì đều đã thấy qua, trước kia bọn họ chỉ có hai người, bây giờ bên cạnh còn có nhiều người bảo vệ nàng như thế, sao nàng có thể sợ được.

Lúc Huyền Ngọc đạp nát cửa gỗ tháp lâu, hai tên phó quan cũng dẫn người chạy tới.

"Chỉ còn lại nơi này vẫn chưa lục soát."

Hai đoàn người tiến vào tháp lâu.

Ánh sáng trong tháp lâu rất mờ nhạt, mặt trời theo khe cửa sổ gỗ cũ kỹ len lỏi vào trong. Giữa không trung hình thành những tia sáng đan xen, tầng tầng nối thẳng với đỉnh chóp của tháp lâu.

Trước khi Như Tiểu Niếp tiến vào đã nhắm hai mắt lại, cho nên sau khi vào trong. Nàng là người đầu tiên thích ứng với điều kiện ánh sáng bên trong.

"Cẩn thận!" Nàng nắm chặt xiêm y Thanh Mặc Nhan, kêu một tiếng.

Thanh Mặc Nhan theo ản năng né tránh được vật gì đó bắn ra, những người còn lại cũng có võ công không kém, né tránh các kiểu.

Từ trong không khí tiếng "Lách cách lách cách" giòn vang, dọc theo bốn vách tường tháp lâu, vô số con nhện gỗ bò về phía bọn họ.

Thanh Mặc Nhan một tay ôm chặt Như Tiểu Niếp, tay kia rút ra kiếm.

"Ngươi không thể dùng nội lực!" Như Tiểu Niếp nhịn không được kinh hô ra tiếng.

Sau khi sử dụng nội lực, cổ độc trong cơ thể Thanh Mặc Nhan sẽ phát tác, ở trong hoàn cảnh này hắn rất dễ dàng trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của kẻ địch.

Thanh Mặc Nhan khẽ cười một tiếng, trường kiếm trong tay tùy ý chém ra, mũi kiếm hư không, nhìn qua như hắn đang cùng lúc vung lên nhiều thanh kiếm sắc bén.

Tất cả nhện gỗ tới gần đều bị hắn quét sạch, chém đứt khiến thân thể chúng rơi rơi trên mặt đất, tám cái chân dài không ngừng run rẩy.

"Cho dù ta không dùng nội lực, chỉ bằng kiếm kỹ vẫn có thể đả thương người." đáy mắt Thanh Mặc Nhan lộ ra một tia ngạo mạn, cho dù một tay hắn ôm Như Tiểu Niếp, nhưng đối hành động của hắn không có ảnh hưởng gì.

Thân hình di chuyển, động tác vung kiếm gọn gàng sạch sẽ. Chút không thua kém đám người Huyền Ngọc.

Như Tiểu Niếp không khỏi nhìn đến ngây người, "Thanh Mặc Nhan, ngươi rất đẹp trai!"

Lại là từ ngữ mà hắn nghe không hiểu.

Thanh Mặc Nhan nhấc chân đá một con nhện gỗ vừa bị hắn đánh hỏng.

Xem nàng hưng phấn thành cái bộ dạng kia, đủ để khiến hắn cảm thấy lúc này nội tâm nàng đang vui vẻ cùng sùng bái.

Được, như vậy tốt lắm.

Vật nhỏ của hắn sắp một lòng chỉ có hắn.

Nhện gỗ rất nhanh đã bị mọi người thanh lý sạch sẽ, một lần nữa tháp lâu khôi phục tĩnh mịch như trước.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, nắm chặt binh khí trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh.

"... Người chế rối thật sự lại ở chỗ này sao?" Không biết ai thấp giọng hỏi một câu.

Như Tiểu Niếp đột nhiên cảm giác được một luồng âm khí từ đỉnh tháp lâu phiêu tán ra.

Nàng lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía thang lầu giăng khắp nơi đỉnh tháp.

"Ngươi có thể nhìn thấy cái gì?" Thanh Mặc Nhan dùng tiếng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được hỏi.

"Ừ... Âm khí quá nặng, không thấy rõ lắm." Như Tiểu Niếp lấy từ trong lòng ra một lá bùa, tay nhỏ bé linh hoạt xé vài góc, bùa chú bị nàng xé thành hình dạng một con chim nhỏ.

Nàng vung tay tung lá bùa lên.

Bùa chú xé thành chim chóc tựa như được giao cho sinh mệnh, sải cánh bay lên, nó xoay quanh trên đầu ở mọi người, chậm rãi càng bay càng cao.

Tất cả ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nó.

Đột nhiên không trung xẹt qua một tia sáng trắng. Giấy chim bị chém thành hai nửa.

"Đến rồi!" Như Tiểu Niếp ôm chặt lấy cổ Thanh Mặc Nhan.

Cùng lúc đó, trên đầu mọi người bộc phát ra tiếng nỗ lớn, thang lầu bằng gỗ bị đụng dập nát, một bóng người từ đỉnh tháp lâu tung người nhảy xuống, hai tay bắn ra những tia sáng trắng mảnh mai vào trong đám người.

Tia sáng trắng tung bay, tựa như gió xoáy.

Như Tiểu Niếp chỉ có thể nghe được mọi người tiếng kêu thảm thiết, tốc độ tia sáng trắng quá nhanh, nàng căn bản không thấy rõ đối phương là ai, chỉ có thể cảm giác được một luồng khí cực âm hàn vờn quanh nàng.

"Rút lui!"

Nàng nghe được Thanh Mặc Nhan hô lớn.

Huyền Ngọc mang theo nhóm hộ vệ nhanh chóng rút lui về phía sau, chỉ có hai tên phó quan ở bên kia phản ứng chậm một chút, đợi đến lúc bọn họ rút lui đã tổn thất hơn mười mạng người.

Thân thể bọn lính bị đâm thủng, chặt đứt, đầy đất đều là máu thịt hỗn độn.

Như Tiểu Niếp gắt gao nắm chặt kiếm gỗ nhỏ kia của nàng.

Nếu đối phương dùng là tà pháp, nàng còn có thể đối phó, nhưng là đối phương lại dùng là loại cận chiến thuật tàn nhẫn này, nàng căn bản không theo kịp tiết tấu.

"Khanh khách ..." Ẩn ẩn truyền đến tiếng cười của nam tử.

"Là người chế rối!" Một phó quan phát hiện ra người chế rối trốn ở trong bóng tối, cao giọng quát một tiếng rút kiếm tiến lên.

"Muốn bắt được ta thì trước hết phải thắng được bảo bối của ta đã." Người chế rối thấp giọng cười ra tiếng.

Bóng người cầm trong tay hai tia sáng trắng tạm thời đánh về phía tên phó quan kia, tia sáng xẹt qua chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Hai tên binh lính dùng kiếm từ mặt bên ngăn trở tia sáng trắng xâm nhập, cái bóng người kia mới ngừng lại.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ, đó là một con búp bê làm bằng gỗ. Thân hình không khác gì người bình thường, cầm vũ khí là hai tia sáng trắng kia như một thanh kiếm rất nhỏ, từ giữa cánh tay rối gỗ đưa ra.

Chẳng qua khuôn mặt người gỗ này không phải điêu khắc thành từ bạch ngọc. Tuy rằng có vẻ tái nhợt dị thường, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại rất linh hoạt, là hình dạng một nam tử trẻ tuổi. Một đôi mắt vừa dài nhỏ mà lạnh lùng, vô tình nhìn chăm chú vào mọi người.

"Thiên Thương, bồi bọn họ chơi đùa thật vui vẻ nhé." Người chế rối cười khanh khách .

"Ngươi đến cùng là làm việc cho ai. Nghĩ muốn cái gì?" Thanh Mặc Nhan giương giọng quát hỏi người chế rối.

Người chế rối ở trong thành tạo ra án tử lớn như thế, liên lụy vô số mạng người, Thanh Mặc Nhan tin chắc phía sau hắn tuyệt đối có ý đồ khác.

Người chế rối lườm mắt, " Không thắng nổi Thiên Thương, ch oduf ta có trả lời ngươi cũng vô dụng, bởi vì người chết rồi sẽ không đem được bí mật ra khỏi tòa tháp lâu này đâu... Nhưng mà nếu ngươi hỏi ta muốn cái gì. Ta nghĩ ta đã chiếm được."

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan nheo lại, trong nháy mắt, một ý nghĩ lớn mật từ trong đầu hắn xẹt qua.

"Mục tiêu của ngươi là nhị hoàng tử?"

Người chế rối sửng sốt, trên mặt rõ ràng lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hắn vỗ nhẹ tay, "Không hổ là Đại Lý tự Thiếu khanh. Năng lực phân tích án kiện so với Hình bộ rác rưởi này tốt hơn nhiều, ngươi đã đoán được, ta đây cũng không giấu diếm cái gì nữa. Dù sao nhị hoàng tử rất nhanh sẽ bị thương nặng không trị được mà chết, nhiệm vụ của ta đã kết thúc, để cho Thiên Thương lại chơi cùng các ngươi nhiều hơn chút. Không nhọc chư vị từ xa đến."

Bóng dáng người chế rối lặng lẽ biến mất trong bóng tối u ám.

"Đứng lại!"

"Không thể để hắn chạy thoát..."

Một tên phó quan còn sống nhìn muốn hỏng cả mắt, một màn đồng liêu chết thảm ở trước mắt hắn đã sớm khiến hắn mất đi lý trí, hắn tiến lên muốn đuổi kịp người chế rối.

Búp bê gỗ được người chế rối gọi là Thiên Thương xuất ra tia sáng trên tay như múa kiếm. Động tác tao nhã mà nhanh chóng.

Tên kia phó quan chạy ra hơn năm bước mới phát hiện thân thể khác thường, đầu gối mềm nhũn, hắn ngã xuống đất. Tay phải cầm kiếm cùng đùi phải đã rời ra khỏi thân thể hắn.

Trong tháp lâu, đã biến thành một biển máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro