Chương 103: Chó Ngốc, Chó Ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lâu tháp, đại khai sát giới.

Trước mắt Như Tiểu Niếp một mảnh đen tối, tầm mắt lia đến chỗ nào, chỗ đó toàn là vết máu loang lổ cùng góc áo Thanh Mặc Nhan đang tung bay.

Cả đầu nàng chỉ còn lại có một ý niệm trong đầu: Mạnh quá... Không thể thắng được...

Đối thủ như vậy, bọn họ không thắng được.

Thanh kiếm sắc bén của mọi người chém trúng búp bê Thiên Thương, nhưng phía đối phương lại không hề hấn gì, vì thân thể là búp bê nên nó không cảm giác đau.

Thiên Thương lui tới xuyên qua ở mọi người trung gian, lưỡng đạo tế kiếm tao nhã giống như tử thần vũ đạo.

Thanh Mặc Nhan nhờ đám người Huyền Ngọc bảo vệ lui tới cửa. Đem Như Tiểu Niếp đặt ở trên đất.

"Vật nhỏ, đi mau." mặt Thanh Mặc Nhan bị bắn đầy máu, Như Tiểu Niếp vô cùng muốn dùng tay lau đi giúp hắn.

"Đi mau!" Hắn bình tĩnh nói. Trong con ngươi trắng đen rõ ràng cảm tình không hề dao động.

Trong lòng Như Tiểu Niếp căng thẳng.

Nàng biết, giờ phút này nàng không được phép do dự.

Địch nhân quá mạnh mẽ, mang nàng theo Thanh Mặc Nhan rất khó hành động, nàng không thể trở thành trói buộc của hắn.

Nghĩ đến đây, nàng nhắc góc váy vướng bận lên. Xoay người lập tức chạy ra ngoài cửa.

Ở góc nàng nhìn không thấy, khóe môi Thanh Mặc Nhan chợt lóe ra độ cong nhợt nhạt.

Chạy đi, vật nhỏ, chạy thật xa, cách nguy hiểm càng xa càng tốt.

Như Tiểu Niếp túm góc váy dùng sức chạy ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô của Huyền Ngọc từ phía sau truyền đến: "Thế tử cẩn thận!"

Tựa như thân thể bị cái gì đó níu lại, nàng không tự chủ được liền quay đầu lại.

Búp bê Thiên Thương vung hai thanh kiếm sắc bén lên, đã vọt tới cửa tháp lâu, tựa hồ muốn đuổi theo nàng.

Thanh Mặc Nhan vừa vặn ngăn ở cửa, kiếm trên tay dứt khoát chém lên mặt đối phương, lấm tấm tóe ra tia lửa.

Nhưng vũ khí của Thiên Thương là hai thanh kiếm, lúcThanh Mặc Nhan ngăn nó lại, tay kia của nó đồng thời vung kiếm lên .

Đám người Huyền Ngọc nhào tới, lại bị Thiên Thương dùng một tay văng ra , mũi kiếm sắc nhọn lại lần nữa hướng về phía Thanh Mặc Nhan.

Mặt búp bê tái nhợt không chút biểu cảm nhìn chăm chú vào Thanh Mặc Nhan, trong đôi mắt dài nhỏ phảng phất chứa đầy tia máu.

Trong nháy mắt giao thoa, Thanh Mặc Nhan biết cho dù hắn né tránh cũng không cầm cự được lâu.

Nếu hắn dùng nội lực mà nói, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều, cũng có khả năng sẽ an toàn tránh đi sát thương trí mạng.

Nhưng sau đó, cổ độc trong người hắn sẽ nhanh chóng phát tác, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng trí mạng của hắn.

Chỉ trong khoảng nửa khắc, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, mạnh mẽ tiếp đối phương một lần... Nếu có thể thành công tránh đi nguy hiểm hắn cũng làm.

Thế kiếm sắc nhọn xẹt qua trước mắt hắn.

Một mùi xạ hương xen lẫn mùi máu tinh ngọt tràn ngập toát ra, nặng nề đánh vào hông hắn, đẩy hắn thoát khỏi phạm vi tia sáng trắng chém xuống.

Như Tiểu Niếp đẩy Thanh Mặc Nhan ngã xuống mặt đất, chớp mắt tránh đi thế kiếm của búp bê.

Nàng thậm chí có thể cảm giác được mũi kiếm lạnh lẽo đâm rách xiêm y của nàng, xẹt qua làn da trên lưng, mang lên một trận run rẩy không thể khống chế.

Bị đâm trúng rồi sao?

Nhưng là không cảm giác đau... Có lẽ đã bị chặt thành hai nửa rồi, nàng bị dọa nhắm hai mắt lại. Động cũng không dám động.

Lúc Thanh Mặc Nhan nhìn thấy Như Tiểu Niếp gục ngã ở trên người hắn cả người như bị sét đánh, tứ chi cứng ngắc.

Một khắc kiếm sắc của búp bê chém xuống, máu toàn thân hắn phảng phất đều lạnh thấu.

Thiên Thương cúi đầu nhìn về phía Như Tiểu Niếp đang phủ phục ở trên người Thanh Mặc Nhan, đầu hơi nghiêng nghiêng, giống như đang đánh giá nàng, nhưng vũ khí trong tay không dừng lại, theo bản năng lại lần nữa chém xuống.

Thanh Mặc Nhan giật mình một cái, mạnh mẽ nghiêng người ôm Như Tiểu Niếp trong lòng.

Lúc kiếm sắc trong tay Thiên Thương rơi xuống, một bóng đen nho nhỏ tung mình nhảy lên, chắn phía trước Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Niếp.

"Ngao ô!" Tiếng kêu rên vang lên.

Một con chó mực gào thét ngã xuống trên đất.

Đầu Thiên Thương chuyển hướng về phía chó mực đang ngã trên mặt đất, động tác rõ ràng bị chậm lại.

Như Tiểu Niếp giãy dụa từ trong lòng Thanh Mặc Nhan ló đầu ra, vội vàng lên tiếng gọi: "Chó ngốc!"

Chó ngốc ngã vào vũng máu. Nghe thấy tiếng Như Tiểu Niếp gọi liền ngẩng đầu lên, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng hừ hừ tinh tế.

"Chó ngốc chó ngốc..." Như Tiểu Niếp không quan tâm bổ nhào ra, muốn ôm lấy chó ngốc.

Nhưng Thanh Mặc Nhan lại từ phía sau giữ thắt lưng của nàng lại, ôm theo nàng lui về phía sau, rời khỏi phạm vi công kích của Thiên Thương.

"Buông ta ra, chó ngốc sắp chết rồi!" Từ khi xuyên không đến thế giới kỳ lạ này, Như Tiểu Niếp luôn luôn đều rất kiên cường lạc quan, nhưng vào khoảnh khắc này, nàng mới rõ ràng cảm nhận được hóa ra cái chết cách nàng lại gần như thế.

Trên đầu chó ngốc còn dán lá bùa chú kia của nàng. Nhìn qua hết sức buồn cười.

Nhưng là Như Tiểu Niếp một chút cũng không cười nổi.

"Chó ngốc, ngươi thật đúng là ngốc hết chỗ nói... Ngốc chết đi được!" Như Tiểu Niếp vặn vẹo thân thể, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi Thanh Mặc Nhan trói buộc.

Chó ngốc thở phì phò. Trong ánh mắt mang theo khẩn thiết vạn cổ không thay đổi, nhìn chăm chú vào nàng.

Ở trong mắt nó, nàng là tất cả của nó.

Con chó ngốc nghếch.

Như Tiểu Niếp gào khóc, Thanh Mặc Nhan gần như tàn nhẫn ôm lấy nàng, không cho nàng tới gần Thiên Thương.

Trừ bỏ Như Tiểu Niếp ra. Lực chú ý của mọi người đều chăm chú vào Thiên Thương.

Không biết vì sao, vừa rồi sau khi chém giết chó mực xong, động tác búp bê liền dần dần ngừng lại, hắn đứng ở đó nhìn chằm chằm chó mực, rồi sau lại nhìn chằm chằm Như Tiểu Niếp, vẫn không nhúc nhích.

Như Tiểu Niếp khóc hai mắt đẫm lệ mông lung. Nàng không chú ý tới, thân thể của chính mình phát ra vầng sáng nhàn nhạt, tựa như đom đóm, ánh sáng nhu hòa lấm tấm nhiều điểm từ trên người nàng tràn ra.

Thanh Mặc Nhan chú ý tới biến hóa của nàng, tay nắm lấy cánh tay của nàng ngược lại càng nhanh hơn chút.

Mặc kệ sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không lại để vật nhỏ phải đối mặt với nguy hiểm.

Hào quang trong mắt chó ngốc dần dần phai nhạt. Nó thở ra một hơi cuối cùng, ánh mắt vẫn cứ mở to, tha thiết không thôi nhìn về phía Như Tiểu Niếp.

Lúc thân thể Như Tiểu Niếp thân thể sáng lên. Lá bùa dán trên đầu chó ngốc kia cũng hơi hơi tản mát ra ánh sáng.

Bỗng nhiên, bùa chú sáng rực lên, nháy mắt bộc phát ra ánh sáng chói lóa khiến mọi người không thể nhìn thẳng, phải ào ào nâng lên cánh tay che đi.

Sáng rọi đến mau, đi cũng mau.

Lúc ánh sáng rọi biến mất, thi thể chó ngốc không thấy đâu.

Như Tiểu Niếp ngừng khóc thút thít. Nàng kinh ngạc nhìn chăm chú vào đầu ngón tay chính mình.

Chỗ đầu ngón tay của nàng đang tụ lại một đốm sáng, linh động quay quanh ở giữa ngón tay nàng.

Như Tiểu Niếp quả thực không thể tin được hai mắt mình.

Đốm sáng này, chính là điều mà nàng nằm mơ cũng muốn đạt thành ,tượng trưng cho kết duyên thành công cùng linh thú.

"Chó ngốc?" Nàng thử thăm dò gọi.

Đốm sáng đột nhiên tăng vọt lớn hơn gấp mấy lần, đánh tan hào quang, hóa thành một con chó nhỏ màu đen, miệng văng tràn đầy nước miếng, nhiệt tình vô hạn điên cuồng liếm mặt Như Tiểu Niếp...

Đây là linh thú của nàng?

Tất cả nước mắt trên mặt Như Tiểu Niếp đều bị chó ngốc liếm đi, trên mặt bất đắc dĩ tràn đầy nước miếng của chó ngốc.

Tất cả mọi người chung quanh đều bị một màn này dọa sợ ngây người, ai cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa điều khiến mọi người bất an nhất là búp bê Thiên Thương vẫn không nhúc nhích, so với vừa rồi điên cuồng giết hại, lúc này hắn yên tĩnh ngược lại càng làm mọi người không biết phải  làm thế nào.

Huyền Ngọc khẩn trương nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, ý muốn xin hắn chỉ thị.

Cuối cùng là tiếp tục đánh hay phải làm sao , cứ đứng như thế cũng không phải chuyện tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro