Chương 104: Hoàng Đế Tìm Ta Không Phải Vì Ba Thiếu Một Đấy Chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Búp bê Thiên Thương vẫn không nhúc nhích, mọi người ai cũng không dám đi qua thăm dò.

Như Tiểu Niếp giơ tay lên, chó ngốc ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt nàng.

"Để ta tới xem cho." Nàng nói với Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan nhíu mày, "Nếu chó ngốc xảy ra chuyện ngươi lại khóc."

"Lần này sẽ không như vậy nữa đâu." Như Tiểu Niếp tự hào nói, "Mạng của chó ngốc bây giờ chỉ thuộc về ta thôi, chỉ cần ta còn sống, nó nhất định sẽ không chết."

Đối với Âm dương sư mà nói, hiện tại chó ngốc không hẳn là tồn tại hoàn toàn, nhưng mà chuyện này Như Tiểu Niếp không có cách nào khác tốt hơn để giải thích rõ ràng cho Thanh Mặc Nhan.

Nghe xong lời này, trong lòng Thanh Mặc Nhan không dưng lại cảm thấy khó chịu.

Chỉ là một con chó tầm thường mà cũng có thể cùng vật nhỏ của hắn đồng sinh cộng tử?

Chó ngốc như cảm nhận được ánh mắt Thanh Mặc Nhan không có ý tốt, theo bản năng run run một chút.

Lúc này Như Tiểu Niếp vô cùng tự tin, nàng vung tay lên. Cao giọng hô: "Đi!"

Chó ngốc lập tức vui vẻ xoay người chạy về phía búp bê Thiên Thương.

Tất cả đám người Huyền Ngọc đều khẩn trương nhìn chằm chằm hành động của chó ngốc, thấy nó lập tức hướng về phía Thiên Thương bổ nhào lên, đuôi vểnh cao lắc qua lắc lại...

"Gâuu Gâuuu!" Trong lâu tháp duy chỉ nghe thấy tiếng chó ngốc sủa vang dội.

Đám người Huyền Ngọc lúc đầu còn âm thầm lo lắng thay chó ngốc. Nhưng một lát sau không biết ai đó nói thầm: "... Không đúng, bộ dạng này của nó không giống như là muốn nhảy tới để cắn."

Như Tiểu Niếp cũng ngây người, đuôi chó ngốc vẫy hăng hái... Như vậy cho dù nhìn thế nào cũng đều giống như đang kết thân với đối phương.

"Ta biết rồi!" Huyền Ngọc hưng phấn nói, "Đây là chiến thuật."

"Thì ra là thế, con chó này thông minh quá, mê hoặc kẻ thù trước, sau đó nhân cơ hội sẽ tấn công!" quần chúng vây xem vô cùng hưng phấn.

Vẻ mặt Như Tiểu Niếp tuyệt vọng, hận không thể vùi vào trong lòng Thanh Mặc Nhan trốn đi.

"Chó ngốc quả nhiên chính là con chó ngốc nghếch." Thanh Mặc Nhan thấp thoáng than thở, "Huyền Ngọc, ngươi dẫn theo vài người chân tay nhanh nhẹn qua xem đi."

Mặt Như Tiểu Niếp đỏ lên, không nghĩ tới lần đầu sử dụng khế thú của nàng lại thất bại.

Đang lúc Huyền Ngọc chuẩn bị dẫn người tiến lên, thân thể búp bê Thiên Thương đột nhiên phát ra một tiếng giòn vang, ngay sau đó tựa như con rối bị cắt đứt dây cót, xụi lơ trên mặt đất.

Mọi người nín thở tập trung quan sát, ai cũng không dám tiến lên.

Cuối cùng vẫn là chó ngốc đi qua, dùng mũi ngửi ngửi, rồi sau đó quay đầu hướng về phía Như Tiểu Niếp kêu to ra tiếng.

"Nó nói không có việc gì ." Như Tiểu Niếp giải thích nói.

Huyền Ngọc lúc này mới dẫn người cẩn thận đi qua.

Búp bê vẫn không nhúc nhích. Nhìn qua không có tính uy hiếp, nhưng mà đối với những người may mắn còn sống sót trong lòng họ rất rõ ràng, thứ trước mắt này chắc chắn không phải là thứ đồ chơi thông thường, mà là sứ giả địa ngục.

Cửu Môn Đề Đốc Tiết tướng quân rất nhanh đã dẫn theo nhóm Người quen vào tiếp ứng, thảm trạng trong lâu tháp lâu khiến lòng người kinh hãi, hai tên phó quan Tiết tướng quân phái tới không ai may mắn thoát khỏi, thủ hạ hai mươi binh sĩ cũng chỉ còn vài người sống sót, ngay đến cả hộ vệ dưới trướng Huyền Ngọc bên này cũng đã chết hơn mười người, mỗi người trên người đều mang theo vết thương, có chút bị thương nặng cần lập tức chữa trị, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thanh Mặc Nhan và Tiết tướng quân vội vàng dặn dò một chút việc sau đó liền mang Như Tiểu Niếp lên xe ngựa về trước.

"Con chó kia đâu?" Thanh Mặc Nhan chú ý tới chó ngốc không thấy tăm hơi đâu.

Như Tiểu Niếp cười hì hì búng tay tách một cái, tia sáng ở đầu ngón tay bay vào trong xe, hóa thành một con chó lớn màu đen.

"Như thế mà nói mỗi thời mỗi khắc nó đều đi theo bên cạnh ngươi?" Không thể không thừa nhận, tình huống như vậy khiến trong lòng Thanh Mặc Nhan có chút khó chịu.

"Đúng vậy, nhưng mà người khác đều không nhìn thấy nó." Như Tiểu Niếp đắc ý nói.

Thanh Mặc Nhan vung tay thả màn xe xuống. Bắt đầu lần mò đai lưng của nàng.

"Này này? Ngươi đang làm gì vậy?" Hai tay Như Tiểu Niếp che ở trước ngực, chó ngốc cũng hướng về phía Thanh Mặc Nhan nhe răng, không tiếng động rít gào.

Thanh Mặc Nhan lườm chó ngốc một cái, lên tiếng quát khẽ: "Đi ra!"

Không đợi Như Tiểu Niếp mở miệng, chó ngốc vèo một cái chạy ra ngoài xe.

Như Tiểu Niếp ngây người.

Này rõ ràng là khế thú nàng thu được! Vì sao nó lại nghe lời Thanh Mặc Nhan như thế!

Nàng nào biết đâu rằng, chó ngốc sợ hãi Thanh Mặc Nhan đã xâm nhập tận xương tủy, nó có thể vì nàng lên trời xuống đất, cùng bất luận kẻ nào đối địch, nhưng duy chỉ sợ Thanh Mặc Nhan.

"Sau này lúc ngươi tắm rửa không được cho nó chờ ở trước mặt, còn có lúc thay quần áo cũng như vậy." Thanh Mặc Nhan khỏi giải thích, cởi đai lưng của nàng ra, ngay sau đó lại cởi áo ngoài của nàng.

Sức lực của Như Tiểu Niếp không địch lại hắn. Rất nhanh đã bị cởi chỉ còn lại có một cái yếm nhỏ.

"Quay lưng qua để ta kiểm tra." Thanh Mặc Nhan ra lệnh nói.

Như Tiểu Niếp lúc này mới chú ý tới vừa rồi nàng cởi đồ xiêm y phía sau rách ra rồi một vệt thật dài, đó là bị kiếm của Thiên Thương cắt qua.

Thanh Mặc Nhan xem qua quần áo của nàng, thấy mặt trên không có vết máu lúc này mới yên lòng, trong lòng lại nghĩ tới một màn nguy hiểm vừa rồi, đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Không phải bảo ngươi trốn đi thật xa sao, nghĩ cánh mình cứng, còn dám tự tiện trở về." tiếng Thanh Mặc Nhan có chút tức giận.

Vẻ mặt Như Tiểu Niếp vô tội: "Ta cũng không biết sao lại làm vậy, ý nghĩ càng khẩn trương, liền tự mình chạy về. " Bình thường nàng nuối tiếc nhất là mạng mình, có nguy hiểm tất sẽ nghĩ hết thảy biện pháp trốn thật xa, ông nội pháp sư cũng dạy nàng như vậy.

Nhưng hôm nay nàng lại ma xui quỷ khiến làm "Anh hùng" .

Phía sau tuy không bị vũ khí sát thương tới, nhưng cũng có một vết xước rất nhỏ, chỉ tổn hại đến da.

Thanh Mặc Nhan lấy thuốc mỡ từ trong ngăn tủ trên toa xe ra, thoa lên lưng cho nàng.

Xúc cảm ngón tay có chút giống như đang "vuốt lông" cho nàng. Thoải mái khiến người ta buồn ngủ.

Như Tiểu Niếp không chịu để tâm ngáp một cái, dứt khoát nhắm mắt lại chợp mắt.

Cũng không biết vì sao, cuối cùng thế nhưng lại thành ngủ thật. Chờ lúc nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện chính mình đang ở Hầu phủ.

"Suốt đêm Hoàng thượng triệu kiến thế tử cùng các quan, cho nên chỉ có thể mang tiểu thư trở lại trước." Huyền Ngọc thấy nàng tỉnh lại vội vàng tiến vào giải thích.

Bởi vì trên người mang theo tập tính của động vật, cho nên Như Tiểu Niếp cũng như mèo hương cẩn thận đa nghi, bình thường lúc Thanh Mặc Nhan ở bên cạnh cũng không nhìn ra cái gì, có thể sẽ có người truyền lại lời Thanh Mặc Nhan nói. Nếu như người truyền tin không phải là người quen mà nàng tin tưởng, nàng sẽ luôn nghi thần nghi quỷ.

Cho nên Thanh Mặc Nhan cố ý để Huyền Ngọc ở lại trong phủ, để tránh nàng lại gây ra chuyện gì đó.

Bây giờ Huyền Ngọc đã biết đến thân phận của Như Tiểu Niếp, nhưng đối với hắn mà nói, mặc kệ là yêu quái cũng được, hay là bé gái bình thường cũng thế. Chỉ cần Như Tiểu Niếp có thể khắc chế cổ độc cho thế tử, nàng chính là mục tiêu hắn phải dùng toàn lực để bảo vệ.

Cho nên hiện tại không cần Thanh Mặc Nhan phải giao việc, Huyền Ngọc sẽ tự giác sắp xếp chuyện trong Hầu phủ đâu ra đấy. Cũng triệu tập mười mấy tên hộ vệ túc trực trong viện, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào sân của thế tử.

Cả đêm Thanh Mặc Nhan cũng không về phủ, đến buổi sáng ngày thứ hai. Như Tiểu Niếp vừa dùng xong điểm tâm, Huyền Ngọc vội vàng từ bên ngoài tiến vào, "Người trong cung tới. Hoàng thượng triệu ngài tiến cung."

Như Tiểu Niếp ngây ngẩn cả người.

Hoàng đế không có khả năng không có việc gì triệu nàng tiến cung, giữa bọn họ lại không quen biết, không phải là tồn tại cái gì ba thiếu một tìm nàng đi thông dịch tiếng thú đấy chứ.

Lại nói, người làm hoàng đế là người dễ trở mặt vô tình nhất, nàng mới không muốn bởi vì nói sai chuyện này, làm sai chuyện nọ mà bị chém đầu.

"Thanh Mặc Nhan đang ở đâu?" Như Tiểu Niếp hỏi Huyền Ngọc.

"Vẫn ở trong cung."

"Ngươi cảm thấy có không có khả năng là Thanh Mặc Nhan làm hỏng chuyện, cho nên hoàng đế của các ngươi hù dọa hắn, đem ta đến khai đao không?"

Huyền Ngọc gian nan nhếch miệng, hắn rất khó thích ứng với đủ loại ngôn ngữ cấp tiến của Như Tiểu Niếp.

"Chắc là không thể nào..." Huyền Ngọc do dự nói, lấy thân phận của hắn, căn bản không thể theo Như Tiểu Niếp cùng tiến cung, cho nên hắn đành phải tha thiết mong nhìn Như Tiểu Niếp một mình lên xe ngựa, đi theo thái giám trong cung chạy vào cửa cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro