Chương 105: Trong Phật Tháp Gặp Được Phù Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp đi theo thái giám vào cung.

Lần trước nàng theo Thanh Mặc Nhan tiến cung, nhưng lúc này đây, chỉ có một mình nàng, cho nên mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Sau khi qua hai lần cửa cung, xe ngựa không thể vào sâu thêm nữa, cho nên Như Tiểu Niếp đành phải xuống xe.

Thái giám dẫn đường ở phía trước, con đường thật dài giống như đi mãi không thấy lối ra, Như Tiểu Niếp không khỏi nhớ tới cái ôm ấm áp của người nào đó.

Vẫn là được ai đó ôm thoái mái hơn.

Vất vả lắm mới qua được của cung, không nghĩ tới trên đường lại gặp một người.

Thái giám dẫn đường nhìn thấy người nọ vội qua chào.

"Thái tử điện hạ."

Như Tiểu Niếp chớp mắt cảnh giác nhìn nam tử trẻ tuổi đang từ phía đối diện đi tới.

Người nọ trên người mặc áo gấm thêu lộng lẫy. Bộ mặt ôn hòa, khóe miệng thủy chung mang theo ý cười chợt lóe, cho dù không biết thân phận của hắn cũng nhất định sẽ đoán ra được. Hắn chắc chắn xuất thân từ nhà quyền quý, cả người tản ra khí độ không phải người thường có thể bắt chước được.

Nhưng với người này, Như Tiểu Niếp lại bỏ thêm vài phần cảnh giác.

Nguyên nhân không phải do hắn.

Thái tử chậm rãi đi tới. Nàng rõ ràng nhìn thấy, trong lòng đối phương ôm một con điêu màu trắng, điêu trắng nâng đầu. Gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Trong lòng Như Tiểu Niếp không tránh khỏi rơi lộp bộp.

Con điêu trắng này sao lại ở đây?

"Đây chắc hẳn là đứa nhỏ do Thiếu khanh nhận nuôi." Thái tử ôn hòa nói.

"Vâng, hoàng thượng triệu kiến, tiểu nhân đang dẫn nàng đi qua đó."

"Vừa vặn ta cũng phải đi gặp phụ vương, ta dẫn nàng qua cũng được." Thái tử nói xong nhìn Như Tiểu Niếp mỉm cười.

Trong lòng Như Tiểu Niếp tựa như bị hắt nước nóng, khẩn trương không ngừng.

Con điêu trắng kia mấy lần tập kích nàng, tuy không rõ ý đồ của nó là gì, nhưng địch ý của đối phương vô cùng rõ ràng, sao có chuyện nàng lại không cảm nhận được.

Hiện tại bảo nàng đi cùng Thái tử...

Âm thầm nuốt nước bọt, Như Tiểu Niếp cảm thấy lần đi chung này chắc chắn không vui vẻ gì.

Thái giám cung kính lui xuống, Thái tử đạm nhạt cười đi tới, "Tên ngươi là gì?"

Như Tiểu Niếp si ngốc không nghĩ sẽ trả lời câu hỏi của đối phương, nhưng con điêu trong lòng Thái tử đột nhiên đứng dậy, như muốn nhào tới.

Nàng bị dọa lui một bước về phía sau, suýt nữa té ngã.

"Ngươi sợ ta sao?" Thái tử vươn tay kịp thời bắt được cánh tay của nàng.

Bạch điêu ở trong lòng Thái tử làm bộ muốn mổ.

Như Tiểu Niếp bỗng thấy lông tóc phía sau dựng đứng, nàng dùng sức thoát khỏi tay Thái tử rồi chạy đi không dám quay đầu lại.

Thái tử vẫn đứng ở chỗ cũ, nhàn nhã nhìn bóng lưng Như Tiểu Niếp dẫn khuất.

"Ngươi nói xem, nàng ta có thật chính là con mèo hương kia sao?" Hắn như đang hỏi bạch điêu trong lòng.

Bạch điêu kêu vài tiếng.

"Linh thú trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền, nếu là có thể thu vào tay, khả năng đến ta cũng sẽ sinh ra cảm giác không thể buông tha." Thái tử nhẹ nhàng vuốt cổ bạch điêu, "Mồi đã bày ra, bây giờ chỉ cần chờ con mồi của chúng ta chui đầu vào lưới thôi."

Lúc này Như Tiểu Niếp đã chạy đi không thấy bóng dáng, Thái tử xoay người một mình rời đi.

Như Tiểu Niếp chạy vào ngự hoa viên.

Dọc theo đường đi, thậm chí đầu cũng không dám ngoảnh nhìn lại.

Từ lúc nàng xuyên đến thế giới này, kẻ địch thứ nhất gặp được là con bạch điêu kia, cho nên trong lòng nàng thủy chung luôn tồn tại một phần sợ hãi.

Bây giờ lại nhiều thêm một vị Thái tử, nàng thật sự không nghĩ ra biện pháp khác ứng phó.

Thanh Mặc Nhan... Ngươi đang ở đâu...

Như Tiểu Niếp đưa mắt nhìn bốn phía, toàn là cảnh sắc xa lạ.

Xong rồi, tiểu gia hoa trước nay không chịu để tâm bất cứ điều gì giờ lại hoảng loạn.

Một phần do nàng sợ hãi con bạch điêu kia, mặt khác lại sợ hoàng đế bên kia chờ nàng lâu sẽ phát hỏa. Hắn sẽ không giận chó đánh mèo mà trút giận lên Thanh Mặc Nhan đấy chứ.

Như Tiểu Niếp hoảng hốt thấy trên đường nhỏ phía trước thấp thoáng bóng dáng một cung nữ.

Đúng rồi, nàng có thể tìm người hỏi đường.

Nàng đuổi sát vài bước, nhưng lại không thấy cung nữ kia đâu.

Cẩn thận tìm kiếm, chỉ thấy cung nữ kia rẽ sang một đường nhỏ khác.

Như Tiểu Niếp nhanh chóng theo sau.

Nhưng bóng dáng cung nữ luôn thoắt ẩn thoắt hiện, cuối cùng biến mất ở trước một Phật tháp.

Đây là đâu?

Như Tiểu Niếp đi đến trước Phật tháp, ngó vào trong nhìn quanh.

Trong tháp mơ hồ truyền đến tiếng mõ đánh.

Như Tiểu Niếp theo thanh âm đi vào, trong Phật tháp khói hương lượn lờ, chỗ cao đặt phật tượng, hương nến thắp sáng như sao trên bầu trời đêm.

Giữa Phật tháp có một đứa trẻ chừng 4, 5 tuổi đang ngồi trên bồ đoàn, cả người mặc áo gấm hoa lệ, bên ngoài khoác áo tăng, trên cổ tay trái có một chuỗi phật châu dài quấn quanh. Chuỗi châu dài liên tục kéo dài chạm tới mặt đất.

Như Tiểu Niếp dè dặt cẩn thận đi qua, trước tiên đánh giá một chút tình hình chung quanh, phát hiện cũng không có ai khác.

"Này..." Nàng nhẹ nhàng lên tiếng gọi.

Đứa nhỏ trên bồ đoàn mở to mắt, ánh mắt trong suốt, sáng trong như sao trên trời.

Như Tiểu Niếp không khỏi tán thưởng ra tiếng: "Đôi mắt đẹp quá."

Đứa nhỏ kia nhìn Như Tiểu Niếp, tay gõ mõ dừng lại, nửa ngày mới mở miệng ra nói: "Thân người mệnh thú, khó có được tâm tư thuần lương như ngươi, so với kẻ mặt người dạ thú hơn gấp trăm lần."

Như Tiểu Niếp sửng sốt."Ngươi là ai?" Không nghĩ tới thế mà lại có ai đó có thể liếc mắt đã nhìn ra thân phận của nàng.

"Tiểu tăng Phù Sinh." Đứa trẻ hai tay chắp lại, làm một cái phật lễ.

Như Tiểu Niếp suýt nữa cười ra tiếng, rõ ràng là đứa nhỏ khôi ngô mà nói chuyện lại thâm trầm như thế, thật thú vị .

"Ngươi là hòa thượng? Đang yên đang lành vì sao lại muốn xuất gia, đúng rồi. Ngươi còn giữ tóc, hẳn là vẫn chưa quy y, sư phụ ngươi là ai? Ta bị lạc đường . Ngươi có thể đưa ta trở về hay không..."

Như Tiểu Niếp ríu ra ríu rít nói không ngừng, cuối cùng thế nhưng còn đưa tay kéo kéo cánh tay Phù Sinh, "Van xin ngươi đấy, ta bị lạc đường, hoàng thượng ở bên kia còn đang chờ triệu kiến ta, không thấy ta đâu hắn sẽ đem đầu Thanh Mặc Nhan chặt bỏ đi mất."

"Thanh Mặc Nhan? Ngươi nói là Đại Lý tự Thiếu khanh?" Phù sinh hỏi.

"Đúng vậy."

"Ngươi chính là đứa nhỏ được hắn nhận nuôi?"

Như Tiểu Niếp khinh thường bĩu môi: Rõ ràng ngươi cũng không lớn. Còn không biết xấu hổ gọi người khác là đứa nhỏ.

Phù Sinh đứng lên, ra ngoài liền đi thẳng.

"Ai... Ngươi muốn đi đâu?" Như Tiểu Niếp vội hỏi.

"Ngươi không phải nói đi về sao, ta đưa ngươi đi." Phù Sinh thản nhiên nói, lấy một bộ dạng quá mức trầm ổn  phất áo tăng, đi ra khỏi Phật tháp.

Cùng lúc đó, Thái tử khoan thai tiến vào đại điện. Hướng về phía hoàng đế hành lễ.

"Thái tử đến đúng lúc, ngươi không phải luôn muốn gặp đứa nhỏ Thiếu khanh nhận nuôi kia một lần sao, trẫm triệu nàng tiến cung. Ngươi vừa vặn được gặp một lần." Hoàng thượng nói.

Thái tử nhìn thoáng qua vài vị đại thần đứng bên cạnh, trong đó còn có Thanh Mặc Nhan, lúc bốn mắt nhìn nhau Thái tử ôn hòa cười. Dùng ống tay áo che lại nhàn nhạt ho lên.

Hoàng đế thấy thế phân phó thái giám đem chuyển ghế dựa đến.

Thân thể thái tử ốm yếu từ nhỏ, việc này mọi người đều biết, cho nên hoàng đế đặc biệt ban ngồi cho Thái tử chúng thần cũng không có ý kiến gì.

Sau khi Thái tử ngồi xuống nói với hoàng đế: "Có chuyện nhi thần đang muốn bẩm báo phụ hoàng. Lúc nhi thần tiến cung có gặp một bé gái, bộ dạng ước chừng gần mười tuổi, hình như bị lạc đường trong cung. Nhi thần vốn định gọi nàng lại, nhưng hình như nàng e ngại nhi thần, kết quả chạy mất không thấy bóng dáng."
Nghe được lời ấy, đồng tử Thanh Mặc Nhan nhất thời co rụt lại.

Thái tử tao nhã nói: "Chẳng lẽ đứa nhỏ kia chính là đứa nhỏ được Thiếu khanh nhận nuôi ... Trong cung rộng lớn như thế, một đứa nhỏ như nàng chạy tới chạy lui khó tránh khỏi sẽ gặp phải nguy hiểm, sớm biết vậy nhi thần nhất định sẽ đuổi theo ngăn nàng lại ."

Hoàng đế nghe xong vội vàng phái người đi ra hỏi thăm tin tức.

Không lâu sau, có người báo lại: "Có cung nữ từng nhìn thấy Như tiểu thư đi vào Phật tháp ở trong vườn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro