Chương 16: Bà Chủ Thiên Nhạc phường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp bị Thanh Mặc Nhan ôm trong ngực, thẳng đến kỹ viện.

Trong không khí nồng đậm mùi son phấn.

Như Tiểu Niếp không nhịn được đánh cái hắt xì.

Làm người ta chết sặc.

Nàng dùng móng vuốt che khuất cái mũi.

"Ắt xì! Ắt xì!"

Sau khi biến thành động vật, khứu giác của nàng nhạy hơn trước kia gấp bội, loại mùi này ngược lại khiến nàng không thể chịu được.

Thanh Mặc Nhan dùng ống tay áo đem nàng che trong ngực.

Có lớp áo che này, mùi sặc người kia giảm không ít, nhưng mà nàng lại nhìn được cảnh tượng bên ngoài, nàng sao có thể cam tâm.

Nhìn vật nhỏ trong lòng không ngừng hắt hơi, ánh mắt lại đảo chung quanh chuyển, đuôi lông mày Thanh Mặc Nhan không khỏi xếch lên.

"Không được nhìn." Hắn lại dùng ống tay áo đem nó che khuất lần nữa.

"Chít chít!" Như Tiểu Niếp phát ra tiếng kêu oán giận, người đẹp như vậy, không nhìn mới lạ.

"Nhìn nhiều sẽ hư hỏng mất." Thanh Mặc Nhan trực tiếp ôm nó vào Thiên Nhạc phường.

Như Tiểu Niếp ở trong tay áo hắn xoay đi xoay lại, lẩm bẩm lầm bầm .

Lừa đảo, ngốc mới tin ngươi.

Bên tai truyền đến tiếng cười của một cô gái xinh đẹp: "Công tử, xin mời vào trong."

Thanh Mặc Nhan dẫn theo Huyền Ngọc vào Thiên Nhạc phường.

Như Tiểu Niếp trong ống tay áo của hắn nỗ lực nửa ngày cũng không chui ra được, thẳng tới lúc mệt mới hồng hộc thở gấp.

Cũng không biết qua bao lâu, Thanh Mặc Nhan bỏ tay áo ra, Như Tiểu Niếp duỗi đầu đi ra hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị vui vẻ thưởng thức một chút mấy "em gái" xinh đẹp chung quanh.

"xì xì..." thanh phía đối diện truyền đến một dự cảm xấu.

Một con rắn lớn màu bạc trên chiếc bàn, hướng về phía bọn lè lưỡi.

Rắn!

Lông trên người Như Tiểu Niếp bỗng chốc nổ tung , nàng nhanh chóng trèo lên vai Thanh Mặc Nhan, tránh ở phía sau hắn.

Thanh Mặc Nhan bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, con bạch xà kia bò đến gần, lưỡi đỏ tươi thè ra rụt lại.

"Thiên Nhạc phường phát sinh chuyện sao có thể thoát được ánh mắt của Nhuận Nhi tỷ." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, căn bản là không để mắt tới bạch xà trước mặt.

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khanh khách của nữ tử.

"Ta còn tưởng là ai, hoá ra là Đại Lý tự Thiếu khanh, các em gái mau mang trà ngon tới đây."

Như Tiểu Niếp theo Thanh Mặc Nhan phía sau đưa ra đầu đến, chỉ thấy ngoài cửa đi vào đến một cô gái trang điểm diễm lệ, nhìn có vẻ hơn hai mươi tuổi, dáng người đầy đặn, xiêm y chống đỡ trước ngực giống như muốn rách tung ra.

Đúng giờ nha...

Như Tiểu Niếp theo bản năng cúi đầu nhìn lại trước ngực mình.

Vùng đất bằng phẳng.

Đáng chết, nàng làm sao lại quên, hiện tại nàng là mèo hương, lấy đâu ra cái gì gọi là bộ ngực.

Thanh Mặc Nhan cũng không chú ý tới tiểu gia hoả ở phía sau hắn đang lén lút vẻ mặt mất mát, ngược lại cô gái đối diện lại phát hiện ra một màn thú vị này.

"A, đúng là tiểu gia hỏa đáng yêu." Nhuận Nhi tỷ đi tới tay giơ lên muốn sờ đầu Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp miệng lẩm bẩm né tránh tay nàng.

"Aiii? Nhỏ vậy mà cũng có nhận thức nha." Nhuận Nhi tỷ có chút ngoài ý muốn nói, "Vật nhỏ này đáng yêu quá, Thiếu khanh đại nhân không bằng tặng cho ta đi."

Thanh Mặc Nhan với tay đem Như Tiểu Niếp ở phía sau ôm ra đằng trước đặt lên đùi.

"Cái khác thì có thể, chỉ có vật này làkhông được, chuyện của Cát Phú ngươi ra giá đi."

Nhuận nhi tỷ cười, "Ta cũng không thiếu bạc, ta chỉ cảm thấy Tiểu Ngoan của ta có chút cô đơn, cho nên muốn cho tìm bạn cho nó."

Nàng vừa nói xong, bạch xà trên bàn liền bò về phía nàng, cuối cùng quấn quanh tay nàng.

Con rắn này gọi là Tiểu Ngoan?

Như Tiểu Niếp rùng mình một cái, muốn để nó lại làm bạn cho con rắn này sao? ... Đùa à, nó lại chả một nhụm nuốt sống nàng ấy.

"Ta nhớ được tháng trước gần hồng đường xảy ra án mạng, mọi việc liên tục bị đọng lại ở nha môn, tháng này nhất định phải phá xong vài án." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.

Như Tiểu Niếp cũng cảm thấy trong lời này mang theo mười phần ý uy hiếp.

Nhuận nhi tỷ ánh mắt xoay chuyển, trên mặt lộ ra xán lạn tươi cười, "Thiếu khanh đại nhân muốn biết chuyện gì cứ việc nói."

Nhanh thế đã thỏa hiệp ? Như Tiểu Niếp kinh ngạc trong lòng, quả nhiên ranh giới hắc đạo bạch đạo đều không rõ ràng.

"4 ngày trước Đại Lý tự tư vụ Cát Phú từng đến chỗ này của ngươi, lúc đó hắn có đi cùng ai không? Lúc nào hắn rời đi?"

Thanh Mặc Nhan hỏi liên tiếp, Nhuận Nhi tỷ không chút hoang mang, gọi một em gái trong Thiên Nhạc phường tiến vào đáp lời.

Như Tiểu Niếp không có tâm trạng nghe bọn họ nói, tất cả lực chú ý của nàng đều đặt ở món điểm tâm ở trên bàn.

Một đĩa hoa quế cao, nàng vô cùng muốn nếm thử, nhưng mà con bạch xà kia lại đang ở gần, nàng không dám tự tiện đi qua ăn vụng.

Đúng lúc nàng đang phiền chán không ngừng nghiến răng, chợt thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen.

Sau khi nhìn vào thăm dò, qua khe hở bên ngoài cửa sổ lộ ra nửa khuôn mặt, xanh trắng xanh trắng không có một chút huyết sắc...

Đây là cái gì quỷ gì vậy!

Cẳng chân Như Tiểu Niếp dựng đứng lên như gặp đại địch.

"Là ai!" Nhuận nhi tỷ kiều quát một tiếng, bạch xà Tiểu Ngoan bị nàng ném vèo ra ngoài cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro