Chương 17: Dấu Chân Kỳ Lạ, Con Rối Mặt Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch xà bị bà chủ Thiên Nhạc phường tung ra cửa sổ.

Cùng lúc đó, Thanh Mặc Nhan cũng ôm Như Tiểu Niếp tông cửa xông ra.

Như Tiểu Niếp khẩn trương trợn tròn mắt, nhưng mà phía dưới cửa sổ chỉ có bạch xà, ngoài ra cũng không có người khả nghi xuất hiện.

"Sao có thế... Chẳng lẽ là ta nhầm?" Nhuận nhi tỷ vươn tay ra, bạch xà thuận thế leo lên cổ tay nàng.

"Không phải." Thanh Mặc Nhan một tay nâng Như Tiểu Niếp ngồi xổm xuống.

Ngoài cửa sổ trên mặt lưu một dấu vết mơ hồ.

Như Tiểu Niếp nhớ tới vừa rồi ở ngoài cửa sổ nhìn thấy gương mặt xanh trắng không chút huyết sắc kia, gấp gáp kêu chít chít.

Không phải là ảo giác, ta cũng nhìn thấy!

Nhưng không ai có thể hiểu nàng đang nói cái gì.

Nhuận nhi tỷ nhìn quanh, kỳ lạ nói: "Đây là cái gì?"

Chỗ đó giống hai dấu chân nhỏ, chẳng qua nó quá nhỏ , không cẩn thận nhìn  không thể phát hiện ra.

"Vẫn là do ta nhầm thôi." Nhuận nhi tỷ nói.

Thanh Mặc Nhan chau mày lại, "Vừa rồi ngươi nói Cát Phú một mình rời khỏi Thiên Nhạc phường."

"Tất nhiên là hắn tự rời khỏi , chỗ chúng ta nơi này cũng không lưu lại người không có phận sự." Nhuận nhi tỷ cười duyên nói, "Hơn nữa hôm đó hắn cũng không chỉ điểm muốn người nào... Chỉ mời Hồng Lăng cô nương bồi rượu, đợi chừng một canh giờ rồi đi ."

Hồng Lăng liền đứng cạnh Nhuận Nhi tỷ, gật đầu nói: "ngày đó Cát Phú gọi  hai bầu rượu, lúc ta đánh đàn hắn có chút không yên lòng , sau đó có người gõ cửa phòng, cát phú tự mình mở cửa, không biết cùng người nọ nói cái gì, sau khi quay lại thì như người say, liên tục dựa vào bàn, ta thấy hắn như vậy nên đi lấy canh giải rượu, nhưng lúc quay lại bên trong đã không có người ."

Manh mối về Cát Phú cứ như thế bị chặt đứt?

Như Tiểu Niếp nhìn ánh mắt Thanh Mặc Nhan lộ ra tia thất vọng, thế là dùng chi trước khoát lên mu bàn tay hắn.

Cảm giác được ấm áp trên mu bàn tay, Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn qua.

Mắt mèo màu lục sáng lấp lánh, không chút nào che giấu vẻ lo lắng.

Thanh Mặc Nhan nhéo nhéo lỗ tai nó, sờ thích quá, cũng không biết làm sao, ban đầu vốn có chút tâm trạng đè nén thế nhưng lại bớt đi một chút.

"Đúng rồi!" Hồng Lăng cô nương dường như đột nhiên nhớ tới cái gì nói, "lúc Cát phú rời khỏi, từng để lại một thứ vẫn để ở chỗ ta, hôm nay Thiếu khanh đại nhân tới thì mang đi đi."

"Là đồ vật gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

"Là con rối gỗ." Không lâu sau, Hồng Lăng cô nương đem vật kia tới giao cho Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan ngẩn người.

Thứ này chỉ con nít mới chơi, trên người rối còn mặc áo váy bằng vải bông, kích cỡ chỉ so Như Tiểu Niếp thân thể cao hơn một chút.

Chỉ là một con rối bình thường, nhưng nó lại có một khuôn mặt điêu khắc bằng ngọc thạch, nhìn qua khiến người ta cảm thấy có chút quái dị.

Thanh Mặc Nhan cầm rối trong tay xoay truớc lật sau nhìn kĩ, mày hơi hơi nhíu.

Theo hắn biết, nhà Đại Lý tự tư vụ Cát Phú giàu có nhưng không có con nối dòng.

"Cái này thật sự là hắn để lại?" Thanh Mặc Nhan có chút không tin.

"Không sai." Hồng Lăng gật đầu.

Nhuận nhi tỷ khinh thường nói: "Chỉ cần là đồ vật khách nhân để rơi, các muội tử trong phường đều sẽ thay khách tạm thời cất giữ, các nàng là tuyệt đối sẽ không sai ."

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, "Một khi đã như vậy, trước hết ta cứ cầm nó về ."

Thanh Mặc Nhan một tay cầm rối, một tay ôm Như Tiểu Niếp rời khỏi Thiên Nhạc phường.

Đúng lúc muốn lên ngựa, Thanh Mặc Nhan đổi tay cầm rối, đụng phải Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp cảm thấy một cỗ âm khí đánh tới, lông cả người nàng lập tức dựng đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro