Chương 18: Đã Tranh Sủng Còn Muốn Bỏ Chủ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Mặc Nhan đang muốn lên ngựa, chợt thấy vật nhỏ trong lòng liều mạng dãy giụa.

Da lông dựng đứng từng mảng một chút liền nhảy ra khỏi lòng hắn.

"Vật nhỏ?"

Như Tiểu Niếp từ trong lòng Thanh Mặc Nhan nhảy ra, bốn chi , lông cả người đều nổ tung.

"Quay lại." Thanh Mặc Nhan hô, thần sắc có chút không vui.

Trong cổ họng mèo nhỏ phát ra thanh âm"Cô lỗ cô lỗ" mang theo uy hiếp, nhất định không chịu tới gần Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan chỉ có thể xuống ngựa, vốn định tiến đến bắt vật nhỏ kia, kết quả mèo con nhanh chân nhay đi, tránh được tay hắn.

Thanh Mặc Nhan vơ vào khoảng không, thấy tiểu gia hỏa lại lùi về phía sau, trong lòng không biết vì sao nổi lên phiền chán.

"Đứng đó đừng có động đậy." tiếng Thanh Mặc Nhan có chút lạnh.

Đây vẫn là lần đầu tiên, vật nhỏ bài xích tiếp cận với hắn, trong lòng có chút khó chịu.

Thực ra Như Tiểu Niếp chẳng phải không muốn tiếp cận hắn, mà là vì trên tay hắn cầm con rối gỗ kia, trên người nó tản mát ra một loại âm khí vô hình, làm nàng sởn cả gai ốc.

Nếu là đổi thành người bình thường thì không sao, nàng từ nhỏ đã đi theo thần côn tổ phụ mà lớn, cho nên thượng vàng hạ cám gì đó cũng học không ít, ngay cả lão nhân kia cũng thường xuyên khoe khoang trước mặt người khác, nói nàng nàng có thiên phú, tương lai có thể kế thừa gia nghiệp của hắn...

Loại hơi thở âm lãnh này làm nàng cảm thấy cực kì không khoẻ, nhưng nhìn quanh bốn phía, hình như ngoài nàng ra ai không chú ý tới điểm này.

Ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng không thấy có gì khác thường.

Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nữ tử cười duyên, "Mèo nhỏ thật đáng yêu, lại tranh sủng cùng một con rối."

"Bé ngoan, không bằng ngươi theo chúng ta đi a, chúng ta sẽ sủng ngươi." các cô nương Thiên Nhạc phường cười hì hì khiêu khích nhìn Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp ngẩn người.

Nàng không phải là chưa có ý nghĩ muốn đổi chủ nhân, tuy rằng Thanh Mặc Nhan đối với nàng vô cùng tốt, nhưng sau khi nghe Đại Lý tự y quan kia nói xong trong lòng nàng lại sinh ra bất an.

Nàng không muốn biến thành thuốc dẫn của Thanh Mặc Nhan.

Vốn biến thành một con mèo hương đã đủ bi thảm, nếu lại bị người xẻ thịt thì nàng cũng thật sự sẽ chết không nhắm mắt.

Thanh Mặc Nhan rõ ràng nhìn thấy trong mắt mèo lục sắc có tia do dự, nó thật sự ngang nhiên có tâm tư muốn đi theo người khác?

Nâng tay đem rối gỗ vứt cho Huyền Ngọc, Thanh Mặc Nhan bước qua.

Lực chú ý của Như Tiểu Niếp đang đặt ở những khiêu khích của các cô nương Thiên Nhạc phường, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, thân hình cao lớn của Thanh Mặc Nhan chặn tầm mắt của nàng.

Hắn từ trên cao nhìn xuốngtrên đất cục bông nhỏ, "Làm sao, cảm thấy chán ngấy đi theo ta?"

Ngữ khí không hiểu dày đặc, Như Tiểu Niếp run run một chút.

"Chít chít tức..." Nàng vô lực giải thích, đồng thời nhìn về phía rối gỗ trong tay Huyền Ngọc.

Thanh Mặc Nhan không nhìn nàng giải thích, trực tiếp túm sau gáy đem nàng giơ lên trước mắt.

"Như vậy là ngươi thật sự cùng vật chết kia tranh thủ tình cảm?"

Tranh thủ tình cảm mới là lạ!

Như Tiểu Niếp trong lòng oán thầm , đồ vật kia trên người mười phần âm khí, nàng còn lâu mới đồng ý đụng vào cái loại đồ vật kia.

"Chít chít." Dù sao cùng hắn giải thích không rõ, dứt khoát đi qua cho có lệ.

Thanh Mặc Nhan liếc mắt đánh giá nàng, trong con ngươi trắng đen rõ ràng tràn đầy băng hàn khí.

Như Tiểu Niếp bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi.

"Phải nhớ cho kĩ ngươi là sủng vật của ai, dám phản bội thì đừng trách ta không khách sao." Thanh Mặc Nhan cảnh cáo nói.

Tai Như Tiểu Niếp cụp xuống, bộ dạng vâng lời.

Thanh Mặc Nhan ôm nàng nhảy lên ngựa, dẫn theo Huyền Ngọc trở về Đại Lý tự.

Dọc đường đi, Như Tiểu Niếp thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn trộm Huyền Ngọc đi theo sau Thanh Mặc Nhan phía.

Con rối gỗ kia còn ở Huyền Ngọc trong tay, bạch ngọc điêu khắc thành gương mặt không chút biểu cảm.

Như Tiểu Niếp híp mắt mèo cảnh giác nhìn chằm chằm nửa ngày không phát hiện ra có gì kì lạ, thế là phát cáu quay đầu lại.

Đúng lúc nàng vừa mới đem đầu quay lại phía trước, ánh mắt rối dần dần cong thành một cái khe hở hẹp...

Biểu cảm quỷ dị nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro