Chương 27: Chủ Nhân, Ngươi Gọi Ông Sao Nhỏ Tới Đây Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp từ lúc gặp phải tập kích của rối gỗ, liên tục mê man suốt mấy ngày.

Chính vì như thế, Thanh Mặc Nhan cho dù là đi chỗ nào cũng đều mang theo nó, đến nỗi ngay cả Huyền Ngọc cũng có chút nhìn không nổi.

"Trường y quan vừa tới đây hỏi... Thế tử có muốn chế túi thuốc kia hay không?"

Chế túi hương phải thừa dịp lúc mèo hương còn sống, nếu đã chết mà nói hiệu quả chế thuốc sẽ giảm đi.

Thanh Mặc Nhan cầm bút ở trên bàn viết cái gì đó, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: "Không cần."

Miệng Huyền Ngọc giật giật, "Thế tử, cứ để như vậy cũng không phải biện pháp tốt, nếu thật sự nó vẫn chưa tỉnh lại mà nói..."

"Rầm!" Một thanh âm không hài hòa cắt đứt lời nói của Huyền Ngọc.

Thanh Mặc Nhan ngừng tay cầm bút, nhìn về phía cục bông nhỏ đang cuộn tròn trên đùi mình, con ngươi trắng đen rõ ràng thấp thoáng lóng lánh ánh sáng nhạt.

Như Tiểu Niếp mơ mơ màng màng mở to mắt, ngẩng đầu.

"Ngủ lâu như thế, cũng nên tỉnh rồi." Từ trên mặt Thanh Mặc Nhan hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm gì dư thừa, thực giống như hắn đã sớm dự đoán được nó sẽ tỉnh lại.

Như Tiểu Niếp muốn đứng lên, nhưng là tứ chi mềm nhũn , tựa như giẫm lên bông vải, căn bản không có chút khí lực nào.

Chuyện gì đang xảy ra với ta thế này...

Nàng dùng sức quơ quơ đầu, kết quả ngược lại suýt chút nữa làm chính mình choáng váng, may mắn Thanh Mặc Nhan kịp thời bắt được nàng, bằng không nàng sẽ bị rơi từ trên đùi hắn xuống.

Trời ạ, bụng đói quá, trước mắt tất cả đều là sao nhỏ quay quanh.

Chủ ngân, ngươi gọi sao nhỏ tới đây sao...

Như Tiểu Niếp phảng phất nhìn đến trước mắt xuất hiện một cái xúc xích thật to.

Ta ăn!

Nàng ngẩng đầu lên, há mồm cắn .

Ta cắn, cắn...

Thanh Mặc Nhan bất đắc dĩ nhìn tiểu gia hỏa cắn ngón tay hắn không tha, gọi vào Huyền Ngọc nói: "Đi làm chút cháo loãng cùng thịt băm nhỏ đến đây."

Không bao lâu Huyền Ngọc mang đồ tới.

Thanh Mặc Nhan thật vất vả mới đem ngón tay mình từ trong miệng mèo hương rút ra.

Ngửi thấy mùi cháo thịt, Như Tiểu Niếp đầu cắm vào trong mâm, điên cuồng ăn uống.

Dần dần, đầu óc của nàng khôi phục tỉnh táo.

Nhớ tới, lúc trước nàng vì bị một tia bạch quang bắn trúng... Nếu nàng đoán không sai, bạch quang kia hẳn là phải do tà pháp luyện thành, thuộc về loại thuật câu hồn.

"Chít chít?" Vừa vội trong lúc ăn nàng ngẩng đầu nhìn hướng Thanh Mặc Nhan, muốn hỏi một chút sự tình sau đó ra sao.

Thanh Mặc Nhan bất động thanh sắc nhìn mặt nó dính đầy hạt cơm, "ngươi cứ ăn trước đi, chuyện khác không cần ngươi quan tâm."

"Chít chít!" Như Tiểu Niếp bất mãn hừ hừ, một lần nữa vùi đầu ăn thật no.

Mắt thấy mâm đã nhìn thấy đáy, Như Tiểu Niếp đột nhiên cảm giác được trong cơ thể dâng lên một luồng nhiệt lượng kỳ quái, tương phản so với tình trạng lúc trước cả người lạnh băng, luồng nhiệt lưu này làm toàn thân nàng như muốn bốc cháy.

Chuyện này là sao?

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ, cảnh vật trước mắt cứ thế rơi vào mơ hồ.

Buồn ngủ quá... Rất muốn ngủ...

Thanh Mặc Nhan kinh ngạc nhìn mèo nhỏ ngủ gật trong mâm, đầu nhỏ gật một cái, cuối cùng cả người ngã quỵ ở trong mâm, lăn ra ngủ khì khì.

"Tiểu gia hỏa này cũng giỏi quá, đến ăn mà cũng có thể ngủ." Huyền Ngọc ở bên cạnh nhìn đến kinh ngạc nói.

Thanh Mặc Nhan đem Như Tiểu Niếp từ trong mâm ra ngoài.

Da lông ngắn ngủn trên người đều dính vào cháo loãng canh thừa, nhìn bẩn bẩn, cho dù hắn dùng khăn lau như thế nào cũng không tỉnh.

Thanh Mặc Nhan nhìn nó nhíu mày, sai Huyền Ngọc lại đi tìm y quan Đại Lý tự đến.

Sau khi Trường Hận đến liền kiểm tra cho Như Tiểu Niếp một phen, cuối cùng tuyên bố nói: "Nó chỉ là đang ngủ thôi."

Huyền Ngọc không thể tin, "Sao có thể, nó ngủ giống như chết rồi ấy."

Trường Hận vẻ mặt bất đắc dĩ, "Nó thật sự chỉ là đang ngủ, tuy rằng nhiệt độ cơ thể có chút cao, nhưng nhìn qua không phải bởi vì do bệnh, Thiếu khanh không cần lo lắng."

Nghe nói vật nhỏ không phải là sinh bệnh, tim của Thanh Mặc Nhan mới trở lại trong ngực.

Như Tiểu Niếp từ đây bắt đầu trải qua những ngày ngây ngốc.

Thường thường đột nhiên tỉnh lại, ăn no xong, rồi sau đó sẽ không hề báo trước lại tiếp tục ngủ say.

Chỉ chớp mắt mà đã qua mười ngày, cổ độc trong cơ thể Thanh Mặc Nhan đã đến kì phát tác.

"Chính khanh đại nhân đã trở lại, mời ngài qua đó." Huyền Ngọc đi vào truyền lời.

Lúc này sắc trời dần ngả về tây, Thanh Mặc Nhan thu tay đang chuẩn bị gác lại công vụ để nghỉ ngơi, nghe xong lời này đành phải sửa sang lại quan phục một lần nữa đi ra ngoài .

Ánh chiều tà chiếu xạ ở trên đường nhỏ, Thanh Mặc Nhan không kìm lòng được thả chậm bước chân.

Theo bản năng, thân thể hắn đang chuẩn bị nghênh đón đau đớn sắp tới.

Đã bao nhiêu năm rồi, hắn sớm hình thành thói quen, cứ cho là giờ phút này hắn đang ôm mèo hương nhỏ trong lòng, nhưng bản năng phản ứng của thân thể cũng chẳng có cách nào thay đổi .

Chiều tà dần dần biến mất, thân thể hắn cũng theo đó mà căng thẳng buộc chặt.

Nhưng mà, đau đớn cũng không có đúng hạn tới.

Quả nhiên, vật nhỏ này chính là phúc tinh của hẳn.

Đang lúc hắn cúi đầu nhìn về phía mèo hương nhỏ trong lòng hắn ngủ say, đột nhiên thân thể nó kịch liệt vặn vẹo, nó nhắm mắt lại, miệng phát ra tiếng thét thê lương chói tai.

"Chít chít chít chít..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro