Chương 28: Phép Màu, Mong Đợi Của Thiếu Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp chít chít kêu, hợp lực giãy dụa.

Thanh Mặc Nhan dừng bước chân, kinh ngạc nhìn cục bông nhỏ trong lòng giãy dụa không ngừng.

Như Tiểu Niếp lúc này còn đang ngủ say, nhưng là thân thể nó lại không theo khống chế run rẩy không ngừng.

Nếu không phải Thanh Mặc Nhan dùng tay ôm lấy, không chừng nó còn bị rơi xuống đất.

"Vật nhỏ?" Thanh Mặc Nhan muốn lay nó tỉnh lại, nhưng cục bông nhỏ lại chỉ nhắm mắt lại, thống khổ kêu chít chít.

"Ngài có muốn kêu y quan đến hay không?" Huyền Ngọc khẩn trương nói.

Thanh Mặc Nhan lông mày nhíu lại thật sâu, gần đây mèo nhỏ luôn trong trạng thái bất ổn, hắn thật sự không biết nó bị như thế này là vì sao.

Móng vuốt bén nhọn thoáng xẹt qua mu bàn tay hắn, tuy rằng không đến nỗi trực tiếp thấy máu, nhưng nó liên tục không ngừng vung móng vuốt nhỏ cào tay hắn thành nhiều vết xước nhỏ.

Huyền Ngọc định muốn đi tới giúp đỡ lại bị Thanh Mặc Nhan ngăn lại .

"Ngươi canh chừng chỗ này." Thanh Mặc Nhan ôm mèo nhỏ, vội vàng quẹo vào phía sau đám cây.

Hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên hắn không thể để nó rời khỏi hắn.

Người Như Tiểu Niếp không ngừng vặn vẹo giống như một con rắn.

Thanh Mặc Nhan không còn cách nào chỉ đành ôm nó thật chắc, một bên nhẹ nhàng vuốt ve nó đầu, hi vọng động tác này của mình có thể giúp nó cảm thấy thoải mái hơn chút.

Dần dần, giãy dụa của mèo nhỏ  bắt đầu yếu đi, một luồng ánh sáng như có như không từ trên người nó phát ra, hơn nữa ánh sáng kia càng ngày càng lớn, như một ngọn lửa vô hình bao trọn lấy nó.

Đang lúc ánh mắt Thanh Mặc Nhan toát lên vẻ kinh ngạc, thân thể cục bông bắt đầu biến hóa, tựa như chứa tuyết, mèo nhỏ màu đen ở trong lòng hắn dần dần biến ảo thành một đứa bé gái chừng 4, 5 tuổi.

Thanh Mặc Nhan nhất thời đông cứng.

Khuôn mặt bé gái mập mạp tròn tròn nhỏ nhắn, thân thể cuộn mình trần như nhộng ở trong lòng hắn.

Chuyện này hết thảy như đang nằm mơ!

Thanh Mặc Nhan ngây ngốc nửa ngày, động tác cứng ngắc vươn tay, sờ sờ mặt đứa bé.

Xúc cảm mềm mại ấm áp.

Nữ hài chu miệng nhỏ, lẩm bẩm cái gì đó đầu cọ cọ vào lòng hắn, hình như đang trốn tránh tay hắn.

Động tác của nàng cùng vật nhỏ giống nhau như đúc.

Thanh Mặc Nhan trong lòng không nhịn được nổi lên một trận đánh trống reo hò, loại cảm giác khiến hắn nói không nên lời này là kinh hỉ ( kinh ngạc + vui vẻ) hay là khẩn trương.

Không nghĩ tới sủng vật của hắn mặc nhiên sẽ mang đến cho hắn niềm vui lớn như thế.

Đúng lúc hắn yêu thương xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thì một luống ánh sáng lại từ trong thân thể nàng phát ra, thân thể nữ hài dần dần biến đổi lại bộ dạng mèo hương nhỏ.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Niếp ở trong tay, nhìn nó đang ngủ say.

Hắn thậm chí không kịp suy nghĩ vì sao nó lại sinh ra loại biến hóa này, khiến toàn bộ trái tim hắn bị cảm xúc mãnh liệt chờ mong chiếm cứ.

Vật nhỏ hiện tại còn nhỏ tuổi, có phải chờ nó lại lớn hơn một chút, bé gái kia cũng sẽ lớn lên hay không?

Ở hắn trong đầu hiện ra khuôn mặt bé gái nhỏ nhắn mập mạp tròn trịa,  đôi mắt to tròn, con ngươi xanh biếc

Thật đúng là khiến người ta chờ mong, muốn nhìn thấy hình dạng nàng lúc lớn lên.

Thanh Mặc Nhan giơ mèo nhỏ lên, lộ ra tươi cười khoái trá.

Đúng lúc này, Như Tiểu Niếp tỉnh lại.

Mở mắt to, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy đó là Thanh Mặc Nhan mang khuôn mặt mỉm cười.

Má ơi!

Nàng bị dọa giật mình một cái, lông mao đều dựng thẳng lên.

Gia hỏa này nhìn nàng cười xán lạn như thế làm cái gì, chẳng lẽ là chuẩn bị đem nàng làm thành thuốc dẫn nên vui?

"Chít chít!" Giết người! mau thả ta ra, ngươi tạo sao, ngươi làm như vậy rất dễ mất đi bảo bảo ...

Như Tiểu Niếp càng nghĩ càng cảm thấy biểu cảm Thanh Mặc Nhan quỷ dị, liều mạng giãy dụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro