Chương 30: Sau Này Bữa Ăn Nên Sửa Thành Đồ Sống Đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong rương sắt tản mát ra mùi máu tươi nồng nặc.

Thanh Mặc Nhan giương giọng hạ lệnh: "Lấy đèn đến đây!"

Rất nhanh, trong khố phòng sáng trưng.

Nhóm tạp dịch giơ đèn lồng vây quanh bốn phía.

Thanh Mặc Nhan từ trong tay Huyền Ngọc tiếp nhận bội kiếm, gảy gảy trong rương sắt.

Một cái gì đó màu đen lập tức bị hắn khui lên.

Như Tiểu Niếp che mũi, lúc nhìn thấy hình dạng đồ vật kia "Tức" một tiếng thét chói tai, đem đầu chôn ở trong quan bào của Thanh Mặc Nhan.

Tất cả mọi người chung quanhbđều thay đổi sắc mặt.

Cứ cho là đồ vật này biến thành cái dạng này, nhưng bọn hắn vẫn có thể nhận ra hình dạng ban đầu của nó.

Đây rõ ràng là trái tim còn nguyên vẹn... Hơn nữa con là tim người...

"Nhanh đi gọi y quan Trường Hận đến đây." Chính khanh đại nhân trầm giọng nói.

Bên ngoài khố phòng gọi loạn, ước chừng qua nửa chén trà nhỏ, Trường Hận từ bên ngoài tiến vào.

"Chính khanh đại nhân."

Chính khanh chỉ chỉ khối thịt nát bị Thanh Mặc Nhan dùng kiếm nhọn khui lên, nói: "Ngươi tới xem đây là cái gì."

Lúc Trường Hận nhìn thấy đồ vật kia cũng phát hoảng, chẳng qua nàng là y quan, ở Đại Lý tự thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút việc khám nghiệm tử thi.

Nàng tiến lên cẩn thận xem xét một phen, "Chính khanh đại nhân, đây là tim người, xem mức độ hư thối này không sai biệt lắm khoảng hơn nửa tháng ..." Nàng lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, mượn ánh lửa gảy loạn trái tim kia, đột nhiên "Di?" Một tiếng, "Chỗ này hình như có vật gì đó."

Mọi người xúm lại, chỉ thấy Trường Hận dùng dao nhỏ gảy loạn một hồi, từ trong trái tim rơi ra một vật gì đó.

Huyền Ngọc cầm khay đến, Trường Hận đem vật kia đặt vào khay.

Như Tiểu Niếp cũng cố nghển cổ lên xem, chỉ thấy đó là một cuộn giấy nhỏ, mặt trên dính đầy máu đen.

Trường Hận dè dặt cẩn trọng nửa ngày mới lấy được cuốn giấy ra.

Như Tiểu Niếp nhìn thấy chữ viết trên mặt cuộn giấy thì run run một chút, thân thể theo bản năng dựa vào Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nó.

Trong ánh mắt lục sắc tràn đầy hoảng sợ.

Thanh Mặc Nhan không khỏi âm thầm sinh nghi: Vật nhỏ này trên người đến cùng là cất giấu bí mật gì, xem bộ dạng nó dường như đối với vật này trong lòng đã hiểu hết.

"Mặt trên vật này viết là... Ngày sinh tháng đẻ." Trường Hận mượn ánh lửa phân biệt nói.

Chính khanh lập tức nói: "Gọi lục sự Cố tiên sinh đến, nhờ hắn thuận tiện đi thăm dò xem ngày sinh tháng đẻ của Cát Phú."

Thông tin từng người làm việc ở Đại Lý tự đều lưu trữ ở chỗ tư vụ, lúc Cát Phú không ở đây Cố tiên sinh liền tạm thời chia sẻ công việc tư vụ.

Rất nhanh sau đó Cố tiên sinh đã đem ngày sinh tháng đẻ của Cát Phú đưa tới, trên đó cùng với thông tin trên cuốn giấy giống nhau như đúc.

" Trái tim sắp rữa hết này... Không phải là của Cát Phú chứ?" Không biết ai đột nhiên phát ra một câu.

Gió đêm thổi tới, đèn lồng lúc sáng lúc tối, mọi người ở phía sau đều lạnh người.

Như Tiểu Niếp càng cuộn thành một đoàn, toàn bộ thân thể đã lui đến sát áo trong của Thanh Mặc Nhan.

Người khác còn đang nghi vấn đối với chuyện này, chỉ có nàng rõ ràng nhất, trái tim này chính là của Cát Phú không thể nghi ngờ.

Muốn dùng thuật mượn hồn, chuyện tất yếu ở chỗ phải lấy trái tim lúc người còn sống, đem ngày sinh tháng đẻ lấy tà pháp thuật thịnh nhập vào trong, sau đó liền có thể sử dụng vật này điều khiển theo ý mình.

Trước kia Như Tiểu Niếp từng nghe ông nội nói qua loại tà thuật này, mỗi khi đề cập vẻ mặt lão thần côn đều là căm thù đến tận xương tuỷ, ban đầu nàng còn cảm thấy ông nội chỉ cố ý dọa nàng, bây giờ xem ra đây quả nhiên là một loại tà thuật cực kì đáng sợ.

Lúc Chính khanh đại nhân phái người xử lý việc này Thanh Mặc Nhan tìm lý do thân thể không khoẻ, mang theo Như Tiểu Niếp rời khỏi trước.

"Hầu gia lại phái người đến mời ngài trở về." Huyền Ngọc nói, "Sau mấy hôm nữa là sinh nhật Hầu gia, ngài cũng không thể liên tục không lộ mặt được."

Thanh Mặc Nhan im lặng một hồi, "Biết rôi, một lúc nữa ta sẽ về." Ôm Như Tiểu Niếp hắn tiến vào thư phòng.

Như Tiểu Niếp trong áo choàng của hắn chỉ lộ ra nửa đầu, thần sắc héo hon.

"Ngươi đến cùng đã biết chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan trầm giọng hỏi, nhìn  mắt nhìn nàng không rời.

Như Tiểu Niếp nửa giương miệng, trưng ra bộ dạng ngốc nghếch: Chủ nhân, ngài đang nói cái gì, người ta nghe không hiểu.

Thanh Mặc Nhan híp mắt lại: "Ta tuyệt đối không cho phép sủng vật ta nuôi có bí mật... Hay là ngươi cảm thấy sau này mỗi ngày điểm tâm muốn tập ăn chút thức ăn sống tốt hơn?"

Như Tiểu Niếp miệng há lớn hơn nữa .

Meo cái mễ, sao trước kia nàng không phát hiện, gia hỏa này quả thực là đồ bụng dạ đen tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro