Chương 31: *Gàooo* Thái Độ Kiêu Ngạo Này Là Sao!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miệng Như Tiểu Niếp há sắp chạm tới đất.

Sau này thêm vào bữa ăn... Cho nàng ăn thức ăn sống sao?

Trong đầu nhanh chóng xẹt qua những hình ảnh chuột chết đủ loại tư thế...

Như Tiểu Niếp quay đầu, phun...

Thanh Mặc Nhan sửa tư thế nhàn rỗi ngồi đánh giá bộ dạng hối hận của nàng.

Trong lòng Như Tiểu Niếp nổi lên một trận bực mình, đều tại thân thể đáng chết này, tỷ muốn rời nhà trốn đi!

Ngẩng đầu, kinh ngạc thấy con ngươi trắng đen rõ ràng của Thanh Mặc Nhan đang lạnh lùng đánh giá nàng không khỏi rùng mình một cái.

"Chít chít..." Nàng ngửa đầu, hướng về phía Thanh Mặc Nhan không ngừng kêu to.

Trong quá khứ nàng biểu đạt ý muốn nói cho hắn về mấy việc thường thường tương đối ngắn gọn, như là "Ta đói bụng", "Ta muốn ăn cái này", "Ta muốn ăn cái kia" "Ta vẫn muốn ăn" chẳng hạn.

Lấy chi trước đỡ trán, nàng không khỏi có chút tuyệt vọng.

Nàng thì thầm nửa ngày, sắc mặt Thanh Mặc Nhan càng ngày càng đen.

Không còn cách nào a, nàng muốn nói việc này căn bản không phải dụng ý là có thể hiểu được.

Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ suy sụp ngồi trên đùi hắn, bộ dạng ủ rũ ngược lại khiến nó phá lệ chọc người trìu mến.

Nhéo nhéo tai nàng, "Hay là như vậy đi, ta hỏi ngươi, nếu ta nói đúng, ngươi liền gật gật đầu."

"Chít chít!" Như Tiểu Niếp liên tục gật đầu, nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình gặp được người thông minh, hắn luôn rất dễ dàng có thể hiểu rõ tâm tư của nàng.

"Từ lúc ta đem con rối gỗ kia từ Thiên Nhạc phường, ngươi liền biết nó có vấn đề?"

Như Tiểu Niếp gật đầu.

"Ngươi làm sao biết nó có vấn đề?"

Như Tiểu Niếp trừng đôi mắt mèo xanh trong suốt, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.

Vấn đề này nàng làm sao có thể trả lời đây? Không phải chỉ một câu hai câu có thể nói rõ ràng.

Thanh Mặc Nhan nhìn ra nàng đang khó xử, thay đổi cách hỏi, "Nếu lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi vẫn có thể nhìn ra được?"

Đương nhiên!

Như Tiểu Niếp ngẩng đầu lên có chút lộ ra vẻ tự hào.

Mắt Thanh Mặc Nhan càng ngày càng sáng lên.

Có ý tứ, hắn biết càng nhiều thì bí mật của vật nhỏ này càng khiến người ta kích động.

Đây là ý trời sao? Để cho hắn nhặt được khối bảo vật này.

"Lần sau nếu lại gặp loại chuyện như thế này ngươi phải nhắc nhở ta." Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói.

Như Tiểu Niếp nháy mắt.

Nhắc nhở hắn? Hắn thật sự chịu tin nàng sao?

"Tất nhiên ta là tin ngươi." Thanh Mặc Nhan duỗi ngón tay búng vào trán nàng.

Ai u...

Như Tiểu Niếp dùng móng vuốt che cái trán, thật đúng là một lời bất hoà sẽ động chân tay.

Thả người nhảy lên bàn, nàng rất muốn yên lặng một chút.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Như Tiểu Niếp kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Thanh Mặc Nhan trắng bệch, gân dưới bàn tay nổi lên, con ngươi trắng đen rõ ràng giờ lại nổi lên tơ máu.

Trời ạ, đây là do cổ độc trong người hắn lại phát tác sao?

Không kịp nghĩ lại, nàng nhanh chóng nhảy trở lại trong lòng hắn.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc dồn dập của Thanh Mặc Nhan.

Cả người Như Tiểu Niếp toát ra mồ hôi lạnh.

Mấy ngay nàng ngủ tới ngây ngốc rồi thế nên mới hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày cổ độc phát tác trên người Thanh Mặc Nhan, hơn nữa trước đây mỗi khi độc phát Thanh Mặc Nhan luôn chủ động tránh gặp người khác, ngay đến cả Đại Lý tự cũng không có mấy người biết sự thật này.

"Ai cho phép ngươi tự tiện rời khỏi ta ."Giọng nói chỉ thuộc về Thanh Mặc Nhan vang lên, trong quạnh quẽ mang theo ngữ khí kiêu ngạo.

Ta làm sao biết hôm nay là ngày thứ mười, mấy ngày nay ta đều ngủ liên tục...

Như Tiểu Niếp khóc không ra nước mắt.

Thanh Mặc Nhan nhìn thấy bộ dạnh nàng thất kinh trong lòng cười trộm.

Thực ra vừa rồi hắn là cố ý không nhắc nhở nàng, tuy rằng cổ độc phát tác đau đớn làm hắn sắp phát điên, nhưng nếu có thể dùng loại đau đớn nàu đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa, hắn vẫn đồng ý nếm thử .

Thấy Thanh Mặc Nhan lạnh mặt Như Tiểu Niếp cuống quít sử dụng các kiểu kỹ năng lấy lòng, đáng yêu lấy lòng, ngay đến cả tiếng kêu cũng mềm yếu đến nỗi làm lòng người ngứa ngáy.

Thanh Mặc Nhan thật vất vả mới nhịn xuống khóe miệng sắp sửa tóe ra ý cười, "Người đã biết sai rồi thì nên tỏ chút thành ý mới phải."

Thành ý? Thành ý của nàng rất nhiều nha, không thấy đến cả lông mao trên người cũng đều suýt bị nàng cọ muốn rớt hết sao.

Thanh Mặc Nhan nghiêng đi mặt, buồn bã nói: "Qua đây, ở chỗ này hôn một cái, hay là ta lại nghĩ lại có nên hay không tha thứ cho ngươi."

Hôn một cái...

Như Tiểu Niếp tạm thời bị nổ cả lông mao trên người.

Thiếu khanh đại nhân,lòng dạ ngươi đen tối như thế thật sự tốt sao? Tư thế kiêu ngạo này là sao a, rõ ràng là muốn cầu người khác thân mật với ngươi, vì sao ngươi lại muốn người khác tỏ lòng thành ý trước a! !

Tiếng kháng nghị cứ thế liên tiếp phát ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro