Chương 32: Nụ Hôn, Chỉ Dành Cho Thú Cưng Của Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn mèo hương nhỏ ngây ngốc, mắt mèo mở lớn, khoé miệng Thanh Mặc Nhan nhếch một cái.

"Làm sao? Ngươi vẫn cảm thấy sau này nên ăn thức ăn sống nhiều hơn?"

Ngươi đúng là đồ quỷ!

Như Tiểu Niếp quả thực muốn phát điên, hận không thể để lại trên mặt hắn một vết cào.

Thanh Mặc Nhan hơi nghiêng mặt đi, cực kì nhẫn nại chờ nàng chạy lại chỗ hắn.

Như Tiểu Niếp ngồi trên đùi hắn, ánh mắt đột nhiên xẹt qua tay hắn... Trên tay toàn vết xước nhỏ, tuy không chảy máu, nhưng vừa nhìn cũng biết là bị cái gì làm xước.

Do nàng làm sao?

Như Tiểu Niếp ngơ ngác nhìn tay hắn, trong đầu trống rỗng.

Nàng không nhớ rõ mình đã làm hắn bị thương từ lúc nào.

Thanh Mặc Nhan cảm thấy vật nhỏ đột nhiên yên tĩnh lại, thế là cúi đầu nhìn về phía nó.

Đầu lưỡi phấn hồng duỗi ra, liếm ngón tay hắn, mang theo một tia ấm áp ướt át, còn có chút ngưa ngứa, ngứa lan đến tận đáy lòng hắn.

"Không phải chỗ này." Thanh Mặc Nhan nhịn ý muốn cười, chỉ chỉ vào mặt mình, "Muốn hôn ở chỗ này."

Trong lòng Như Tiểu Niếp vừa mới nổi lên một điểm xin lỗi liền biến mất không thấy đâu nữa.

Tên gia hỏa này đến cùng muốn làm cái gì, tự nhiên muốn nàng thân mặt hắn.

Phiền chán cắn móng vuốt, trong lòng Như Tiểu Niếp rối rắm.

Lần trước trong lúc vô ý nàng liếm miệng của hắn, nhưng mà kia chỉ là vô tình thôi, không tính, lúc này là hắn tự mình đưa ra .

"Làm sao, không đồng ý?" Tiếng Thanh Mặc Nhan có chút lạnh.

Được được, ai bảo hắn là chủ nhân, hiện tại không thể đắc tội hắn được.

Như Tiểu Niếp rối rắm một phen, hạ quyết tâm: Dù sao hiện tại nàng chỉ là động vật, cứ cho là hôn cũng coi như thân mật với một miếng thịt thôi.

Từ cánh tay hắn trèo lên, nàng nhanh nhẹn tìm tới đầu vai hắn ngồi vào chỗ của mình.

Thanh Mặc Nhan dùng ngón trỏ gõ gõ vào hai gò má của mình.

Như Tiểu Niếp cắn răng sữa nhỏ, bộ dạng nhỏ nhắn đang dựng đứng lông mao làm trong lòng Thanh Mặc Nhan càng thỏa mãn.

Mặc kệ nó có nguyện ý hay không, nó đều thuộc về hắn , cứ cho nó là vật phẩm tiến cống cho hoàng thượng gì đó, hắn cũng sẽ không buông tay.

Hắn cần nó.

Ngược lại, hắn cũng hi vọng nó có thể dựa vào hắn, tin tưởng hắn.

Ngoài hắn ra, hắn không muốn nhìn thấy nó bị người khác chạm vào, cùng với bị người khác vuốt ve, nó chỉ được ăn đồ hắn đút cho, đổi thành người khác nó sẽ không ăn.

Hắn nhìn chằm chằm vật nhỏ đang ngồi trên đầu vai hắn, xem nó tức giận duỗi miệng nhỏ tới, xúc cảm ngưa ngứa dừng lại trên mặt của hắn.

Độ cong trên khớ môi Thanh Mặc Nhan càng lớn.

"Phải nhớ kĩ, ngươi là sủng vật của ta, mặc kệ ngươi biến thành bộ dạng như thế nào, ngươi đều thuộc về ta ." Thanh Mặc Nhan hài lòng xoa đôi tai của nó, đợi đến lúc nó biến thành hình dạng bé gái, nụ hôn này sẽ càng  khiến cho người ta động lòng phải không.

Mèo hương nhỏ ở trong tay hắn chít chít kêu, ý đồ tránh đi bàn tay đang tàn sát bừa bãi của hắn.

Thanh Mặc Nhan đùa bỡn đủ rồi mới ôm lấy Như Tiểu Niếp ra ngoài thư phòng, rời khỏi Đại Lý tự về phủ Hầu gia.

Ngồi trên lưng ngựa, Thanh Mặc Nhan đem mèo hương nhỏ đặt trong lòng mình, thỉnh thoảng tay lại xoa xoa đầu nhỏ lông nhung đen mượt của nó.

Huyền Ngọc cưỡi ngựa ở một bên, trộm nhìn Thanh Mặc Nhan.

Không thể phủ nhận, tâm trạng Thanh Mặc Nhan vô cùng tốt.

Trong quá khứ lúc về Hầu phủ, khuôn mặt Thanh Mặc Nhan luôn không có cảm xúc, nhưng hôm nay Huyền Ngọc rõ ràng thấy khóe miệng thế tử mang theo độ cong như ẩn như hiện.

Lại nhìn nhìn mèo hương nhỏ trong lòng thế tử xoay tới xoay lui, cảm xúc tựa như có chút phiền chán, không ngừng há mồm cắn tay thế tử, bộ dạng con thú nhỏ hung ác.

Mặc dù vậy, Thanh Mặc Nhan lại không tức giận, một tay nắm dây cương, một tay nhàn rồi vuốt ve bộ lông đen mượt của nó.

"Thọ lễ chuẩn bị cho phụ thân đã xong chưa?" thanh âm Thanh Mặc Nhan như thường ngày dường như có chút quạnh quẽ, bên trong lời nói không nghe ra cái gì gọi là cảm tình.

"Đã sớm chuẩn bị xong rồi ạ." Huyền Ngọc trả lời, "Nhưng mà lần này ngài lại để thuộc hạ thay ngài đi đưa có chút không hay... Năm trước sinh nhật Hầu gia ngài cũng không lộ diện."

Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lát, "Biết rồi."

Như Tiểu Niếp một bên cắn ngón tay Thanh Mặc Nhan một bên chú ý nghe  bọn họ nói chuyện.

Nàng nghiễm nhiên xem nhẹ ngữ khí không vui của Thanh Mặc Nhan, cả đầu nàng đều là ý nghĩ: sinh nhật Hầu gia, đến lúc đó nhất định sẽ không thiếu đồ ăn ngon !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro