Chương 33: Kỹ Năng Đáng Yêu Chết Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật Hầu gia, từ sáng sớm trong phủ đã náo nhiệt hẳn lên.

Như Tiểu Niếp ngồi ở trên mái hiên, ngắm nhìn hạ nhân lui tới trong viện, cái mũi ngửi tới ngửi lui.

Gió đưa đến vô số hương vị thức ăn ngon, nước miếng không ngừng chảy xuống.

"Thế tử, Hầu gia bảo ngài đến viện đón khách trước ." Hạ nhân trong phủ đứng ngoài cửa bẩm báo.

"Biết rồi" tiếng Thanh Mặc Nhan từ trong phòng truyền ra.

Như Tiểu Niếp nhảy từ mái hiên nhảy xuống, vài bước đã đi vào cửa, dán ở Thanh Mặc Nhan trên đùi cọ râu đến nỗi muốn rụng hết ra.

Thanh Mặc Nhan đứng ở một bên thay quần áo, liếc mắt nhìn mèo nhỏ dưới chân, "Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian cũng là đạo tặc."

Như Tiểu Niếp trừng mắt.

Cái gì không phải kẻ gian cũng là đạo tặc? Người ta chỉ muốn cùng đi với ngươi thôi.

"Ngươi muốn cùng đi?" Thanh Mặc Nhan híp híp ánh mắt.

Mỗi lần nhìn thấy vật nhỏ này hướng về phía hắn nịnh nọt bộ dạng chột dạ, hắn liền phá lệ muốn trêu đùa nó.

"Hôm nay trước viện sẽ có rất nhiều khách tới, nếu ngươi chạy loạn mà nói không chừng sẽ lại quậy ra chuyện gì cũng nên, cứ thành thật đợi ở trong này vẫn hơn." Thanh Mặc Nhan ra vẻ chính đáng, "Ta sẽ sắp xếp hạ nhân đi theo ngươi, chỉ cần ngươi không chạy đi thì sẽ không có người dám vào đến chỗ này."

Như Tiểu Niếp ngây người.

Nàng không muốn đợi ở trong này, vất vả lắm mới có cơ hội đi trải nghiệm... Lại có thật nhiều đồ ăn ngon ... Điểm tâm, thịt...

Liếm liếm miệng, nàng tỏ vẻ đáng yêu nhìn hắn.

Van cầu ngươi , mang ta cùng đi đi.

Mắt mèo lục sắc ánh mắt chớp chớp vô tội, nha hoàn trong phòng đều bị đôi mắt nhỏ của nó mê hoặc.

Chỉ có Thanh Mặc Nhan không thay đổi sắc mặt.

"Không được, trước viện rất nguy hiểm, ta muốn đi đãi khách, không thể tùy thời đem ngươi mang theo trên người."

"Chít chít." Dùng móng vuốt ôm lấy góc áo hắn.

"Không được." Thanh Mặc Nhan quả quyết cự tuyệt.

Không đồng ý ta liền không buông ra.

Vì một tương lai có lộc ăn no, Như Tiểu Niếp có thể đổi bằng bất cứ giá nào .

Da mặt đáng bao nhiêu tiền?

Cái gì, còn có tiết tháo nữa? Đã đánh mất cả rồi!

Như Tiểu Niếp cả người đều dính trên đùi Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan liên tục đi vài bước cũng không  gỡ nó ra.

Chít chít, mang ta đi cùng đi mà.

Dùng tất cả những kỹ năng đáng yêu chí mạng: đôi mắt nhỏ cầu xin, lóe ra ánh sao nhỏ.

Ngay đến cả Huyền Ngọc cũng có chút  không nhìn nổi , "Thế tử, nếu không thì cứ mang nó cùng..."

"Không được." Thanh Mặc Nhan cúi người bắt được nó, hai tay nâng nó lên, "Hôm nay thật sự không thể mang ngươi đi, ngươi muốn ăn cái gì chờ giữa trưa ta sẽ cho người đưa tới."

Xoay người hắn lại giao phó hai nha hoàn, "Các ngươi trông nó cẩn thận, cho dù nó đi chỗ nào các ngươi đều phải nhìn chằm chằm ."

Nha hoàn liên tục gật đầu, mèo hương nhỏ đáng yêu như thế lần đầu các nàng được nhìn thấy, nếu không phải e ngại Thanh Mặc Nhan ở đây, các nàng đã sớm muốn xông lên ôm nó một cái.

Thanh Mặc Nhan dẫn theo Huyền Ngọc rời khỏi .

Như Tiểu Niếp ủ rũ ngồi ngồi một chỗ, tâm tình sa sút.

Bọn nha hoàn ào ào tụ lại xem xét nó.

"Tiểu gia hoả thật đáng yêu, mau cho ta ôm ôm."

"Không được, thế tử sẽ tức giận..."

"Vậy sờ một chút, dù sao thế tử cũng sẽ không biết."

Như Tiểu Niếp cuối cùng cảm nhận được tâm tình của ngôi sao lớn ở hiện đại bị người ta săn tìm.

Tuy rằng các nàng ấy đối với nàng là yêu thích, nhưng loại yêu thích này khiến nàng không thở nổi, nếu không phải nàng chạy nhanh, trên người sợ là cũng bị các nàng sờ rơi mất một lớp da.

Trời ạ, thật đáng sợ.

Như Tiểu Niếp chui vào bụi hoa trong vườn.

Phía sau thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kinh hô của bọn nha hoàn: "Không thấy nó!"

"Mau tìm! Thế tử mà biết sẽ lấy mạng chúng ta..."

Như Tiểu Niếp trong bụi hoa chạy trốn đi.

Đột nhiên một bóng đen nhảy ra từ phía sau cái cây, mạnh mẽ đẩy nàng ngã, áp ở dưới thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro