Chương 34: Tên Trộm Ăn Vụng, Thiếu Khanh Nhức Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp bị bóng đen từ phía cây nhào tới áp ngã xuống đất, một cái miệng ẩm ướt há ra, liều mạng liếm nàng.

"Buông ra ta!" Như Tiểu Niếp liều mạng giãy dụa.

"Rưng rưng!" Cái kia bóng đen nhiệt tình phe phẩy đuôi, đầu lưỡi liếm khiến cả người Như Tiểu Niếp đều là nước miếng, giống như vừa bị dội nước lên người.

"Ngươi đi ra cho ta!" Thật vất vả Như Tiểu Niếp mới thở gấp tức giận nói.

"Rưng rưng!" chủ nhân chiếc lưỡi thối lui, lúc này Như Tiểu Niếp mới nhìn rõ, đứng ở trước mặt nàng là một con chó lớn màu đen, nó đang dùng ánh mắt vô cùng nhiệt liệt nhìn nàng chăm chú.

Con chó này... Hoá ra chính là con chó Liên cô nương dùng để uy hiếp nàng, sau đó do nàng cầu tình, Thanh Mặc Nhan mới tha chết cho nó.

"Hư! Đừng kêu." Như Tiểu Niếp dùng chân nhỏ che khuất miệng.

Con chó lập tức ngoan ngoãn, tiếng ha ha ha dường như muốn gần gũi với nàng.

"Bỏ miệng ngươi ra!" lông mao Như Tiểu Niếp nổ tung.

Toàn thân cao thấp đều dính nước miếng, thối chết mất!

Cứ cho là hiện tại nàng cũng là một loài động vật, nhưng Thanh Mặc Nhan chăm sóc nàng rất tốt, mỗi ngày đều mang nàng đi tắm, cho nên trên người nàng một nửa điểm mùi lạ đều không có, lại còn mang theo mùi xạ hương nhàn nhạt.

Cách đó không xa truyền đến tiếng bọn nha hoàn gọi nhau: "Vừa mới nghe tiếng cho giữ vườn kêu , không phải là mèo hương nhỏ bị chó cắn đấy chứ ?"

Như Tiểu Niếp đồng tình nhìn chó lớn ngốc nghếch bằng nửa con mắt, "Ngươi thật đúng là có thể kết thù hận nha."

Con chó ha ha thở phì phò, mắt vẫn đầy nhiệt tình.

Đúng là con chó ngốc nghếch, chắc bởi vì lần trước nàng thay nó cầu tình, cho nên nó mới nhớ lòng tốt của nàng.

Như Tiểu Niếp nhảy lên lưng nó, "Chạy mau, đừng để cho các nàng bắt được ta."

Chó ngốc khoan khoái kêu một tiếng, mang theo Như Tiểu Niếp một mạch chạy dần biến mất ở trong bụi hoa.

Hầu phủ trước viện.

Thọ yến bắt đầu, tân khách được mời đều tập trung ở trong vườn.

Thanh Mặc Nhan cùng tân khách nói xong lời nói xã giao, cảm xúc rõ ràng không vui.

Hầu gia là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, hắn uống không ít rượu, hai gò má ửng đỏ, đang cùng bạn bè người quen biết nói chuyện.

"Kia chắc là con trưởng của Hầu gia... Đại Lý tự Thiếu khanh đúng không." trong số nữ quyến bất chợt có người nhìn trộm về phía Thanh Mặc Nhan.

"Nghe nói gần đây Hầu gia đang vội thu xếp hôn sự cho hắn."

"Thiếu khanh thì đã sao, hắn không thể thừa kế tước vị của Hầu gia, cũng chỉ là cái danh ngoài mặt thôi."

Quy củ của Dạ Hạ quốc là con nối dòng của Hầu gia không thể trực tiếp kế thừa tước vị, phải được sự ban thưởng tước vị từ hoàng thượng mới được, cho nên dù Thanh Mặc Nhan là thế tử, cũng chỉ là hư danh thôi, cuối cùng ai đến kế thừa tước vị của Hầu gia còn phải xem ý hoàng thượng .

Thanh Mặc Nhan cụp ánh mắt, tiếng chuyện trò bàn tán chung quanh hắn tất cả đều lọt vào tai, nếu đổi lại như trước đây, hắn đã sớm bỏ chén rượu xuống mà đi, nhưng hôm nay là sinh nhật phụ thân hắn, hắn không thể...

Lúc này, bọn nha hoàn bắt đầu mang đồ ăn lên.

Thanh Mặc Nhan trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn phía, ánh mắt đột nhiên ngưng lại ở một chỗ.

Trong bụi hoa phía sau bàn tiệc lộ ra một cái đầu chó cùng một cái đầu mèo nhỏ.

Ở giữa tiệc vô cùng náo nhiệt, mọi người đẩy chén đổi chén, cho nên không ai chú ý tới hai tiểu gia hoả lông lá đang lén lút.

Đầu chó duỗi duỗi, chuyển đến một chỗ bên cạnh bàn, đột nhiên vèo một cái chui được xuống phía dưới cái bàn.

Tất cả tân khách ngồi bàn kia chợt cảm thấy phía dưới lông lá xồm xoàm liền cúi đầu nhìn dưới bàn.

Mèo hương nhân cơ hội nhảy lên bàn, nhanh chóng ngậm một miếng đồ ăn trong mâm, đảo mắt quay trở về trong bụi hoa.

Thanh Mặc Nhan nhìn một màn này, cả người như bị hoá đá.

Hắn không nhìn lầm, vừa rồi tên "Tặc" nhảy lên bàn ăn vụng, chính là sủng vật của hắn.

Mãi đến lúc thân ảnh Như Tiểu Niếp biến mất trong tầm mắt hắn, Thanh Mặc Nhan mới vô lực dựa lại vào ghế tựa, nắm lấy tay vịn.

Hắn sai rồi, sớm biết rằng vật nhỏ này không an phận , hắn nên bắt nó mang theo trên người .

"Huyền Ngọc..." Hắn cúi đầu gọi.

"Thế tử?"

"Lấy đồ ăn tới đây."

"Sao ạ?" Huyền Ngọc cho rằng bản thân nghe lầm.

"Mau chút, trước khi nó gây ra rắc rối... chọn chút đồ ăn vứt vào trong bụi hoa đối diện." Thanh Mặc Nhan đau đầu xoa huyệt thái dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro