Chương 5: Suýt chết đuối trong bát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền Ngọc không hiểu trừng mắt nhìn mèo hương.

"Ngươi thấy nó thích ăn cái này sao?" tiếng Thanh Mặc Nhan có chút lạnh lẽo.

Huyền Ngọc trung thực gãi đầu, "Ta cảm thấy nó rất thích, người nhìn xem nó rất kích động a."

Kích động cái em gái ngươi, là ta đang tức giận!

Như Tiểu Niếp hồng hộc thở phì phò.

Còn cho ta ăn đồ này nữa, ta sẽ đem mặt ngươi nạo thành khoai tây.

Nàng nhìn Huyền Ngọc nhe răng trợn mắt rít gào , nhưng thanh âm nàng phát ra lại có vẻ cực kỳ non nớt, một chút cảm giác bị uy hiếp cũng không có.

Đột nhiên một bàn tay to chắn đi tầm mắt của nàng.

Như Tiểu Niếp ngây người, cái tay kia đã duỗi ra, ngang ngạnh ép nàng mở miệng.

Ngón tay thô giáp quấy đảo trong miệng nàng, làm cho nàng không ngừng muốn trốn, tìm cách muốn nhổ tay đối phương ra.

"Vẫn là răng sữa." Thanh Mặc Nhan đánh giá răng nanh của nàng, "Huyền Ngọc, ngươi đến phòng bếp mang chút sữa dê tới đây."

Sữa dê! Mắt Như Tiểu Niếp sáng rực lên.

Đồ ăn đạm bạc chút, nhưng tốt xấu cũng để cho người ăn, nàng nhịn.

Chỉ chốc lát, Huyền Ngọc bưng cái chén nhỏ đi vào.

Lần này Thanh Mặc Nhan không để Huyền Ngọc đem chén đặt dưới đất mà là tự mình qua đỡ lấy.

"Thế tử." Huyền Ngọc do dự, "để thuộc hạ cho nó ăn."

Ở góc độ của hắn mà nói, tay chủ tử của hắn có thể cầm bút, có thể rút kiếm, nhưng sao có thể dùng để hầu hạ đút cho một con mèo hương nhỏ ăn được.

"Không cần, ngươi ngoài đi." Thanh Mặc Nhan cầm nửa chén sữa dê ấm áp trên tay.

Cuối cùng Như Tiểu Niếp bất chấp cái gì thục nữ tao nhã cùng dè dặt, nhào tới cắm đầu vào bát.

"Cô lỗ cô lỗ..."

Gặp quỷ a, này chén này sao sâu thế, muốn chết đuối .

Như Tiểu Niếp giãy dụa , muốn đem đầu theo sữa dê trong chén nâng lên.

Nhưng đối với nàng mà nói, chén này quá sâu, chân của nàng quơ trong không khí.

Chẳng lẽ... kết cục cuối cùng của nàng là chết đuối trong chén sao, nàng như nhìn thấy ông nội.

Lão thần côn kia vuốt cằm, cười cười nhìn nàng nói: "Niếp niếp, nỗ lực cho tốt, đem cháu gái của ta về sớm một chút."

A a a a, cái quỷ gì thế này!

Vào thời điểm mấu chốt, Thanh mặc Nhan kéo nàng ra.

Như Tiểu Niếp mặt mũi đầy sữa dê, không nhịn được ho sặc sụa, thật đáng sợ, nàng còn tưởng rằng ông nội muốn đem nàng đến địa ngục.

Thanh Mặc Nhan chau mày lại lấy khắn lau mặt cho nàng, "Chưa thấy động vật nào ngốc như ngươi."

Vẻ mặt Như Tiểu Niếp vô tội.

Thanh Mặc Nhan thoáng nghiêng chén, Như Tiểu Niếp cuối cùng cũng thuận lợi uống no sữa, vuốt bụng nhỏ tròn vo ngáp một cái.

Bên ngoài trại tiếng ồn ào khi có khi không.Thanh Mặc Nhan vung tay áo tắt đuốc trong trướng đi, lần đầu tiên trong đời, lúc cổ độc phát tác trong người hắn có thể an an ổn ổn ngủ ngon, đây là chuyện trước đây hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Trong bóng tối, hắn nhìn quả cầu lông nhỏ cuộn mình thành một đoàn, ghé vào trên người hắn thở đều, trong con ngươi đen trắng rõ ràng của hắn cuồn cuộn sóng ngầm.

Cái này có gọi là ý trời không?

Có vật nhỏ này bên cạnh, cuối cùng hắn cũng có cơ hội đi tìm phương thuốc kết hợp để giải cổ độc, còn có chút chuyện cũng nên sáng tỏ rồi.

Lúc Như Tiểu Niếp tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Nàng là bị một hồi tiếng trống phát ra làm tỉnh, phát hiện trong trướng chỉ còn lại mình nàng, Thanh Mặc Nhan không biết đã đi đâu.

Nàng chuyển mình, chợt thấy trên đùi có chút khác thường, quay đầu lại thấy đoạn dây một đầu buộc quanh đùi sau của nàng, đầu kia buộc vào bàn bên cạnh giường.

Người kia... cư nhiên lại đem nàng so với động vật thấp kém giống nhau!

Nàng dùng sức giằng dây buộc ra.

Trứng thối, quan hệ giữa người với người tín nhiệm là điều cơ bản nhất, cái này là sợ nàng chạy mất đây mà.

Đúng lúc nàng dùng toàn lực cắt đứt sợi dây thì cái bóng màu trắng chợt lóe lên yên lặng tiến vào lều trại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro