Chương 4: Tìm chủ nhân nuôi cơm trước đã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Mặc Nhan đi nhanh về lều trại.

Một đường này hắn đi cực kì vội vàng, đến cả hơi thở đều có chút bất ổn.

Huyền Ngọc vô cùng lo lắng, vừa định hỏi đã nghe thanh âm lạnh lùng của Thanh Mặc Nhan: "Đến chỗ thái y lấy thuốc trị thương đến đây."

Huyền Ngọc chỉ có thể lên tiếng trả lời rồi rời khỏi.

Rèm lều trại vừa một buông xuống, tất cả biểu cảm lạnh nhạt thong dong trên mặt Thanh Mặc Nhan đều biến mất, hắn hoang mang rối loạn cởi xiêm y của mình ra, tay luồn vào bắt vật nhỏ đang gây sự trong quần áo hắn ra.

Như Tiểu Niếp ở trong quần áo hắn lăn lộn đến đầu óc choáng váng, thân thể không ngừng trượt xuống, mắt nhìn thấy hông hắn, xuống chút nữa là tới cấm khu nguy hiểm .

Vì cởi ngoại bào nênThanh Mặc Nhan chỉ có thể tháo đai lưng trước.

Ai nghĩ hắn vừa cởi đai lưng xuống liền hối hận .

Vật nhỏ trong xiêm y hắn không có gì ngăn trở tiếp tục trượt xuống dưới, móng vuốt nhỏ vô tình xẹt qua bụng hắn...

Thanh Mặc Nhan ngược lại hít ngụm khí lạnh, trực tiếp lấy tay vói vào lưng quần muốn bắt con mèo hương kia.

"Thế tử, thuốc đây r ..." Huyền Ngọc chầm chậm cầm thuốc đi vào, kết quả thời điểm thấy Thanh Mặc Nhan, cả người nháy mắt hóa đá.

Đường đường là Đại Lý tự Thiếu khanh, thế tử của phủ Hầu gia ... một tay đang dắt quần, tay kia thì vói vào giữa lưng quần...

"Thuộc hạ cái gì cũng chưa nhìn thấy!" Huyền Ngọc cúi đầu cứng ngắc lui ra.

Thanh Mặc Nhan sắc mặt trắng xanh, " quay lại đây!"

Tại thời điểm Huyền Ngọc cầm thuốc lần nữa tiến vào, Thanh Mặc Nhan đã bắt được đầu sỏ gây chuyện.

Như Tiểu Niếp mở mắt to vô tội, mắt mèo xanh lục trong suốt lóe ra biến thành bầu trời đêm đầy sao.

Ta cái gì cũng không biết, người ta là một chú mèo vô tội.

Thanh Mặc Nhan nhìn mèo hương đang ngồi trên đùi hắn, khóe miệng không ngăn được giật giật mấy cái, "Thật không nghĩ tới, hóa ra con mèo hương này lại háo sắc như thế."

Như Tiểu Niếp dùng móng vuốt che mặt.

Xong rồi xong rồi, một đời anh minh của nàng bị chôn vùi hết rồi.

Vì chỗ bị thương sau gáy của nàng khá nặng, cho nên Thanh Mặc Nhan bôi loạn thuốc rồi quấn hai vòng băng vải, cuối cùng còn quấn lên giống như đạo tặc.

Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của mèo hương, Thanh Mặc Nhan giấu đi tia xấu hổ trong mắt.

Khó trách những người bên ngoài tìm nó khắp nơi, động vật có linh tính như thế chắc là nghe hiểu tiếng người.

Nó vốn là bị hiến cho hoàng đế dùng lúc săn bắt, nhưng xem ra hiện tại, hắn phải giữ nó lại.

Chỉ cần nghĩ đến có nó, sau này có thể miễn được chịu đau lúc cổ độc phát tác, tâm tình của hắn thoải mái trước nay chưa từng có.

Bên ngoài lều trại vẫn có tiếng binh lính đi lại.

Như Tiểu Niếp kinh hoảng vểnh tai, chỉ sợ bọn họ sẽ tìm tới cửa.

Thanh Mặc Nhan rõ ràng nhìn thấy đáy mắt nó sợ hãi, thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, ta sẽ không đem ngươi giao ra đâu."

Như Tiểu Niếp ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía hắn, hắn sao có thể xác định nàng có thể hiểu hắn nói gì?

Thanh Mặc Nhan gọi Huyền Ngọc, "Đi lấy chút thức ăn cho vật nhỏ này đi."

Nhìn lông nó bẩn thỉu, bụng lép lép, chắc chắn là bị đói rất lâu rồi.

Vừa nghe nói có ăn ,mắt Như Tiểu Niếp sáng lên.

Chủ nhân, ngươi đúng là người tốt, đây là tình cảm chủ tớ trong truyền thuyết đi.

Dùng đầu cọ cọ vào tay hắn một cái.

Mặc kệ ra sao, trước tìm một chủ nhân nuôi ăn cũng tốt, sau này vết thương của nàng lành lại rồi nói tiếp.

Tha thiết mong ngóng, cuối cùng Huyền Ngọc đã trở lại.

Như Tiểu Niếp đứng ở trên đùi Thanh Mặc Nhan, bốn chân kích động run lên.

Ba ngày, tròn ba ngày nàng đói bụng.

Huyền Ngọc lấy ra một cái mâm đặt trên mặt đất.

Như Tiểu Niếp không kìm đước thò người ra nhìn bên trong mâm, nàng nhìn thấy Huyền Ngọc lấy trong mâm ra một đồ vật: con chuột chết.

Hết rồi!

Như Tiểu Niếp đen mặt.

Vừa mới nói đến tình cảm chủ tớ!

Vì sao người nào cũng cho là ta sẽ ăn cái này, sao số ta khổ quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro